Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 131: An Cư Lập Nghiệp - Khu Nhà Chung
Qua một lúc, nàng mới lên nữa mở miệng, đáng tiếc, nói.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hồ Ngọc Phụng lại tiếp tục nói.
"Thiếu niên đi trước là An Dật, ở cùng với mẹ là Cao Nguyệt Cát, là người Nam Vịnh - An gia, 5 năm trước được An gia cử sang Tây Hoang để chấn giữ như một nhiệm vụ, nhưng thực chất hai người bị An gia lưu đày. Là hàng xóm sau này của khách quan!!"
Cái tình tiết bị lưu đày này hắn đã đọc qua quá nhiều rồi nên cũng không có gì mới lạ
Cao Nguyệt Cát nghe vậy cũng tự giới thiệu.
Cả bốn bước vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tuy loại hình nhà đó đã bị thuê hết nhưng Nhuận Tư Phường của th·iếp thân cũng có một loại hình nhà khác, cũng giống như loại hình công tử vừa mới nói, nhưng đó lại là khu nhà tập thể."
Thuê đã là xác định rồi đấy, ước tính lúc đầy là rơi vào tầm khoảng 2000 - 3000 viên, nhưng ai ngờ...
"Haizzzz, nếu đã vậy thì trước tiên cảm ơn cô nương đã khoán đãi!! Tổng cộng 4000 viên hạ phẩm, tính thêm ba kiện Nhất Giai Tuyệt Phẩm kiếm kia." Thanh Minh vờ thở dài, sau đó chốt đơn.
"Ta là Minh Yên!!..."
Vóc người cân đối, mạo tự thiên tiên, xinh đẹp đoan trang, ôn uyển nhu thuận.
Nữ nhân viên nói, xong cũng muốn đẩy cửa tiến vào bên trong.
"Xin lỗi đã khiến khách quan chậm trễ, giờ thì vào trong thôi."
Đi sau thiếu niên đó lại thêm một thanh niên khác, người thanh niên này thì trông có vẻ lớn tuổi hơn thanh niên phía trước, dáng người thô hơn, khuôn mặt trưởng thành hơn, có khí chất của một công tử thiếu gia, chênh lệch rất lớn với thiếu niên trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khách quan, nơi đây sẽ là nơi ở của khách quan, chúng ta vào trong xem thôi!!"
Đợi cho hai người kia hoàn toàn đi mất, nữ nhân viên mới mở miệng.
Chương 131: An Cư Lập Nghiệp - Khu Nhà Chung
"Cô nương, ngươi xác định là không có báo giá sai??"
"Giờ thì, th·iếp thân còn có chút việc nên xin phép công tử, th·iếp thân trước tiên rời đi!!" Hồ Ngọc Phụng đứng lên, đối với Thanh Minh nhún người chào.
Thanh Minh nghe xong thì không biết nên vui hay nên buồn, vui vì giá khá rẻ, nhưng buồn vì cảm thấy bên trong là một hồi âm mưu to lớn.
"Tại vì công tử không còn lựa chọn nào khác. Có thể người khác sẽ không thuê nhưng th·iếp thân thầm nghĩ công tử sẽ thuê, không vì ai khác, vì gia đình của mình!!"
Bọn hắn cảm thấy giá cả này có chút thấp.
"Không!! Không!! Không!! Th·iếp thân đây là đã lời lắm rồi, tất cả cũng là nhờ ơn của công tử!!" Hồ Ngọc Phụng liên tục tủm tỉm cười, còn cảm ơn Thanh Minh nữa.
"Ta là Minh Mạn!! Trên tay ta là Minh Phùng!!..."
Hắn sẽ không nghĩ theo chiều hướng như ký túc xá, tại vì tu sĩ nơi đây có tính riêng tư rất cao, sẽ không sinh sống theo kiểu người trên đầu người như vậy.
Thứ hai, mặc kệ có người thuê chung hay không, điều này vẫn chứng tỏ rằng bản thân hắn khá rộng rãi, không sợ, không có gì để che giấu, như vậy sẽ ít bị chú ý hơn.
Nữ nhân trước mắt này thật sự hiểu được hắn hay chỉ là đoán mò??
Nghe được câu hỏi này của Thanh Minh, Hồ Ngọc Phụng nở một nụ cười xinh đẹp, không hề có một chút công nghiệp nào, nói: "Không mắc, 1000 viên hạ phẩm linh thạch!!"
Cảm ơn Sang95, Lục Đạo Hiền Nhân, Nguyệt Độc Đoạt Mệnh đã đề cử!! Xin cảm ơn!!
Thanh Minh vừa nghe vừa gật đầu.
Bốn người dừng lại trước một khu nhà, từ bề ngoài thôi là cũng đủ có thể nhìn thấy được nơi đây bình thường đến cỡ nào.
Ngay từ khi nghe đến loại hình nhà này Thanh Minh đã quyết thuê rồi, nhưng hắn nhiều ít muốn biết thêm suy nghĩ của nữ nhân này, chắc chắn là nàng phải có mục đích nào đó.
Sau khi Hồ Ngọc Phụng đi, từ nơi nàng mới biến mất đó có một nữ nhân viên khác đi ra, tiến đến chỗ ba người, nói.
Trước khi đi vẫn không quên lấy v·ũ k·hí mà mình đã mua trước đó.
"Người sau là Cố Chính, bạn của An Dật!!"
Hai người này vừa mới mở cửa ra liền đã trông thấy trước nhà đang đứng bốn người.
Thanh Minh nhìn xem nụ cười đó trong lòng cảm giác không lành ngày càng lớn, nhưng đến bây giờ hắn không thể rút ra được nữa.
Cũng nhờ như vậy mà Hồ Ngọc Phụng không thể đọc được cảm xúc của Thanh Minh qua khuôn mặt cũng như ánh mắt.
"Cảm ơn công tử đã ủng hộ!! Tiếp đây sẽ có người dẫn công tử đến khu nhà thuê, nếu có bất cứ câu hỏi hay yêu cầu gì công tử có thể thoải mái hỏi người đó, nếu biết người đó sẽ trả lời tất cả cho công tử!!"
Hồ Ngọc Phụng khích lệ Thanh Minh, rồi lần nữa giải thích lý do tại sao lại ít người thuê như vậy.
Vừa mới tuông giá, cả ba người Thanh Minh không tránh khỏi giật mình.
"Có sân nhỏ, ba phòng ở là đủ!!" Thanh Minh nói ra yêu cầu của mình.
Tuy vậy...
「Cao Nguyệt Cát, Ngưng Linh Tứ Ngưng, 93 tuổi」
"1000 viên hạ phẩm linh thạch, có chút thấp hơn dư tính một khoảng lớn, cô nương giảm giá cao như này liệu có thật sự ổn cho bản thân cô nương??" Thanh Minh lại hỏi.
Nhưng không đợi hắn hỏi thì đằng xa bỗng truyền tới một giọng nói êm dịu.
Thanh Minh nội tâm nhảy cẳng lên một phát.
Tại sao lại là vậy?? Thứ nhất, những kẻ có tiến hoặc những kẻ mạnh sẽ không hạ mình xuống ở chung với những người khác như thế này, nên có thể thuê loại hình nhà này chỉ có những kẻ yếu hoặc là không còn cách nào khác ngoài phải thuê.
Ai mà biết nữ nhân trước mắt có đem thân phận của hắn bộc lộ ra không nữa.
"Không dối gạt gì công tử, loại hình nhà như vậy ở đây đã được thuê hết. Như công tử đã biết đấy, còn hai tuần nữa là bí cảnh có thể là mở ra, mà loại hình nhà như vậy khá là đơn giản, khá phổ biến cũng như là tiền thuê hằng tháng cũng khá rẻ nữa nên những tu sĩ không thiếu tiền hoặc những con em nhà giàu thay vì ở trọ họ đã thuê hết nhà ở đây rồi!!"
Nhưng không đợi nàng mở cửa ra thì từ bên trong đã có người mở ra ngoài.
Loại hình nhà này tính riêng tư có chút thấp, nhưng lại khá tốt để trà trộn.
"Tiếp đây công cuộc chỉ dẫn sẽ do th·iếp chủ đạo, mời công tử đi theo!!" Nữ nhân cúi chào sau đó là dẫn đầu đi trước.
Mang trong lòng nghi ngờ, Thanh Minh hỏi.
Hắn không yêu cầu gì nhiều, ba phòng ở là để ba người ở, còn sân nhỏ là muốn để cho bên trong căn nhà có một khoảng không gian thoáng mát. không bị gò bó.
"Ý cô nương là, một sân nhỏ nhưng lại có nhiều nhà xung quanh sao??" Thanh Minh ngay lập tức hiểu ý.
Tuy vậy hắn cũng có nhiều thứ muốn hỏi như lý do bị lưu đày là gì.
"Vậy sao..." Thanh Minh đáp trả, không dài không ngắn, hắn đang chờ đợi Hồ Ngọc Phụng nói tiếp.
"Hai người kia là ai??" đi đằng sau, Thanh Minh khi này đột nhiên hỏi tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chào các ngươi, ta là Cao Nguyệt Cát!! Các ngươi có thể xưng hô ta là Nguyệt Cát, không cần phải thêm đại từ xưng hô đâu, dù sao ta cũng chỉ là một phụ nhân bình thường!! Rất mong được chiếu cố."
Tại đó đang đứng một phụ nhân, ngoại hình không quá 30 nhưng nàng lại chứa đựng một loại nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành, già dặn và đầy kinh nghiệm.
Nếu nói như vậy bọn hắn còn dư khoảng 2000 viên, như này đủ để cho cả ba tu luyện một khoảng thời gian rồi, chưa tính việc tiếp sau này sẽ đi săn yêu thú, vừa lịch luyện, vừa kiếm tiền.
Thanh Minh nhún vai, khẽ cười, hỏi lại: "Thế giá cả bao nhiêu một tháng??"
Cả hai lý do, đầy đủ.
Hồ Ngọc Phụng nhận được túi linh thạch, dùng thần thức đảo qua một lần bên trong, đến khi xác định được bên trong có đúng số linh thạch tương ứng mới ngẩng đầu lên, nở lấy một nụ cười chào khách công nghiệp, nói.
Thanh Minh quay đầu sang nơi phát ra âm thanh.
"Cao phu nhân, chào ngươi!! Ta là Minh Thanh!! Một tháng tiếp theo sẽ là hàng xóm của phu nhân, mong phu nhân chiếu cố!!"
"Sân nhỏ và ba phòng ở sao??" Hồ Ngọc Phụng khẽ nói, rồi bắt đầu gợi nhớ lại.
"Đây là người mới đến thuê nhà sao?? Cũng đã rất lâu rồi ta mới thấy có người chịu thuê nhà ở đây đấy!!"
Rồi hắn quay đầu nhìn Thanh Mạn, Thanh Mạn hiểu ý, nàng lấy ra một cái túi rồi đưa cho Hồ Ngọc Phụng.
"Chào ngươi, Cao phu nhân, ba vị khách quan này từ đây sẽ là hàng xóm của ngài." Nữ nhân viên cho Cao Nguyệt Cát một cái cúi đầu, xong đưa tay chỉ về hướng Thanh Minh.
Thanh Minh ba người nhìn nhau rồi gật đầu đi theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Công tử thật thông minh!! Đúng vậy, do loại hình này có tính riêng tư không quá cao nên cũng rất ít người thuê, dù sao thì khi bí cảnh mở ra, tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau, vậy nên tính riêng tư, tính bảo mật là thực sự cần thiết, tránh những trường hợp bị bại lộ át chủ bài quá sớm!!"
Túi bên trong có chứa 4000 viên hạ phẩm linh thạch.
Mà cũng không thể đòi hỏi được, dù sao thì cũng chỉ là nhà tạm thuê, thuê xong cũng đi chứ có phải ở luôn đâu mà cần gì phải trang trí cho đẹp.
Thanh Minh biết bản thân cần làm gì, hắn và hai nữ lần lượt giới thiệu.
Đợi Thanh Minh gật đầu, nàng mới rời khỏi đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người bọn hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn đám người một cái xong rồi cũng xem như là chưa có chuyện gì, một đường thẳng tiến ra bên ngoài.
Và những gì nàng nói quả thật rất hợp lý, cái thế giới này chỉ việc ngồi không một chỗ thôi cũng có quá nhiều biến số xảy ra, và khó khăn nhất ở đây chính là lòng người, ở chung đôi khi mất trộm thứ gì đó thì nguy hiểm.
Nhưng như này vẫn không đủ để chuyên môn của nàng thụt lùi, nàng khẽ cười, thanh thoát nói.
Nữ nhân viên cũng chỉ nhẹ cúi chào hai người một cái.
10 phút sau,
Người mở cửa là một thiếu niên có độ tuổi tầm khoảng Thanh Minh, dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt non nớt nhưng trái ngược với nó là ánh mắt đầy tham vọng.
Bốn người rời khỏi Nhuận Tư Phường.
-------------
"Không sai!! 1000 viên hạ phẩm linh thạch một tháng, không ít hơn hoặc nhiều hơn được!!" Hồ Ngọc Phụng xác nhận.
Nữ nhân viên đi trước nghe đến câu hỏi cũng nhu thuận, ngắn gọn trả lời.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.