Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Mùi Vị Âm Mưu
Thanh Minh đơn giản là gật đầu mà thôi.
"Là về Thanh Minh."
Ánh mắt hắn liên tục nhìn về phía hai người Thanh Mạn và Thanh Minh không biết đang suy nghĩ những gì.
"Biến thái, cứ thứ đồ không biết ý tốt, đói c·hết ngươi!!"
Trên đường đi, Thanh Minh dựa theo bối cảnh trước đó là từ thôn trên núi xuống nên không biết nhiều về bên ngoài, hắn có hỏi Thanh Mạn và Mạc Kỳ về một số thứ.
「Thọ Nguyên hiện tại của ký chủ là 5 năm 7 ngày」
"Ngại quá, cả ngày chưa ăn gì."
"Giờ ta còn 140 điểm thử nghiệm nên mua gì tiếp đây..."
Khắp đất hoang chính là nơi hoành hành của yêu thú nên nơi đây rất dễ xuất hiện việc yêu thú tập kích.
Thanh Minh đưa tay xuống ôm bụng, ngại ngùng gãi đầu, nói.
Khi trước Thanh Minh từ chối đơn giản là hắn muốn yên tĩnh nhìn xem hệ thống, vừa đi vừa nhìn hệ thống.
Từ ba động trên thân thì hắn thấy Thanh Minh chỉ là nhất đoạn nhưng nếu như việc Mạc Kỳ nói là đúng thì người này thật sự tà dị.
Chương 13: Mùi Vị Âm Mưu
Nàng cầm lên lương khô, khuôn mặt hậm hực cắn lấy, nhai kỹ rồi nuốt xuống, miệng không khỏi nói nhỏ.
Nhìn Thanh Mạn nuốt xuống lương khô như không có chuyện gì xảy ra, Thanh Minh mới cảm thấy ổn.
"Gì đây? Tình huống gì đây? Không phải lúc trước nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống sao mà giờ thái độ thay đổi vậy?"
Lòng tham của Phùng Lạc bị lời nói của Mạc Kỳ kiềm chế lại.
"Được rồi, chúng ta đã trở lại tông môn, những ai đi trả nhiệm vụ thì nhanh chóng đi lên, đến Nhân Vụ Điện để trả, nhiệm vụ tấn cấp cũng vậy." Phùng Lạc nói.
Đợi cho Thanh Mạn lên đủ cao thì bên dưới này chỉ càn Thanh Minh và Phùng Lạc.
"Làm sao??" Phùng Lạc muốn biết Mạc Kỳ muốn nói tới thứ gì.
"Phùng trưởng lão, ta có chuyện muốn bẩm báo." Mạc Kỳ nói.
"Không!! Trước tiên nên để dành, phòng hờ hệ thống lại chơi khăm ta còn có cái để cứu, dù sao thì điểm thử nghiệm kiếm không hề dễ, tính theo thực tại thì mỗi một điểm của nó là một năm thọ nguyên."
Thanh Minh đưa tay vào túi, sau đó giả bộ lấy ra một viên đan dược sau đó là ném vào trong miệng.
Nhìn Thanh Minh ăn như hổ đối Thanh Mạn mới hài lòng, nói: "Như vậy có phải tốt hơn không, cứ bắt ta phải chửi ngươi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ vị trí trước đó của bọn hắn, để có thể trở về được tông môn thì bọn hắn cần phải dùng một ngày đường, để di chuyển.
"Làm sao có thể? Với tu vi tam ngưng như ta thì ta chưa chắc đã có thể một đấm đấm c·hết Diễm Ma Chu mà hắn lại có thể? Người này chắc chắn có vấn đề."
------
Tất nhiên Thanh Minh cũng được đi theo.
Ngoài việc đó ra hắn còn hỏi một số vấn đề về Vĩnh Hằng đại lục thì được biết nơi đây được chia làm năm bộ phận.
"Được rồi, ta cũng lên đây, biến thái, chúc ngươi may mắn trong việc nhập môn." Nói xong câu này Thanh Mạn cũng theo sau leo lên.
Đến cuối cùng Thanh Minh quyết định dành dụm để tương lai có cần thì mới dùng.
"Phùng trưởng lão." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Từ những phần thường nhận được thì ta đang có 190 điểm thử nghiệm, vậy thì trước tiên mua một viên Tiểu Thọ Đan." Thanh Minh thầm nghĩ, sau đó là đưa tay vào giao diện cửa hàng mua lấy một tiên Tiểu Thọ Đan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng phần lớn đều là Thanh Mạn trả lời.
"Còn, nhưng mà vì lượng thông tin quá lớn nên ta cần thời gian để hấp thu, nên hãy để ta yên tĩnh một chút." Thanh Minh từ chối khéo.
Một ngày sau.
Đến cuối cùng là còn Thanh Mạn, Thanh Minh và Phùng Lạc.
Vì vậy để có thể đi đến Nam Vịnh thường chỉ có ba cách, một là trực tiếp đi xuyên qua Tử Đầm, hai là đi vòng qua Trung Châu để đến Nam Vịnh, ba là dùng phi thuyền để đi.
Nhìn xem hai người Thanh Mạn và Thanh Minh thân thiết hắn liền có chút ghen ăn tức ở. dù sao thì Thanh Mạn chưa từng đối với hắn như vậy dù cho khoảng thời gian này hắn cố gắng tiếp cận nàng.
Mạc Kỳ sau khi lui xuống thì dần đi chậm lại, trở thành người đi sau cùng hàng ngũ.
"Ừm."
Mọi thứ cực kỳ chi tiết, đến cả việc Thanh Minh một đấm đấm xuyên đầu Diễm Ma Chu.
"Sao? Ngươi không phải đang đói sao? Sợ có độc thì đừng ăn, ta ăn!!"
"Là về răng nanh của Diễm Chu Ma, hắn không chỉ có một chiếc mà là có bốn chiếc."
"Cái gì?? Bốn chiếc?? Đây vừa phải là đủ một bộ của Diễm Chu Ma sao? Hắn đây mà vẫn còn, có lẽ ta cũng nên..." Phùng Lạc nghe đến đây thì trong lòng không khỏi nổi lên lòng tham, theo hắn thấy thì Thanh Minh chỉ là nhất đoạn không nên giữ những thứ này, hơn nữa nếu đánh g·iết Thanh Minh thì cũng chả có gì to tác khác xảy ra.
"Cái gì?? Hắn một đấm đấm xuyên đầu Diễm Ma Chu sao??" Phùng Lạc bất ngờ, nhưng kiềm chế lại, nhỏ giọng nói.
Tây Hoang là khu vực cằn cỗi nhất trên Vĩnh Hằng đại lục vì khắp cả Tây Hoang thì một nửa bên trong nó là vùng đất hoang, cũng là vì đất hoang nên tài nguyên bên trên nó cũng hoàn toàn thiếu hụt.
Mà hầu hết các đệ tử ở đây ai cũng đều là đi trả nhiệm vụ mà, ngoài trừ Thanh Minh ra.
"Xin lỗi, xin lỗi được chưa, ta ăn được chưa."
Mạc Kỳ từ từ kể lại tường tận chi tiết tất cả mọi việc, từ lúc gặp Thanh Minh cho đến lúc ba người bọn hắn tới điểm tập trung.
"Thì ra là vậy." Thanh Minh thầm ghi nhớ lấy.
Phùng Lạc liếc mắt nhìn Mạc Kỳ, nói: "Mạc Kỳ đấy sao? Có chuyện gì?"
Tây Hoang, Nam Vịnh, Đông Hoàng, Bắc Tĩnh và Trung Châu.
"Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi, tiếp theo đây ta sẽ suy nghĩ cách ứng phó." Phùng Lạc phân phó, đợi đến Mạc Kỳ đi chậm lại, hắn bắt đầu suy nghĩ cách để ứng phó, tất nhiên hắn không ngu đến nổi một đối một với Thanh Minh.
Mùi vị giống như âm mưu.
"Không sao, ai cũng vậy." Thanh Mạn bên cạnh cười nói, sau đó nàng đưa tay qua bên hông, từ trong túi trữ vật lấy ra một chút lương khô đưa cho Thanh Minh.
Thanh Minh không trực tiếp nhận mà nhìn Thanh Mạn, thầm nghĩ.
Hắn cứ ngỡ lần này sẽ có thể thân cận hơn với sư muội hắn, Thanh Mạn nhưng ai ngờ xuất hiện Thanh Minh, giờ thì sự chú ý của nàng lại đặt vào Thanh Minh.
Còn nữa, nhiệm vụ tấn cấp này yêu cầu là hai người đi làm và hắn đã chủ động tiếp cận muốn cùng Thanh Mạn đi làm và Thanh Mạn đã đồng ý.
Tiếp đo một khoảng thời gian đi đường, cả hai không nói bất cứ thứ gì.
Đúng thật như Thanh Mạn nói, vị của lương khô khá nhạt và có chút khô, nhưng đủ lót dạ.
Phẩm giai của tông môn không đại diện thực lực của tông môn đó khắp Vĩnh Hằng Đại Lục mà chỉ đại diện thực lực của nó ở nơi nó đang ở.
Và tông môn mà hắn chuẩn bị hướng đến có tên là Âm Dương Hợp Tông, nằm ở vị trí Tây Hoang, là một tông một lục phẩm.
"Đây, ăn thứ này, vị có chút khô nhưng mà có thể đỡ đói."
「Tinh!! Ký chủ tiêu hao 50 điểm thử nghiệm để mua một viên Tiểu Thọ Đan thành công!」
"Đúng vậy, chính mắt đệ tử nhìn thấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tông môn được xây dựng trên một ngọn núi, xung quanh còn có những ngọn núi khác hợp lại để có thể tạo nên một không gian đủ rộng cho các cung điện.
"Phùng trưởng lão, bình tĩnh, ngài muốn lấy được răng nanh không hề đơn giản như vậy." Mạc Kỳ vội ngăn cản lại.
Như Phùng Lạc nói, mọi người thuộc tông môn đã tập trung đầy đủ ở nơi này, như vậy là hành trình trở về tông môn bắt đầu.
"Chắc chắn hắn có một thứ gì đó để che giấu ba động." Phùng Lạc thầm nghĩ, xong đối với Mạc Kỳ nói.
Ví dụ như Âm Dương Hợp Tông mà hắn đang hướng tới, ở Tây Hoang thì nó là lục phẩm nhưng nếu như là ở Trung Châu thì nó chỉ xứng đáng là cửu phẩm hoặc nếu có thấp hơn thì nó sẽ nằm ở vị trí đó.
Trở lại với phẩm giai của tông môn, phẩm giai của tông môn được chia thành cửu phẩm, thấp nhất là cửu phẩm và cao nhất là nhất phẩm.
"Còn gì cần hỏi hay không?" Thanh Mạn hỏi.
"Có độc không?" Thanh Minh cẩn thận hỏi.
Theo Thanh Mạn nói (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao hắn cũng chỉ mới là nhất đoạn, vẫn cần ăn mới có thể sống được.
"Hắn? Hắn có chuyện gì?" Phùng Lạc rất có ấn tượng tốt đối với Thanh Minh, nên khi Mạc Kỳ nói đến Thanh Mình thì hắn rất có hứng thú.
Thanh Mạn nghe xong thì cứng đờ ra, nhìn Thanh Minh, sau đó khuôn mặt trở nên khó nhìn, tức giận nói.
"Chuyện gì mà cứ phải nói nhỏ thế này?"
Sau một ngày đường và ba lần ăn lương khô, Thanh Minh cuối cùng cũng đến trước Âm Dương Hợp Tông tông môn.
Là tiếng bụng của hắn.
Mạc Kỳ đi đến gần Phùng Lạc, vừa đi vừa nói.
Đám đệ tử nghe lệnh, sau đó là từng người, từng người bay nhảy lên bậc thang.
Tử Đầm mà hắn tiếp xúc qua khi nãy là nằm ở phía Đông Nam Tây Hoang đồng thời cũng nằm ở giữa Tây Hoang và Nam Vịnh.
Tiếp đó hắn giựt lấy lương khô trong tay Thanh Mạn sau đó là bỏ vào miệng nhai, vừa nhai vừa nói.
Còn dùng phi thuyền thì như thế nào thì phải đợi hắn đi rồi hắn mới biết.
Một âm thanh quen thuộc lúc này vang lên.
"Vậy sao? Nếu còn thứ gì không biết thì cứ hỏi, biết gì ta sẽ trả lời." Thanh Mạn bình thường nói.
Ngoài ra trên nó lần lượt từ cao tới thấp là Trung Châu, Đông Hoàng, Nam Vịnh và Bắc Tĩnh.
Để có thể đi lên trên thì cần bước trên 200 bậc thang, nhìn khá dài và mệt mỏi, nhưng hắn vẫn chưa thể đi lên được, tại vì...
Một bên khác, Mạc Kỳ.
「Tinh!! Phục dụng Tiểu Thọ Đan, Thọ Nguyên + 5 năm.」
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.