Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Càng Lúc Càng Thú Vị

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Càng Lúc Càng Thú Vị


Chỉ cần mê mẫn là có thể lợi dụng.

Hắn có thể làm bất cứ thứ gì nhưng chỉ là không thể cảm nhận được mà thôi.

Đây cũng không phải do hắn vô cảm, mà do hắn không thể cảm nhận được gì thông qua Chân Nguyên Thân cả.

"Chẳng lẽ với tu vi của cô nương vẫn không thể nhìn qua lớp mặt nạ này sao??" Thanh Minh lại hỏi, hắn bị cuốn theo lời nói của Hồ Ngọc Phụng.

Vậy nên chỉ cần có cơ hội thì bọn hắn sẽ không ngại sức đầu mẻ trán để tranh giành nó rồi hướng tới vị trí cao hơn.

Theo như những gì Vân Yên kể thì Nhuận Tư Phường có rất nhiều chi nhánh, mà mỗi chi nhánh đều nằm ở một nơi khác nhau.

An Dật ngồi ở ghế chờ đợi, bỗng nhiên lúc này, một giọng nói trong đầu hắn vang lên.

Cạch!!

An Dật để Cố Chính lên giường rồi nói: "Ngươi khôi phục đi, ta đợi!!"

"Tiểu tử, ngươi cần phải đề phòng, tên trước mắt này không đơn giản!!"

Cuộn thứ hai là tiểu sử của Cố Chính.

"Bán bộ khí vận chi tử?? Đó là gì??"

Ngay sau tiếng búng tay, một nữ nhân viên xuất hiện trên tay hắn mang theo hai cuộn giấy.

Ngay khi Thanh Minh chuẩn bị yêu cầu Hồ Ngọc Phụng một số thứ thì Hồ Ngọc Phụng bàn tay đã đưa lên trước mặt hắn, giữ lấy mặt nạ, muốn kéo nó ra để nhìn.

“Ta cần thêm tất cả thông tin của Cố Chính từ lúc hắn xuất sinh tới giờ!!”

Thanh Minh tiếp nhận hai cuộn giấy liền nhanh chóng mở ra đọc.

Qua một khoảng thời gian quan sát, khi hắn thật sự xác nhận được Thanh Minh không có gì nguy hại đến gia đình hắn, hắn mới thực sự dám bước ra khỏi nhà.

"Cố Chính!!" An Dật đến trước nhà Cố Chính, gõ cửa kêu.

Tim của An Dật bỗng nhảy một cái.

Dưới lớp mặt nạ, Thanh Minh dương dương đắc ý.

"Mắt ta không bao giờ nhìn nhầm, hơn nữa, tiểu tử kia là bán bộ khí vận chi tử!!"

Thanh Minh híp mắt.

An Dật trước tiên bước vào, sau đó mới quay người lại đỡ Cố Chính.

Bình bịch!!

"Cô nương, vui lòng tự trọng!!" Thanh Minh nhắc nhỏ, hắn muốn lấy lại mặt nạ nhưng lại không thể di chuyển được cánh tay của Hồ Ngọc Phụng.

Không ai hiểu Cố Chính hơn hắn, Cố Chính được thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ sự nổ lực không ngừng của hắn, hắn tư chất không tốt, dùng tài nguyên phải nhiều hơn gấp nhiều lần mới có thể đột phá.

Nói xong, nàng bắt đầu thay đổi tư thế.

"Có sao đâu?? Th·iếp thân chỉ là tò mò thôi mà, không biết bên dưới lớp mặt nạ này là một khuôn mặt thế nào??"

"Cái này thì không cần nói, 5 tên Lục Phân, tất cả nghe theo ngươi chỉ huy, ngươi có thể yên tâm, giờ thì nhanh cho ta xem." Đây cũng chẳng phải yêu cầu gì to lớn, đối với nàng hiện tại thì chừng này không là gì, thế là nàng ngay lập tức đáp ứng.

Uyển chuyển đứng dậy, rồi chậm rãi đến đằng sau ghế Thanh Minh.

Thanh Minh cẩn thận đọc, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Nhưng cũng đúng, nếu như Chân Nguyên Thân c·hết mà hắn có thể cảm nhận được thì đây chẳng phải giống như sống không bằng c·hết sao??

"Nhìn thì nhìn thấy nhưng muốn nhìn thử chân thân xem thế nào!!"

Thanh Minh bất động, không cảm xúc, trả lời: “Đây là hợp tác cùng có lợi, cô nương không cần phải nghĩ đến trả ơn, chỉ cần cho ta biết An Dật đang ở đâu là được!!”

Và giờ đây, Thanh Minh đưa cơ hội đó đến trước mặt Hồ Ngọc Phụng, chỉ chờ nàng có chịu nắm bắt hay không mà thôi.

"Bán bộ khí vận chi tử là những kẻ dựa vào tranh đoạt để có thể trở thành khí vận chi tử, nhưng do khí vận đó không phải của hắn nên chỉ có thể là bán bộ."

An Dật hôm nay ra khỏi nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tới nữa đường thì thay vì tiếp tục giở lên thì hắn lại cúi người xuống.

An Dật liên tục kêu gọi, nhưng lại không nghe được câu đáp lại.

Chương 147: Càng Lúc Càng Thú Vị

Nàng hướng về phía chỗ trống bên người Thanh Minh ngồi xuống, xong mặc kệ hắn nghĩ thế nào, nàng trực tiếp nằm gối đầu lên trên đùi hắn, trưng bày ra cơ thể của mình.

"Cố Chính!!" x3,14

May mắn Thanh Minh phát giác nhanh, hắn đưa tay ra chụp lại, chỉ hở phần miệng và một nửa con mắt bên phải.

Nói là điều kiện, nhưng thực ra đây là một yêu cầu, từ lần hợp tác trước cũng vậy, chỉ khác ở một chỗ là lần này hắn đi theo.

An Dật từ trong túi trữ vật lấy ra một vài viên đan dược chữa thương, đưa cho Cố Chính.

Cơ thể tuy không cảm nhận được, nhưng hưng phấn trong não bộ vẫn có nên có chút không cưỡng lại được.

"An Dật!!" Cố Chính mở cửa ra, giọng nói chập chờn, thiếu sức sống, khuôn mặt trắng bệch, trên người vẫn còn dấu vết của v·ết t·hương.

“Cố Chính à Cố Chính, thật không biết nên vui hay nên buồn cho ngươi.” Thanh Minh thầm nói.

Hồ Ngọc Phụng ngay sau đó cũng phân phó một đám người cho Thanh Minh.

Không xen lẫn tình cảm vào bên trong công việc, tất cả là vì lợi ích.

Nói chi hiện tại tài nguyên của hắn b·ị c·ướp mất, không biết hắn liệu có ổn không??

Có vẻ như hắn đang tiến đến nhà của Cố Chính.

Nhà của Cố Chính chỉ là một căn nhà cấp bốn, rộng không quá 15 mét vuông, chật hẹp, rách nát.

Mà Hồ Ngọc Phụng, nàng thật sự rất bất ngờ trước hành động của Thanh Minh.

"Tên tiểu tử kia có dấu tích đột phát Nhất Phân, nhưng hắn lại tự tổn thương để hạ thấp tu vi xuống Bát Ngưng." Lão già giải thích.

"Gan hắn cũng lớn lắm, không sợ bị ta g·iết hay sao?? Mà thôi kệ đi, cũng chỉ là hôn một cái, không có gì lớn. Kéo gần lại mối quan hệ, tương lai còn có chỗ dùng!!" Hồ Ngọc Phụng thầm nói, chỉ cần con người có xúc cảm, nàng không sợ không thể khiến hắn mê mẫn.

"Đi, vào trong nhà, ngồi xuống hồi phục đi!!"

“Nữ nhân này… lằng lơ, vì mục đích không từ thủ đoạn.” Thanh Minh thầm đánh giá.

An Dật càng ngày càng trở nên nôn nóng, hắn muốn đạp cửa lao vào, nhưng không đợi hắn đạp, cửa đã mở ra.

An Dật nhìn thấy toàn cảnh Cố Chính như vậy, liền nhanh chóng tiến tới, lo lắng: "Cố Chính, ngươi có sao không?? Vết thương sao vẫn chưa hồi phục, đã vậy còn trở nên nặng nữa??"

Tuy có cùng chung nguồn gốc nhưng ở giữa các chi nhanh đều có sự cạnh tranh với nhau.

Đến với An Dật.

“Công tử thật chẳng thú vị chút nào~~ Tất nhiên, tình báo th·iếp thân sẽ đưa cho công tử nhưng công tử thật không có hứng thú nào với th·iếp thân sao??”

Nếu đổi lại bây giờ chân thân của hắn đang ở đây thì hắn đã chạy vội.

"Ừ!"

Hồ Ngọc Phụng nhanh chóng đáp lời, nàng vẫn giữ nguyên tư thế, đưa tay ra búng một cái.

Thanh Minh nghe vậy thì mỉm cười, hắn từ từ giở lên mặt nạ.

Dưới cái nhìn của nàng, hắn hôn nàng một cái, sau đó mặc kệ Hồ Ngọc Phụng đứng hình, hắn khoái chí đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Bằng cách so sánh với Cố Chính của hiện tại và tiểu sử của Cố Chính, Thanh Minh đại khái có thể nghĩ đến một thứ gì đó, chẳng qua là hắn cần phải xác minh.

Thanh Minh mặc kệ nàng, nàng muốn làm gì thì làm, hắn thật sự không cảm nhận được gì, trừ việc bên trong não bộ truyền đến hưng phấn ra thì Chân Nguyên Thân không có phản ứng gì.

Đám người này sau khi xuống dưới gặp Thanh Minh thì cũng trung thực nghe lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộn thứ nhất viết chính là nơi An Dật đang ở.

Vì đảm bảo an toàn cho Cố Chính, An Dật yêu cầu vào trong nhà.

Thanh Minh nhìn xuống dưới, yêu cầu!

Hồ Ngọc Phụng cảm nhận và nghe được Thanh Minh không có phản ứng, liền cũng mặc kệ hắn, chờ mong xem hắn có thể miễn cưỡng đến bao giờ, tiếp tục ghé xát tai, nói.

Đầu cúi xuống, đưa sát miệng của mình vào tai hắn, ỏng ẻo nói: “Tất nhiên rồi, th·iếp thân làm sao có thể làm chuyện thiếu uy tín như vậy?? Nhưng mà… công tử cũng thật có lòng, lại cho th·iếp cơ hội, nếu thành công thì ân tình này không biết lấy gì để báo công tử đây!”

Thanh Minh khi này mới hài lòng, hắn hanh chóng dẫn đám người này đi thực hiện kế hoạch.

"Ta ở phía dưới đợi, cô nương hãy nhanh chóng phân phó bọn hắn xuống gặp ta!!"

"Ta không có đan dược, muốn dựa vào tu luyện để chữa thương nhưng hồi phục lại không nhanh bằng tổn thương, ngươi cũng biết tư chất ta thấp kém mà!!" Cố Chính ra vẻ, kiếm nén đau đớn, nói.

“Thay đổi một chút kế hoạch đối với Cố Chính vậy!!”

"Ừm!!" Cố chính đồng ý, sau đó là ngồi trên giường tu luyện khôi phục.

Nói nôm na thì hiện trạng này được gọi là thưởng thức.

Hai tay nàng để lên trên ghế rồi tiếp tục tiến lên phía trước, vòng quanh cổ Thanh Minh, ôm chặt cổ hắn.

An Dật giật mình, thầm thốt.

Mới nãy là do không kiềm chế được d·ụ·c vọng mà thôi.

Cố Chính cũng thoải mái đồng ý, dạt ra một bên mời An Dật vào.

Còn Hồ Ngọc Phụng thì ngay lập tức phản ứng lại lời nói của Thanh Minh, nàng khẽ cười, đặt lý trà xuống bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sư phụ, ngài đã tỉnh?? Ngài vì sao lại nói hắn không đơn giản??" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe được đến đây Thanh Minh lại có chút thất vọng, hắn cứ nghĩ rằng Chân Nguyên Thân có thể còn có chức năng gì đó mà hắn không biết chứ.

Bên trong nhà rất đơn giản, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế mà thôi.

Hồ Ngọc Phùng cầm lấy hai cuộn giấy rồi đưa cho Thanh Minh.

------------

Nơi hắn muốn tiến đến đó là nhà của Cố Chính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho đến khi Thanh Minh đọc hết hai cuộn giấy, hắn mới thầm ngạc nhiên.

Trước khi ra khỏi phòng, hắn không quên để lại một câu.

"Ô, đưa ta 5 người tên tu vi Lục Phân đi rồi ta cho xem." Thanh Minh đưa ra điều kiện.

"Sư phụ, thật sao??" An Dật hỏi, làm thế nào mà Cố Chính lại có thể đột phát Nhất Phân?? Trông khi trước đó bốn ngày hắn vẫn chỉ có Bát Ngưng.

“Được thôi!!”

Lần này hắn đến tìm Cố Chính cũng vì lo lắng cho Cố Chính, sợ v·ết t·hương vài ngày trước đối với một người không có tài nguyên để khôi phục như Cố Chính vẫn chưa lành.

Đồng thời nhận lấy đan dược chữa thương của An Dật ăn vào.

Nữ nhân viên lui ra ngoài.

Lý do thì không cần nói cũng có thể biết.

Xuống dưới tầng 10, Thanh Minh nhỏ giọng nói: "Vẫn không cảm nhận được gì, còn không có vị nữa, nhưng kệ, chiếm được tiện nghi chừng nào hay chừng đó."

Và hướng đến nơi có vị trí cao hơn luôn là ưu tiên hàng đầu đối với những người quản lý (Phường chủ).

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Càng Lúc Càng Thú Vị