Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 144: Thôi Tư Phùng Hô BaBa
Từ nãy tới giờ nàng đều chú ý đến tất cả hành động của Thôi Tư Phùng.
Nhưng nói chung chung lại là hướng nội!!
"Do ta mù, những giác quan khác của ta trở nên rất nhạy bén, chỉ cần tu vi của đối phương không cao hơn ta quá nhiều thì ta vẫn có thể nhìn ra được tu vi của đối phương!!"
Thanh Minh đạt Nhị Ngưng.
Và dành chút thời gian để học hai cuồn sách mà Tiểu 75 đưa. (Chương 136)
Thứ nhất là để lịch luyện.
"Không sao, đây là thượng phẩm, độc chỉ có một phần và đây là Tôi Thể Đan, dùng một viên đã đủ cải tạo tư chất của hắn."
Cũng nhờ việc liên tục đi săn, Thanh Minh cũng đã tích được một lượng điểm thử nghiệm kha khá và có được khả năng thực chiến tương đương với tu vi hiện tại.
Xin lỗi cũng đã xin lỗi, giờ thì hắn không còn lý do phải ở đây trò chuyện với Thanh Minh nữa.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục tiếp diễn thì hắn chỉ có thể trông chờ vào lúc bí cảnh mở ra mà thôi.
Không những vậy, miệng đang liên tục há ra rồi lại đóng lại như đang muốn lấy hơi.
Về đến nhà.
“B——ba b—-ba, ba b——a, ba ba, baba!!”
Có vẻ như song tu đã không còn là giải pháp tốt cho cả ba khi mà hiệu quả của nó đã giảm xuống một cách rõ rệch.
"Đệt, nếu không phải ta biết hắn là đứa trẻ đặc thù thì chắc ta đã nghĩ hắn là đại năng chuyển thế rồi."
「Tinh!!.... 1 điểm vận, tiến độ 0.21/10」
Cứ mỗi lần gặp mặt nàng hoặc là lúc hắn luyện tập là hắn lại nhận được 1 điểm vận, tiến độ nhiệm vụ mỗi lần cũng gia tăng 0.01.
Cho đến khi nó nhận thấy đã đến lúc thì…
Là một bóng người nhỏ con, cao chưa bằng đầu gối, đang bước ngắn bước dài, đảo qua đảo lại hướng về phía ba người.
Thanh Minh lại trả lời ý chang.
"Viên Tôi Thể Đan này, các ngươi hãy băm nhuyễn nó ra rồi trộn nó vào bên trong sửa uống của Phùng Nhi, mỗi lần chỉ cần trộn chút ít là được."
Vây nên khi đối mặt với Cao Nguyệt Cát, sắc mặt của hắn không hề thay đổi, vẫn đối xử như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Thời gian trôi qua, liên tiếp bốn ngày.
Hai bên vẫn hợp tác với nhau, nhưng không có khuyến mãi hay giảm giá.
"Nhóc ác, ngươi vừa nói gì cơ??"
Đến nay cũng đã được một tuần rồi, hắn vẫn không hiểu tại sao Cao Nguyệt Cát lại đối với hắn sinh ra những loại cảm xúc này.
"Mama"
Trò chuyện thêm một chút nữa.
Mà bên cạnh hai nữ cũng thở dài yên tâm.
Thanh Mạn Cửu Ngưng và Vân Yên Tam Phân.
Vân Yên hai nữ đứng hình, nhưng ngay chốc lát cũng phản ứng lại, hai người cúi xuống bế Thôi Tư Phùng lên, khuôn mặt tươi cười, xin đẹp như đóa hoa nở rộ, liên tục nói: "Nào, nào!! Nói lại lần nữa ta nghe nào!!" xN
"Ông xã, tại sao phải làm vậy?? Sử dụng đan dược sớm đối với thằng bé không tốt chút nào!! Đặc biệt hơn là trong đan dược còn có phần độc tố, ăn khi này có thể không sao, nhưng tương lai có thể sẽ ảnh hưởng tiền đồ của thằng bé!!"
"B--a ba, Mama!!" Lần này Thôi Tư Phùng không chỉ nói mỗi baba mà đến mama hắn cũng nói ra khỏi miệng.
Nếu như nói việc mù, có thể khiến những giác quan khác trở nên nhạy bén thì cho dù là vậy, nó vẫn không nhạy bén đến nổi có thể nhìn thấy tu vi của hắn mới đúng.
Đối với An Dật thì... trong ba năm qua, hắn chỉ có đúng một người bạn đó là Cố Chính, vậy nên ngoài Cố Chính ra, để hắn có thể mở lời với những người khác thì có chút khó khăn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ mới xuất sinh chưa được hai tháng mà Thôi Tư Phùng có thể đi và nói được đã là một kỳ tích.
Đã đến lúc Thanh Minh làm đúng nghĩa vụ của ông lão nhặt trẻ rồi.
Nhưng chuyện vui không dừng ở đó, bỗng nhiên bóng người nhỏ con ngẩng cái đầu to mập mạp của mình lên, miệng vẫn cứ há rồi lại đóng.
Đáng ra người nên được gọi là hai bọn hắn, bỏ lỡ giây phút trưởng thành của con mình là một điều thực sự đáng tiếc.
Hôm nay Thanh Minh và hai nữ sau khi bán và mua một số thứ ở Nhuận Tư Phường, đến khi cả hai về nhà thì trời đã sập tối.
Cao Nguyệt Cát kể lại đầu đuôi câu chuyện, tuy nó không dài nhưng đủ để nói lên ngày hôm nay đã xảy ra những gì.
Cuối cùng là để trao đổi dược liệu luyện đan.
Vẫn còn một tuần cho đến khi bí cảnh mở ra, hắn cần làm gì đó trong khoảng thời gian này ngoài đi săn... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Yên lo lắng nói.
Cả ba người cứ tưởng bản thân đã nghe nhầm nên yêu cầu Thôi Tư Phùng phải nói lại, tuy vậy bọn hắn cũng không trông mong việc Thôi Tư Phùng có thể nghe hiểu bọn hắn mà nói lại, nhưng ai ngờ đâu...
Chỉ là... lô đỉnh mua từ cửa hàng điểm cũng bị gỉ chả khác gì mấy món v·ũ k·hí hắn mua từ đó.
Thứ hai là để tìm tài nguyên tu luyện.
Bốn ngày này, từ sáng đến chiều Thanh Minh và gia đình của hắn liên tục ở ngoài để đi săn.
Người nào về nhà người nấy.
Và không ngoài dự đoán của An Dật.
Đây là bước chuẩn bị đầu tiên của hắn đối với Thôi Tư Phùng
----------
Nhưng các nàng lại không chú ý đến ánh mắt của Cao Nguyệt Cát, ánh mắt của nàng nhìn Thanh Minh, khuôn mặt cũng dần đỏ hòng.
Giờ đây các nàng phải liên tục đi săn, không có thời gian chăm sóc cho Thôi Tư Phùng, phải nhờ đến Cao Nguyệt Cát chăm sóc nên cảm thấy khổ cho nàng.
"Không hổ là đứa trẻ đặc thù!! Chắc ta cũng nên chuẩn bị một số thứ cho hắn!!" Thanh Minh thầm nói lần nữa.
Không biết dùng điểm thử nghiệm vô điều gì, Thanh Minh quyết định dùng nó vào việc mua lô đỉnh và cuốn đan cơ sở trong cửa hàng điểm.
Vân Yên không nói nhưng đồng ý với ý kiến của Thanh Mạn.
"Nhưng có phải sớm quá không?? Hắn chỉ vừa mới biết nói và biết đi, đợi đến khi hắn 1 tuổi cũng được mà, trước tiên cứ cho hắn dùng đan dược trước đi đã!!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tương lai của hắn sẽ không hề dễ dàng, hắn bắt buộc phải trưởng thành từ bây giờ!!"
An Dật chỉ khẽ gật đầu, rồi tiến vào trong nhà.
An Dật khá là bất ngờ khi một người thấp hơn hắn một đại cảnh giới, lại có thể nhìn thấy được rõ ràng tu vi của hắn.
Không biết là hắn cố ý hay vô tình.
Nàng để Thôi Tư Phùng xuống đất, để thằng bé chơi đùa với Minh Tuyết.
Còn đối với Thanh Minh, hạn chế nói chuyện để tránh bại lộ.
Thanh Minh thoáng chốc đứng hình.
Tất nhiên, kể từ ngày hôm đó, hắn cũng chưa một lần gặp lại Cố Chính, nhưng không sao, gặp hay không kế hoạch của hắn vẫn không thay đổi, chỉ là chậm trễ hơn một chút thời gian mà thôi.
Thanh Minh thấy vậy, liền nhanh chóng ngồi xuống đỡ, nhưng không cần hắn…
Người này quả nhiên rất nhiều bí mật.
Thanh Minh nghe được thông báo hệ thống, nhưng hắn lại làm như không nghe thấy, không nhìn Cao Nguyệt Cát.
Đến bây giờ tổng tiến độ đã lên đến 0.2 (0.12+0.08)
Hai nữ thì dùng ánh mắt không thể tin được nhìn xem bóng người nhỏ con.
Tuy Thôi Tư Phùng không phải con của nàng nhưng nàng đã hoàn toàn xem hắn như con, nàng không thể nhìn Thanh Minh dằn vặt đứa bé được.
Vừa mới bước vào trong sân.
Nhưng khi Cao Nguyệt Cát nghe xong thì khẽ cười, Vân Yên và Thanh Mạn cũng không nghĩ nhiều nên cũng cười theo.
Hết đối với Vân Yên và Thanh Mạn xưng hô mẹ, Thôi Tư Phùng lần này lại chuyển sang đối với Cao Nguyệt Cát xưng hô.
Nhưng để có thể bắt đầu luyện đan thì hắn cần phải có dược liệu, vậy nên kể bây giờ, việc đi săn tồn tại với ba mục đích.
Nhưng may thay thân ảnh này không hoàn toàn bị đập mặt xuống đất.
"Không biết hai người bọn họ giờ sao rồi??" Thanh Minh tự hỏi.
Hai người phải nói là kiệm lời thôi rồi, không bao giờ đối với đối phương nhiều quá mười câu.
Lần này đến lượt Thanh Mạn nói.
Nhưng không hiểu sao...
Tuy nói là vậy, nhưng tương lai của thằng bé thật đáng mong chờ.
Thanh Minh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện thì giật mình.
Tất nhiên, tất cả mọi thứ như mua bán trao đổi đều diễn ra ở Nhuận Tư Phường.
Một phần là không biết phải nói thế nào, một phần khác do không biết biểu lộ như nào mới đúng.
"Phùng nhi, con thử nói lại ta nghe nào!!"
Nghe đến đây, An Dật không thèm truy cứu nữa, chỉ cần trong lòng phòng bị là được.
Ngay khoảnh khắc xém té thì nó đã ôm chặt lấy cẳng chân của Thanh Minh, gắng gượng để có thể cân bằng lại trên đôi chân của minh.
Sáng, trước tiên là đi tìm Cao Nguyệt Cát để nhờ nàng trông giùm Thôi Tư Phùng.
Nhớ lại tối hôm đó, Thanh Minh có thể chắc chắn rằng hắn đã đánh ngất Cao Nguyệt Cát rồi mới hành động nên cũng chỉ có hắn biết hắn đã làm gì khi đó.
Không vì bản thân hắn, hắn cũng phải vì cha mẹ thật của hắn.
0.2 không nhiều, nhưng cũng không thể làm được gì khác, tại vì trong bốn ngày liên tiếp An Dật không hề ra khỏi nhà nên cũng không hề có cơ hội để cho hắn chiếm đoạt cơ duyên các thứ.
.....
Ba người liền ngay lập tức bị thứ gì đó thu hút, dừng lại bước chân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh Minh đóng cửa lại, rồi trực tiếp lấy ra một viên Tôi Thể Đan, đưa nó cho hai nữ rồi dặn dò.
Mà một bên, Thanh Minh đang đứng xem, hắn cũng có chút vui mừng, nhưng cũng cảm thấy có lỗi và đáng tiếc đối với Thôi Lực và Tư Quyên.
"Nguyệt Cát Tỷ, cảm ơn đã chăm sóc Phùng Nhi!!" Thanh Mạn đối với Cao Nguyệt Cát cảm ơn.
"Thằng bé này thật đặc biệt!!" Cao Nguyệt Cát từ trong nhà đi ra, nói.
Kết hợp với việc lịch luyện đồng thời với việc song tu, tu vi của cả ba đều đã đột phá một tiểu cảnh giới.
"Không có gì, ở với thằng bé rất vui, làm ta nhớ đến Dật Nhi khi xưa, nhưng mà... Thằng bé rất đặc biệt, hắn không nói nhưng cứ loay hoay đòi xuống, đến khi ta thả thằng bé xuống thì nó bắt đầu muốn đi."
Cho đến khi thân ảnh tới trước mặt ba người, tư thế của nó không được vững nữa, chao đảo ngã về phía trước.
Và đan dược là giải pháp tốt nhất mà hắn có thể đề ra lúc này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 144: Thôi Tư Phùng Hô BaBa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.