Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 152: Tự Cho Là Đúng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Tự Cho Là Đúng


Liều mạng thì hắn chỉ có thể g·iết được một trong hai người, còn lại hắn sẽ bị người kia g·iết.

Hắn ho khụ khụ mấy cái rồi chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

Mà Thanh Minh cũng nhanh chóng trả lời, nhưng trong lời nói của hắn lại toàn sự nhạo báng, xem An Dật như kẻ ngốc.

Đưa hay không thì kết quả vẫn chỉ có một, nhưng sẽ khác nhau ở chỗ là hắn sẽ c·hết hay sống mà thôi.

Nhưng chỉ có điều là hắn không biết Cố Chính sẽ nghĩ như nào mà thôi.

Hai người kia cũng đã tới trước mắt Cố Chính.

Hai người bao vây Cố Chính cũng nhanh chóng hướng về vị trí đó đuổi theo.

Đến lúc này, hai người mới phát giác được, hai người nhìn một vòng xung quanh, thắc mắc hỏi.

Hắn gượng ép cơ thể, bày ra tư thế chuẩn bị phản công. Chỉ cần hai người phía trước tiếp tục tiến lên thì hắn sẽ không ngần ngại đánh g·iết một trong hai.

Người kia nhận được liền cũng không nhìn mà cất nó sang một bên, mắt không rời khỏi Cố Chính dù chỉ một khắc, đây là mệnh lệnh mà hắn nhận được từ phía Thanh Minh.

Hai người đến không ai khác chính là Vân Yên và Thanh Mạn, còn tại sao hai người này lại "vô tình" xuất hiện ở đây thì chỉ có người bày cuộc mới biết!

Bàn về sự quyết tuyệt, An Dật vẫn thua kém Cố Chính rất nhiều.

"Tiểu tử, đừng giả ngu, giao thứ ngươi vừa nhận được ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!!"

"Các ngươi không định tới sao??" Cố Chính nghi ngờ, hỏi.

"Không có nhưng nhị gì cả, ngươi không có tư cách để bàn điều kiện với ta!! Một là đưa, hai là chính tay ta sẽ tự c·ướp lấy, nhưng làm như vậy sẽ không tránh khỏi việc ngươi b·ị t·hương!! Ngươi mau quyết định đi!!"

"Là sa---o??" Thanh Mạn tỏ ra khó hiểu, thắc mắc hỏi.

Cố Chính không thể nhìn thấy được tình hình bên này và An Dật bên này cũng không thể nhìn thấy được tình hình Cố Chính bên kia.

"Các ngươi cũng nghe rồi đấy!! Mau chóng giao nộp!!" Một người có tu vi Ngũ Phân mở miệng nói, miệng còn trương lên một nụ cười thèm khát giống như được mùa.

Đừng nhìn hắn nghi ngờ Cố Chính như vậy, nhưng tình bạn của hắn cũng không đơn giản chỉ vì một chút nghi ngờ mà trơ mắt nhìn Cố Chính c·hết.

An Dật xưng hô hai người là cô nương bởi thì nhìn hai người tuổi không cao hơn hắn quá nhiều, nhưng hai người lại xưng hô mẹ hắn là tỷ, nên để giữ ý tứ vẫn thêm đại từ xưng hô là cô nương thì hợp lý nhất.

Hay nói ngược lại là kinh nghiệm của Cố Chính cao hơn An Dật rất nhiều, biết lúc nào nên buôn, lúc nào nên nắm.

Hai trong ba người đang bao vây An Dật nghe lênh tách ra, mỗi người t·ấn c·ông một người.

An Dật và một người trong ba người trò chuyện.

"Được rồi, ta sẽ đưa nó cho ngươi, nhưng..."

Hai nữ phát giác được, nhanh tay chống trả, tuy không b·ị t·hương nhưng đến cuối cùng vẫn bị dồn lại một chỗ với An Dật.

Và hắn bắt buộc phải tuân theo.

“Đừng cò quay, càng nhanh thì khả năng sống sót của tên kia sẽ càng cao và ngươi không có bất cứ cơ hội nào khác!!”

Tại vì những lời Thanh Minh nói là đúng, còn những lời hắn nói cho hai nữ đều do bản thân hắn biên ra, chưa hề có sự xác nhận của Thanh Minh.

"Haizz, được rồi. Thứ này cho ngươi!!"

"Giờ chúng ta có thể đi được chưa??" An Dật lần nữa lên tiếng hỏi.

"Tiểu tử, ngươi đã quyết định chưa??"

Kẻ yếu phải tuân theo quy tắc mà kẻ mạnh đặt ra vậy nên An Dật không có quyền thay đổi.

"Cố Chinh!!" An Dật hô lên.

Hai nữ khuôn mặt tỏ ra khó chịu, đôi lông mày nhíu lại với nhau.

Nhưng Cố Chính lại không có ý định phải quỳ xuống, hắn vẫn gắng gượng đứng đó.

"Đưa thứ ngươi vừa nhận được ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!!"

"Tất nhiên là có----"

Cố Chính bên kia.

Cố Chính ngay lập tức b·ị đ·ánh bay ngược ra phía cánh rừng bên cạnh và cứ tiếp tục bay ngược như thế cho đến khi đụng mạnh vào một cái cây rồi ngã xuống.

"Chạy?? Nực cười!! Bao vây hết ba người bọn hắn lại!!" Thanh Minh ra lệnh.

Giờ đây mới quả thật là biệt lập.

"Nhìn trông giống như một vụ đánh c·ướp chiến lợi phẩm!!"

“Làm sao giờ?? Rốt cuộc phải làm sao mới đúng đây??” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì đây có thể xem làm một át chủ bài, nhưng rủi ro quá nhiều, lẫn tốt và hại, hai cái đều tương xứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mọi thứ ta làm cũng đều vì tốt cho ngươi mà thôi, An Dật công tử!! Thay vì để cho tên kia thì cho ta có phải tốt hơn không??” Thanh Minh thầm nói.

"Có thể!! Nhưng không phải các ngươi, mà chỉ có một mình ngươi!!"

Không thể trùng hợp hơn, Thanh Minh đang nói được một nửa thì từ đằng xa lại xuất hiện tiếng bước chân và tiếng nói.

Vậy nên không đến thời điểm sống còn, hắn sẽ không dùng.

Hắn quyết định như vậy vì không còn cách nào khác.

Thanh Minh bắt lấy túi trữ vật, trước tiên không thèm nhìn mà cất nó vào bên trong hòm trữ vật của mình.

"Các ngươi tính làm gì??" An Dật khó chịu hơn bao giờ hết, hô lên.

Hắn tiếp tục đưa mắt nhìn An Dật, để xem hắn sẽ tiếp tục làm gì??

Mà hai nữ nghe xong cũng cẩn thận gật đầu.

"Giờ ta có thể đi chưa??" An Dật hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cho ngươi!!" Hai nữ không nghĩ nhiều mà trực tiếp ném túi trữ vật của mình qua cho đối phương.

“Ngươi—-“

"???" Cố Chính giờ thật sự muốn rồi tính rối mù, mà người kia lại tiếp tục nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giống như kiểu tách ra tra khảo vậy, không ai biết được đồng bọn của mình bên kia sẽ thế nào, chỉ cần đưa ra những câu nói mang tính uy h·iếp thì rất dễ dàng khiến đối phương dao động và sợ hãi.

"Minh Mạn cô nương, Minh Yên cô nương!! Mau chạy đi!!"

Người kia nhận được túi trữ vật, lại như cũ ném cho Thanh Minh và Thanh Minh cũng làm hành động tương tự như đối với An Dật.

An Dật thở dài, ném cho người kia chiếc túi trữ vật của mình.

Nhưng Thanh Minh cười càng ngày càng lớn, đến nổi phải đưa tay lên che mặt, lúc này, tạo hình của hắn trông thật giống nhân vật phản diện, từ giọng nói cho đến hành động.

Hắn không lựa chọn chiến đấu vì tránh để người khác chú ý.

Hắn từ trong người, lấy ra túi trữ vật rồi ném cho người kia.

Thanh Minh biết bản thân hắn đang làm gì và đằng sau lớp mặt nạ lại là một nụ cười.

Hắn muốn dí theo nhưng lại bị ba người trước mắt chặn đường, bao vây lại.

"Tiểu tử, làm một cuộc giao dịch thì thế nào??"

"Yên lặng mà chờ đợi đi!!"

Người kia nhận được liền ném cho Thanh Minh.

Nhưng không đợi nàng hỏi thì Thanh Minh lại nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà càng nói, An Dật lại càng cảm thấy gấp gáp.

"Yên Tỷ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu?? Yêu thú ngoài thành giờ đều tập trung lại một chỗ, giống như đang chờ đợi bí cảnh mở ra vậy!!" Một giọng nữ truyền tới.

----------

"Chưa, ngươi vẫn chưa được phép bước chân ra khỏi đây!!"

"An Dật... công tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??" Vân Yên giọng nói tràn đầy khó chịu, kiểu đi đường cũng dắt họa vào thân.

"C·hết tiệt!! Hai Ngũ Phân, dù cho có dùng át chủ bài cũng chỉ có thể g·iết một!! Giờ phải làm sao??!!" Cố Chính thầm tức giận, nói.

"Hửm??"

Đây cũng là một phần kế hoạch của Thanh Minh.

Cố Chính đắng đo, nhưng cũng nhanh chóng làm ra quyết định.

"Bọn hắn có ba người là Ngũ Phân, vậy nên hai người đừng hành động lỗ mãn, nghe theo bọn hắn là được, đến cuối cùng bọn hắn sẽ tha cho chúng ta!!"

"Đừng có ở đó mà mồm la mép dãi nữa!! Im lặng chờ đợi đến khi mọi thứ kết thúc đi, nếu không thì đừng trách ta vô tình!!" người kia trên người tỏa ra uy áp, đè chặt lên người Cố Chính.

Mặc dù tình hình hiện tại đang là 3 đấu 3 nhưng thực tế thì 3 người bọn hắn chưa chắc đã có thể đánh thắng 1 người nữa huống chi...

Hắn lo lắng việc Cố Chính có thể vì chuyện này mà c·hết đi!!

"Ha ha, Ta vẫn giữ lời mà, nhưng ta chỉ nói tha cho ngươi chứ đâu có nói tha cho hai nữ nhân này đâu mà không giữ lời??" Thanh Minh nhún vai, nói.

"Có chuyện gì xảy ra sao??"

Nhưng quái lạ thay, hai người kia sau khi đến lại không hề có bất cứ hành động nào khác ngoài nhìn chằm chằm hắn.

Người kia trông thấy Cố Chính như vậy cũng bày ra ánh mắt thưởng thức, giảm đi uy áp chỉ cần khiến Cố Chính không cử động được nữa là được rồi.

Cố Chính nhíu mày, hỏi: "Tại sao?--? Chẳng lẽ??" Nhưng trong chốc lát, hắn như nghĩ đến một thứ gì đó, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, thập phần điên dại, lại nói: "Lũ khốn các ngươi!! Chơi ít có ác lắm!!"

"Làm gì?? Như cũ mà thôi, lấy những thứ nên lấy!!”

Sau khi Cố Chính b·ị đ·ánh bay đi.

"Hmm... quả thật có chút khó khăn, chúng ta cần tìm kiếm tài nguyên cho ông xã luyện đan!" Một giọng nữ khác đáp lời.

Mà ở phía bên An Dật.

Cố Chính nghe xong thì thầm suy nghĩ.

An Dật tốt bụng nhắc nhở.

Nhưng nếu làm như vậy thì kế hoạch của hắn tạo dựng được trong bấy lâu nay sẽ trở nên vô nghĩa và hắn thật sự không muốn chuyện đó xảy ra.

"Tại sao phải tới??" Một người bỗng nhiên hỏi ngược lại.

"Ngươi nói vậy là sao?? Ngươi tính không giữ lời sao??" An Dật giật mình, sau đó lại rống lên, chất vấn Thanh Minh.

“Tiểu tử, trạng thái của ngươi bây giờ rất yếu sợ không tiếp nổi của ta một chiêu, vậy nên để tránh phải b·ị t·hương, giao nộp là phương án tốt nhất dành cho ngươi!!”

"Giao dịch??"

"Bọn hắn muốn c·ướp đồ của ta, đang lúc hắn muốn tha cho ta thì các ngươi lại đến, nên tiếp sau đây, có thể hắn sẽ c·ướp luôn tài nguyên của các ngươi!!" An Dật đại khái giải thích cho Vân Yên hai nữ hiểu.

"Giờ ta có thể đi chưa??" Cố Chính âm trầm, nhìn xem người kia, hỏi.

Giống như hai người đang quá chú tâm vào câu chuyện mà không để ý được xung quanh cho đến khi bước đến phạm vi bên trong đám người Thanh Minh.

Chương 152: Tự Cho Là Đúng

"Ngươi---!!!" An Dật cứng họng, hắn không thể phản biện lại lời nói của Thanh Minh.

An Dật nhìn thấy hai người xuất hiện, hai mắt bỗng trợn tròn lên, hắn vội vàng hô lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Tự Cho Là Đúng