Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 183: Không Ai Ngu Cả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Không Ai Ngu Cả


"Nếu đã vậy thì... đối với kẻ thù thì không cần phải nhân nhượng, đối với phản đồ thì càng không cần phải nhân nhượng!!"

Chương 183: Không Ai Ngu Cả

"Hắn thế mà lại đi lừa dối sư huynh sư tỷ của mình vì lợi ích cá nhân sao??"

Rất nhiều người bắt đầu bàn tán về hành động của Tống Minh, có người đồng tình, có người thì lại không đ·ồng t·ính, nói chung là dựa trên quan điểm và cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi.

Kim Tú không hề có bất cứ do dự gì, trực tiếp ra tay.

“Ặc!!”

Không những vậy, ba chữ Thiên Hồn Quả có sức hút rất lớn đối với những tu sĩ có ý định đột phá Tụ Hồn Cảnh.

Nếu không phải do Thiên Hồn Quả không ở trên người những người này thì bọn hắn đã muốn lao lên c·ướp đoạt rồi, đồng thời bọn hắn cũng tò mò, hai người còn lại là ai.

"Nói cho cùng thì chẳng phải là Thiên Hồn Quả đã không còn tồn tại rồi sao??"

Với lời nói của Trần Thục Trinh, Tống Minh chỉ có thể đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, nhưng trong lòng lại cực kỳ cay độc, oán hận Trần Thục Trinh, lòng tự tôn của hắn bị đ·ánh đ·ập trước bàn dân thiên hạ.

"Không cần nói." Trần Thục Trinh cũng lười nghe giải thích, nàng mặc kệ những người này, quay sang phía Lạc Dao và Tuyết Liên, ân cần hỏi thăm tình hình khi đó.

"Sai?? Sai... Chờ đã, đúng vậy!! Người lấy Thiên Hồn Quả và đồng quy vu tận khi đó là ai??"

"Ngươi có phải đang cố gắng thủ tiêu bên thứ hai ư??"

"Vậy có nghĩa là những gì hắn nói chủ yếu là muốn lấy lại khuôn mặt đồng thời trả thù mà thôi."

"Làm gì?? Tất nhiên là g·iết phản đồ!!" Kim Tú muốn dừng nhưng lại không thể dừng, đâm lao chỉ có thể theo lao.

Tất cả mọi người xung quanh dần chú ý đến, nhưng mặc kệ chuyện đó, Trần Thục Trinh vẫn tiếp tục hành động của mình, không để ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh.

Còn đi theo chính đạo, muốn mạnh thì phải có tư chất xuất chúng, may mắn hơn thì dựa vào khí vận, còn muốn tự thân thì... còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa như gia cảnh, môi trường, đối mặt với những tà tu, ma tu có tu vi chênh lệch, cũng trở thành....

Mà Lạc Dao cũng không ngờ rằng đồng môn chỉ vì lời lẽ một bên mà trực tiếp ra tay với nàng, cũng may nàng phản ứng nhanh, vội vàng rút kiếm của mình ra chống đỡ.

Kim tú bị lực lượng thúc đẩy, chân trước chân sau lảo đảo ngã lui về phía sau, may mắn hắn là tu sĩ, không đến nỗi ngã bệt xuống đất, nhưng cảm giác vẫn rất mất mặt.

Thứ nhất là sự tồn tại của Ngọc Nữ và bốn trưởng lão đi cùng.

Tâm của nữ nhân, sâu như mò kim đấy biển, đó cũng là thứ mà Tống Minh chưa lường trước được.

"Hai từ công chính và liêm minh, thế mà ngươi lại chỉ nghe từ một phía và bắt đầu phán xét người khác??"

Một loạt các câu hỏi tuông ra từ miệng Trần Thục Trinh khiến cho Kim Tú và những người khác hoàn toàn im lặng, đến cả Tống Minh, người khởi xướng ra vụ này cũng c·hết lặng.

"Cảm ơn, Trinh sư tỷ!!" Lạc Dao thành tâm cảm ơn.

Trần Thục Trinh nghe xong liền không khỏi khinh thường ra mặt, ánh mắt chứa đựng sự nhạo báng, nhìn về phía Tống Minh, châm biến, nói: "Ha ha, chúng ta có gì đây?? Vừa ăn c·ướp vừa la làng??"

Không phải ai cũng có lòng tham như hắn, không phải ai cũng vì lòng tham mà làm mù con mắt như hắn cả, và hơn hết... tính toán thì cũng hay nhưng sai đối tượng.

"Sư đệ nói cũng đúng, nhưng phải nhìn xem sư tỷ của ngươi có đồng ý hay không đã!!" Kim Tú tất nhiên cũng đồng ý với quan điểm của Tống Minh, chỉ là... nơi đây không chỉ có mình hắn là mới có thể quyết định.

Theo Tống Minh, thì chỉ cần có đầy đủ lý do thì bất cứ hành động tiếp theo của hắn đều sẽ hợp lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy vậy, Thiên Đạo có mắt, khí vận của nữ nhân luôn luôn không thấp hơn 4, cao hơn bình thường rất nhiều, đó cũng là những thứ Thanh Minh nhìn thấy được.

"Cầm thú!!" Trần Thục Trinh chỉ đơn giản nói hai chữ, nhưng ý nghĩa cũng đã đủ, rằng nàng sẽ không tham gia vào việc này.

"Trần Thục Trinh!! Ngươi tính làm gì?? Dám ngăn cản ta g·iết phản đồ??" Kim Tú không kiên nhẫn hô lên.

Keng!!!

Quả thật suy nghĩ của hắn không sai, ở đây có Trần Thục Trinh có tu vi ngang bằng với Vân Yên, chỉ cần nhanh chóng giải quyết những người còn lại thì bắt lấy Vân Yên sẽ thực dễ dàng, nhưng... có vài thứ đã thay đổi trong lúc hắn không có ở đây.

Nực cười, quen biết gì nhau không mà phải báo thù, thua người khác là do bản thân yếu kém và hơn hết... Chắc gì lời các ngươi nói đã là sự thật??

Nam nhân thì bị g·iết không thương tiếc, nữ nhân bị dùng làm "vật chứa" vậy nên mới nói, nữ nhân tu chân đã là một thiệt thòi.

Nữ nhân theo con đường chính đạo trong tu chân giới là một thiệt thòi, nếu như thuộc tà đạo, ma đạo, thì bọn hắn có thể giống như Cố Nguyệt Cát, tìm kiếm nam nhân các thứ để tu luyện thông qua những loại công pháp hoặc phương pháp, thăng tiến rất nhanh, nhưng điều này cũng đồng nghĩa đến việc, nếu thất bại sẽ trở thành nô lệ, đồ chơi.

"Không phải!! Sư tỷ cũng nghe rồi đấy!! Bình Ân c·hết không rõ nguyên do, đồng thời Thiên Hồn Quả biến mất một cách kỳ lạ, ta nghi ngờ bọn hắn lấy nên phải ra tay!!" Tống Minh lên tiếng, muốn đính chính lại.

"Ngậm mồm!! Vấn đề không nằm ở ta, mà là ở chỗ của ngươi!! Ngươi hỏi ta đang làm gì?? Thế ngươi đang làm gì?" Trần Thục Trinh không hề nhân nhượng, chửi thẳng mặt Kim Tú.

Phải biết, kể từ lúc bí cảnh mở ra tới giờ, thời gian cũng chưa được bao lâu, nên có người may mắn thì được cơ duyên, có người thì lại không, hơn nữa cơ duyên còn có to có nhỏ nữa, và Thiên Hồn Quả không thể không nói là một loại cơ duyên khá to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xong cũng là người đầu tiên, tiên phong lao lên trước, tiếp cận Lạc Dao, rút trường kiếm bên hông ra.

"Ta----" Kim Tú không thể nói ra lời, vì những hành động của hắn đã bán đứng hắn, và không ai trong này là kẻ ngu cả.

“Phản đồ!! C·hết!!"

"Tông môn dạy bảo ngươi chĩa kiếm về phía đồng môn??"

Mà ở cái thế giới tu chân này, nơi lạnh nhất đó là... lòng người, đồng môn c·hết?? Thật sự không liên quan gì tới bọn hắn, n·gười c·hết cũng đâu phải người thân thiết gì với bọn hắn đâu mà cần phải đau lòng, nhưng vấn đề ở đây lại nằm ở "Lợi Ích" hai chữ.

Thứ hai là sự đồng cảm, suy cho cùng thì Trần Thục Trinh vẫn là nữ nhân, nếu như muốn nàng bắt nữ nhân để cho đồng môn mình lăng nhục thì nàng thà g·iết luôn đối phương cho rồi.

“Đấy, ngươi cũng nghe rồi đấy, vậy nên… g·iết hết vẫn là tốt nhất, còn chuyện của hai người kia, trừ khi bọn hắn vĩnh viễn trốn trong bí cảnh, còn không bắt được cũng chỉ là chuyện sớm muộn!!”

"Ngươi nhìn ta có giống như kẻ ngu không?? Ngươi đơn thuần là tham lam, muốn chiếm đoạt Thiên Hồn Quả, sự thật trước mắt lại không dám nhận, không biết tông môn đã dạy ngươi những gì, lại có suy nghĩ như vậy, làm sư tỷ của ngươi, ta cảm thấy mất mặt."

Nhìn xem phản ứng của mọi người xung quanh, Tống Minh đại khái đã hài lòng, đây cũng là điều hắn muốn, để cho nhóm người này thành mục tiêu của những người xung quanh, chỉ mỗi bọn hắn biết ai mới là người giữ Thiên Hồn Quả, chỉ cần hắn không nói tên thì những người xung quanh sẽ không ai biết.

"Trần Thục Trinh!!" Kim Tú rống giận.

"..."

"Đúng vậy, g·iết nhưng chừa lại một số người để tìm ra hai tên kia... Sư huynh, sư đệ thấy nữ nhân này không tệ, chúng ta cũng có thể vừa hưởng dụng vừa tra khảo, dù sao thì nữ nhân này cũng là kẻ thù không cần phải thương tiếc!!" Tống Minh không kiềm chế được d·ụ·c vọng mà nói ra.

Trần Thục Trinh không vội trả lời, nàng trước tiên dùng lực lượng của mình, đẩy mạnh Kim Tú lui về phía sau.

Hỏi như này, chủ yếu là muốn một câu xác nhận mà thôi, chỉ khi có hai ba người trở lên xác nhận thì những điều tiếp theo bọn hắn muốn làm mới hoàn toàn đúng.

"Ta---"

"Không có gì, đều là đồng môn!!"

Chả ai biết nữ nhân suy nghĩ gì, dở dở ương ương, khó nắm bắt.

Âm thanh hai thanh kiếm giao nhau liền vang lên, nhưng hai thanh kiếm này cũng không thuộc về Lạc Dao mà thuộc về Trần Thục Trinh.

Tuyết Liên cũng thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trần Thục Trinh nghe..

"Chẳng lẽ không phải??" Tống Minh lại hỏi, nhưng không để cho Lạc Dao tiếp lời, hắn liền ác nhân cáo trạng trước, đối với nhóm sư huynh sư tỷ đằng sau nói.

"Đúng vậy!!" Vũ Khánh xác nhận.

"Có thật là như vậy??" Kim Tú, Lưu Bang, Cơ Đại đều cùng chung một câu hỏi, hỏi Vũ Khánh.

Những người xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu nổi lên lòng tham. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phản đồ?? Từ bao giờ ngươi lại có quyền hạn phán xét người khác??"

"Cũng không biết Tống Minh đã nói gì với sư huynh bọn hắn??"

Chỉ cần đụng tới lợi ích thì có lạ thì cũng thành quen ngay.

"Này, chờ đã!! Các ngươi có để ý câu chuyện có gì đó sai sai không??"

Thiên Hồn Quả cũng không ở trên người những người này nên không cần thiết ra tay, còn về việc g·iết hại đồng môn... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đừng nhìn nó chỉ chênh lệch một hai điểm khí vận, nhưng chỉ chút xíu chênh lệch thôi cũng đủ khiến cho người khác đổi đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng còn muốn nghe chi tiết từ chính miệng Lạc Dao và Tuyết Liên cơ.

"Sư huynh, sư tỷ, bọn hắn chính là thuộc nhóm người g·iết c·hết Bình Ân, không những vậy hai tên đã tách ra kia, một người trong đó có Thiên Hồn Quả, dưới tư cách là đồng bạn hợp tác, bọn hắn dám ngang nhiên c·ướp c·ủa g·iết người, điều này là không thể chấp nhận được, do khi đó tu vi của đệ quá thấp nên chỉ có thể g·iết được một, tuy vậy vẫn bị rơi vào ám toán, không thể báo thú được cho Bình Ân, mong sư huynh, sư tỷ minh giám, cho Bình Ân một cái công bằng!!" Tống Minh nói không hề nhỏ, đã vậy ton giọng rất chi là uy phong lẫm liệt, kiểu như chính hắn mới là người bị hại vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 183: Không Ai Ngu Cả