Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 168: Chê Cười

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Chê Cười


Và giờ đây, hình ảnh của Cố Chính và Tống Minh đang thể hiện rõ điều đó.

Mỗi người đều có một loại khả năng khác nhau, người thì tập trung vào tốc độ, người thì sức mạnh, người thì cơ thể.

"Tránh né thì được, còn phản công thì không!!" Vì để tránh bại lộ nhiều nhất có thể, Cố Chính nói.

Tống Minh hô lên, hắn định hình kế hoạch một cách nhanh chóng và ngắn gọn.

"Yên Tỷ, làm sao giờ?? Thanh Minh... hắn...!!" Thanh Mạn chậm hơn Vân Yên một chút, nhưng cũng đến bên cạnh Thanh Minh một cách nhanh chóng.

"Hừ!! Nhiều lời!! Nhanh chóng giao ra Thiên Hồn Quả!!"

Chương 168: Chê Cười

Tuy vậy, chênh lệch cảnh giới cùng với chênh lệch linh hồn khiến cho Thanh Minh không chịu nổi đợt t·ấn c·ông linh hồn đến từ Ám Linh kia.

Vân Yên cũng không kém cạnh.

Mà trong lúc hai người đang lo lắng cho Thanh Minh, thì đằng xa xa, Tống Minh đám người đã đứng dậy.

"Ok, cứ như vậy đi!"

Nhưng mà... hắn lại không quên mục đích ban đầu của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Minh liên tục t·ấn c·ông b·ằng tốc độ nhanh nhất của mình đồng thời huy động tu vi, nắm đấm, muốn đấm c·hết Cố Chính.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Ám Linh kia lại lựa chọn bỏ qua cho Vân Yên và tiếp tục tiến tới.

"Ngươi đang ra lệnh cho ta??" Lạc Dao khi này bỗng lên tiếng.

Thêm nữa, đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, đó là những gì hai nữ đã học, cả hai bên chênh lệch tu vi tuy không lớn cũng không nhỏ nhưng để có thể nhanh chóng giải quyết hai người kia thì lại rất khó, hai nữ có thể chắc chắn thông qua những gì hai nữ quan sát được khi nãy.

Nhưng mà… cũng không thể trách Lạc Dao và Tuyết Liên vô tình được. Kế hoạch của Tống Minh rất hay, nhưng cái cách hắn đối với những người bên cạnh khiến hai nữ không thể chấp nhận được.

Nhưng tiếc rằng chỉ có mỗi Vũ Khánh tiếp lời, đứng sánh vai cùng với Tống Minh để đối đầu với An Dật và Cố Chính.

Mà trong lúc Thanh Minh đang lưỡng lự xem nên giải quyết thế nào cho nó ổn thỏa thì phía bên ngoài.

Hắn vẫn luôn thắc mắc, tại sao tu vi của hắn cao hơn Cố Chính 3 tiểu cảnh giới, tại sao vẫn không thể đánh trúng được Cố Chính.

Mặc dù không biết Thanh Minh lấy đâu ra tự tin nhưng nàng nguyện tin tưởng hắn.

Trường hợp này, hắn chưa tính tới.

Từ cái cách hắn biểu hiện đủ để biết cái tôi của hắn cao đến cỡ nào, bị một nữ nhân nói thế này, cho dù hắn muốn không chế nội tâm thì cũng khó có thể chịu được.

Nhưng thời gian dành cho hắn suy nghĩ lại không hề nhiều. Tống Minh khi này đã tới gần ngay bên cạnh.

Nghe thấy tiếng hô của Vân Yên, Thanh Minh khi này mới lấy lại được sự tập trung.

Tất cả các yếu tố đó đều nhằm mục đích phục vụ cho người đó trong quá trình hoạt động và làm cho nó phù hợp nhất với phương thức tu luyện của mình.

"Lạc Dao, Tuyết Liên, hai ngươi đang làm gì vậy?? Nhanh chóng hợp sức lại giải quyết hai người này rồi trốn thoát nào!!"

Vân Yên là người đầu tiên cảm nhận được, nàng nhanh chân bước đến bên cạnh Thanh Minh, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

Tuy vậy, Tống Minh vẫn có chút đánh giá thấp Cố Chính, Cố Chính vẫn luôn đối với những kẻ nhắm vào mình duy trì cảnh giác.

Khác với Đình Ân, thì dưới sự bổ trợ của Nội Tâm Kiên Định, linh hồn hắn không hề yếu chút nào, nên không hề dễ dàng bị Ám Linh kia xóa bỏ linh hồn rồi thay thế vào.

Có chút khó hiểu tại sao Ám Linh kia lại nhắm vào Thanh Minh, nhưng....

Không đợi Tống Minh giải thích, Lạc Dao lần nữa chen mồm nói: "Tống Minh, ngươi không phải sư huynh cũng không phải là gì của ta nên ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta phải làm bất cứ thứ gì, chúng ta đi theo ngươi cũng chỉ vì lịch luyện mà thôi. Nếu như ngươi muốn c·ướp đoạt thì tự mình đi mà c·ướp, đừng kéo chúng ta xuống."

Sự lưỡng lự khiến hắn mất đi sự cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh.

Thanh Minh hoảng loạn.

"Không.. Không phải---"

"Cố Chính, được không??"

Thanh Mạn khẩn trưởng, Bàn Nguyên thì đã run như cày sấy rồi.

Thanh Minh hai tay ôm đầu, đau đớn, quằng quại trên mặt đất.

Hắn đẩy An Dật sang một bên, cả hai cùng tránh né công kích của Tống Minh.

Trường hợp này hắn cũng chưa gặp bao giờ, với một người như hắn thì đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây.

Hắn rút kiếm của mình ra, rồi hướng về phía Cố Chính, đâm thẳng.

Cố Chính bên này thì cũng cực kỳ thắc mắc rằng tại sao Ám Linh kia lại nhập vào Thanh Minh.

"AahhhH!!"

Tống Minh nghe vậy thì mặt không hề tốt chút nào.

Mới đầu lịt lịt ít nói, ai ngờ lúc mở miệng lại bộc phát tiểu tính tình và tính tự chủ.

Nhưng lúc này đây, nàng giống như nhận thức được thứ gì đó, liền quay đầu, khuôn mặt hốt hoảng, lo sợ, hô lớn.

"Không sao!! Sẽ không sao!! Hắn chắc chắn sẽ có phương pháp nào đó, trước đó hắn cũng chắc chắn với ta như vậy!" Vân Yên tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng.

"Ahhhh!!!!!"

Đó là đoạt lấy Thiên Hồn Quả.

Ám Linh kia xâm nhập vào trong Thanh Minh, đồng thời cũng khiến cho áp lực linh hồn biến mất không còn nữa.

Thật ra thì... Mặc dù Ám Linh tộc tồn tại từ thời thượng cổ đến nay, nhưng số lượng của chủng tộc này lại rất ít và phân bố cực kỳ thưa thớt, những ghi chép liên quan đến Ám Linh Tộc là những ghi chép khách quan về khả năng của chúng nó cũng như là hình dáng, còn về chi tiết thì không hề có.

"Lạc Dao, Tuyết Liên, Vũ Khánh!! Mau!! Hợp sức g·iết bọn hắn, c·ướp Thiên Hồn Quả, sau đó rút lui!!"

Đến bây giờ Tống Minh vẫn tiếp tục ảo tưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không những vậy…

Tại vì Áp lực linh hồn lên người bọn hắn vẫn còn, nên bọn hắn rất khó để có thể di chuyển.

Đứng đằng xa, Cố Chinh nhìn xem đám người Tống Minh lục đục nội bộ, miệng không khỏi nhếch lên một đường cong, chê cười.

"Ông xã!!"

"Dựa theo tình hình hiện tại, mua thêm một cái Chân Nguyên Thân có lẽ sẽ giúp ta tránh bị bại lộ, nhưng mà... số lượng chỉ còn hai, nếu để nó bị phá hủy thì phía sau kế hoạch sẽ phải chỉnh sửa một chút."

Đối với hắn, thì hiện tại đang là thời điểm tốt nhất để chạy trốn khỏi Ám Linh kia.

Tống Minh đánh hụt, tặc lưỡi khó chịu.

Tống Minh bị chê cười, hắn trở nên tức giận, không hề nhiều lời nữa, lập tức lao lên, muốn nhanh chóng g·iết c·hết Cố Chính, c·ướp lấy Thiên Hồn Quả rồi rời khỏi đây.

Ví dụ, người luyện kiếm thì có thể tập trung vào tu luyện tốc độ ra kiếm, hoặc sức mạnh của mỗi lần vung kiếm, hoặc chất lượng mỗi lần ra chiêu chẳng hạn.

Thanh Minh thầm tính toán.

Nhìn xem, từ lúc Đình Ân c·hết, ngoài việc hô to lớn tiếng ra thì miệng lúc nào cũng Thiên Hồn Quả. Cái c·hết của Đình Ân đối với hắn không hề có sức nặng. Vậy nên trợ giúp hắn chẳng khác nào đưa mình vào trong tay giặc, c·hết lúc nào không hay.

Tuy vậy, nếu nhìn theo một chiều hướng khác, thì những gì Tống Minh làm lại không hề sai.

"C·hết tiệt, lũ đàn bà, đợi đấy!! Đợi cho đến khi ta lấy được Thiên Hồn Quả, đừng mong ta chia cho."

"Ông xã!!!"

Nghĩ gì?? Hắn trước đó cũng là một cường giả chứ đâu phải rau hẹ mà một tên chỉ có Tứ Phân có thể tùy ý gặt.

Hắn ngẩng đầu, nhìn xem xung quanh, thì phát hiện, Ám Linh kia lại hướng về phía hắn.

Thanh Mạn nghe xong thì gật đầu.

Và hơn hết, những khả năng này đều có một ưu điểm và nhược điểm khác nhau, chỉ cần có thể nhìn ra và biết tận dụng thì hoàn toàn có thể phát huy được tối ưu hiệu quả của nó.

"Tại sao??" Cố Chính và An Dật đồng thời xuất hiện chung một loại câu hỏi.

Nhưng Cố Chính lại không hề sợ, tuy bên ngoài chỉ có tu vi Nhất Phân, nhưng bên trong lại là Cửu Phân, từ tốc độ phán đoán, cho đến tốc độ tránh né đều vượt xa hoàn toàn so với Tống Minh. Chỉ là... mỗi lần tránh né, hắn luôn biểu hiện ra suýt xoát, khổ cực tránh né các kiểu, nhằm che giấu.

Tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ và khó hiểu.

Dù sao nếu Ám Linh kia g·iết c·hết Thanh Minh xong rồi lại tìm bọn hắn thì sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộc đấu tranh linh hồn đang diễn ra cực kỳ nghiêm trọng trong đầu hắn.

Vậy nên, vấn đề ở đây nằm ở cái cách nhìn nhận của mỗi người trong từng thời điểm khác nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng không đợi hắn minh bạch tất cả mọi thứ thì Ám Linh kia đã nhập vào trong đầu hắn.

Lạc Dao không hề cho Tống Minh một chút mặt mũi nào, thẳng thừng nói.

Giờ đây, Vân Yên đang lo lắng cho đạo lữ của hắn, chắc chắn sẽ không can thiệp vào bên này đầu.

Tuy mới chỉ qua chưa đầy một phút, mà lòng Tống Minh đã không còn được bình tĩnh nữa. Hắn liếc mắt nhìn về phía đằng xa, thấy Thanh Minh vẫn còn ôm đầu la đau đớn, hắn mới lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Tuy vậy, nó còn phụ thuộc vào vào việc đối phương có tu vi thế nào nữa, nếu hơn quá nhiều thì khả năng đó cũng vô dụng.

"Các ngươi bàn bạc xong chưa??"

"Làm sao đây?? Nên lựa chọn thế nào!!"

"C·hết tiệt!! C·hết tiệt!!! Cứ mỗi lần cứ tưởng đánh trúng hắn, thì hắn lại né được!! Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì??"

Thật khó để giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng nhưng nếu cứ để tình hình này tiếp tục tiếp diễn thì sẽ không đi được đến đâu cả.

Rất nhanh, Tống Minh và Khánh Vũ đã đến trước mắt, Cố Chính và An Dật cũng bắt đầu tránh né.

Lạc Dao và Tuyết Liên liếc mắt nhìn về phía Thanh Minh, người đang ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.

Không phải lúc này mới tin tưởng, mà từ lúc bắt đầu, tất cả mọi thứ, nàng nguyện vĩnh viễn tin tưởng hắn.

Nàng là người mạnh nhất trong nhóm thì để thuận tiện thì nhắm vào nàng mới đúng chứ.

Thật khó để tin tưởng, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng, rằng Thanh Minh có cách nào đó để chống lại.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế, kỹ xảo đều vô dụng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

An Dật đồng tình, nhưng hắn trong lòng càng ngày càng đối với Cố Chính sinh hoài nghi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Chê Cười