Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 109: Thần Bí Thành Chủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Thần Bí Thành Chủ


Một lão già đang đối với một thiếu nữ làm ra cúi đầu.

「Được!!」

Thiên Di vẫn đang dưới sự gia trì của Thanh Minh mà tiếp tục di chuyển.

"Tốt quá, lão gia nếu như biết tiểu thư trở về chắc sẽ rất vui!!"

Chương 109: Thần Bí Thành Chủ

"Không còn thì thôi!! Dù sao thì ta cũng không tính dừng chân ở lại đây lâu nữa!!" Thiếu nữ tùy ý nói.

Mà ở trên trời.

"Tính chạy???!! Sau khi ngươi làm ra những chuyện như này sao?? Đừng có hòng!!!" Hình Kinh bực mình nói.

Lãng Uất nghe xong thì không khỏi quay đầy nhìn một vòng xung quanh, tiếp thu hết thảy tình hình thực tế, hắn mới thờ dài, nói: “Ngươi nói đúng…”

「"..."」 Thanh Minh và Tiểu 114 câm lặng

Có thể nói là thành chủ đang cố ý tỏ ra là yếu thế để có thể qua mắt tất cả mọi người ở đây nhằm cho việc có thể thả Thanh Minh đi.

Và phương pháp này chưa chắc có mấy người biết!!

Tiếp đó bầu trời bỗng xuất hiện một lớp khí vàng, bọn nó bắt đầu di chuyển tụ tập lại với nhau, sau đó là ngưng kết bản thân của nó lại thành một tấm màng chắn màu vàng nhạt, đồng thời uy áp bên trên cũng đang hướng xuống dưới đè nén, tất cả mọi người bên dưới nó ai ai cũng có thể cảm nhận được.

"Thiên La!!! Áp!!!"

"Bát Quái - Càn-----"

Màn chắn đã chạm tới bàn tay của Tiểu 114.

"..."

「Hửm??」 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật ra là hệ thống hay tiểu 80, tiểu 221, tiểu 114 đều rất mạnh, nhưng lại bị giới hạn bởi sự tồn tại của Thanh Minh nên bọn nó cũng không thể phát toàn lực trong quá trình tự động.

Chữ Áp vừa nói ra, màn chắn màu vàng tốc độ liền tăng lên, nó lấy một loại tốc độ của mà mắt thường không thể nhìn thấy được mà đè xuống.

Trước đó thì còn có tư tưởng chống đối nhưng giờ đây… với tổn thất mà hai gia tộc phải nhận phải khi vây quanh Thanh Minh đã khiến cho bọn hắn không còn tư tưởng chống đối.

Mà ở dưới đất tu sĩ, bọn hắn nhìn thấy cảnh như này càng là trố cả mắt.

“Đây—- đây là….!!! Có gì đó sai sai!! Không phải thông tin tình báo thu được nói rằng thành chủ chỉ có tu vi Cửu Phân thôi sao?? Cửu Phân làm sao có thể có được một loại kỹ năng thế này??” Lãng Uất không thể tin được, nói.

Chỉ là có chút buồn cho lão đê tiện Võ Văn Kiệt, ai ngờ lần này Thanh Minh đi sẽ không trở lại chợ đồng xuân.

Kỹ năng cũng không cần dùng.

Những người bên dưới thấy vậy cũng bật nhảy lên để có thể ngăn cản.

Lạc Dương Thành, phủ thành chủ...

Độ cao của hắn đã gần tiếp cận đến giới hạn để có thể na di.

"Tiểu thư, người đã quyết định sẽ trở lại rồi sao??"

"Tiểu tử, ngươi nghĩ nơi đây là nơi mà người có thể tùy tiện ra ra vào vào sao?? Đã vậy còn phá hủy không ít thứ!! Ai cho phép ngươi tùy tiện như thế??"

Khi này, một cổ lực lượng cực mạnh khác không biết từ đâu xuất hiện, đè lên đầu Thanh Minh năm người.

Một âm thanh hùng hồn từ xa truyền tới.

Thành chủ hai từ này đối với bọn hắn như là một cái chức vị rác, muốn lấy thì lấy muốn vứt thì vứt, không có nhiều hứng thú.

Từ khi màn chắn chạm vào bàn tay Tiểu 114 (Thanh Minh) thì nó lại không hề tiếp tục áp xuống nữa, mặc dù áp lực của nó không hề giảm đi là bao nhiêu.

Tuy vậy, Thiên Di vẫn có chút khác so với Na di trận pháp là không hề tiêu tốn tài nguyên để bày trận và điều kiện để có thể dùng có chút hà khắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những người bên dưới sẽ làm bằng chứng cho việc hắn đã ra tay trong việc đánh g·i·ế·t ma đầu nhưng lại không thành vì ma đầu quá mạnh.

Chỉ một lần ra tay mà có thể lấy ra một đống bằng chứng ngoại phạm.

Lào già nghe xong liền không tránh khỏi giật mình, hắn ngẩng đầu lên, nhìn xem thiếu nữ với ánh mắt khó tin, dò hỏi.

"Đền mạng đi!!!" Lãng Uất nói.

Nó cứ ở nguyên trên bàn tay Tiểu 114, kể cả bây giờ Tiểu 114 năm người có tiếp tục bay lên đi chăng nữa thì nó vẫn cứ theo bàn tay của Tiểu 114 đi lên.

「Bần đạo còn chưa dùng kỹ năng mà??」

"Hừ!! Ở lại đây đi!! Thiên La!!!"

Còn tại sao lại thả cho Thanh Minh đi thì bọn hắn không biết và bọn hắn cũng không thể hỏi hay là hưng sư vấn tội vì do bọn hắn đã không còn đủ thực lực.

Hình Kinh nghĩ nhiều, giật mình nói nhỏ, hắn cuối cùng cũng hiểu là tại sao đến giờ vẫn chưa có một binh lính dưới quyền thành chủ xuất hiện cũng như là đến giờ thành chủ mới xuất hiện.

Và những kỹ năng mà bọn hắn đang dùng không phải là vì muốn mà bọn hắn bắt buộc phải dùng.

"Thành chủ!!!" Lãng Uất và Thôi Lực đều đồng thanh nói, nhưng mặc kệ việc Thành chủ có xuất hiện hay không, thì nó vẫn không thể khiến cho bọn hắn dừng đánh g·i·ế·t Thanh Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thôi gia biến mất khỏi Lạc Dương Thành, Lãng gia và Hình gia tổn thất nghiêm trọng về nhân lực.

Thanh Minh quá yếu, không đủ mạnh để bọn hắn phát lực, vậy nên dùng những kỹ năng có lực sát thương lớn và mạnh mẽ để thay thế là điều hiển nhiên nhưng kết quả lại khiến cho Thanh Minh phải trả giá bởi vì nó.

Áp lực theo đó cũng gia tăng gấp bội.

Câu chuyện này khiến cho lão già quên luôn việc lo lắng trước đó.

Lãng Uất và Hình Kinh bị Thiên Chinh chặn lại, liền mất đi thế công, bay ngược lại xuống đất.

Thành ra tư thế của Tiểu 114 (Thanh Minh) bây giờ có chút quái lạ, cảm giác giống như một tay che trời vậy.

"Tiểu thư, mọi chuyện đã làm đúng như những gì tiểu thư dặn dò, nhưng liệu như này có ổn không?? Khi để cho ma đầu Thanh Minh trốn thoát??"

"Sao--- sao có thể!!?? Ngươi lại có thể vượt qua được Thiên La của ta??"

Thanh Minh cũng chỉ có thể phán đoán được vài thứ thông qua hành động của Tiểu 114 mà thôi.

Sau khi màn chắn màu vàng xuất hiện, nó không hề đứng im tại một chỗ để đợi Tiểu 114 (Thanh Minh) tiến lên mà nó đang chậm rãi đè xuống dưới.

Không có Phong Hộ, chỉ mỗi Thôi Lực và Vân Yên là không thể giúp Thanh Minh chống đỡ, nhận ra điều đó toàn lực tấn công là cần thiết.

Hai người bọn hắn có thể nhìn thấy được rằng tất cả người trên đấy là đang diễn trò.

"Không xong!! Bọn hắn muốn chạy trốn!!" Một giọng nói của ai đó cất lên.

Đồng thời từ xa cũng truyền lại tiếng nói.

Không chỉ bọn hắn…

Từ đó... Một bộ truyền kỳ của ma đầu Thanh Minh xuất hiện.

"Vẫn chưa!! Nhưng sẽ sớm thôi!!"

----------

Hai người rơi xuống đất cũng rất nhanh ổn định lại tư thế, bọn hắn đưa mắt lên nhìn xem Thanh Minh.

Thanh Minh năm người đã được ánh sáng bao phủ và bay lên được một khoảng rồi.

Bầu trời mây đen tan đi. gió lốc ngừng thổi.

Đất Thôi gia và phạm vi xung quanh nó 100 mét đều biến thành một mảnh hỗn.

Nhưng mà điều kỳ lạ lúc này lại xảy ra..

Từ hành động cho đến lời nói của hắn đều biểu hiện ra là một người hầu.

"Nó tới!!" Thôi Lực hô lên.

Cho đến khi độ cao của Tiểu 114 (Thanh Minh) năm người đạt đến giới hạn của Thiên Di, thì Thiên La nhưng một tấm kính, bể thành từng mảnh.

Cứ ngỡ là một lần thăng hoa, ai dè…

Tất cả mọi người đều như vậy, trừ hai người Hình Kinh và Lãng Uất.

Tiểu 114 cũng bắt đầu hành động, hắn đưa cầm lấy trận bàn rồi đưa nó lên trên trời.

Là Thiên Chinh, một cổ phản lực từ xung quanh Thanh Minh bắn ra, đánh về bốn phía, chặn lại tất cả những người đang lao tới chỗ hắn.

Âm thanh của thành chủ lại lần nữa truyền tới, lần này đi theo đó chính là một loại kỹ năng gọi là Thiên La.

"Bát Quái - Càn Quẻ!! Thiên Chinh!!!"

"Kệ đi, nếu đã như vậy rồi thì cứ tiếp tục tiến lên đi!!" Thanh Minh ra lệnh.

Hai đợt vây công, đợt nào cũng tổn thất hơn phân nửa.

“Cửu Phân??” Hình Kinh lặp lại, sau đó là không khỏi lắc đầu, lần nữa nói: “Giờ tu vi hắn là gì đi chăng nữa có còn quan trọng không??”

Nếu có bị hỏi thì hắn cũng có thể thoải mái mà trả lời mà không dẫn đến những tình huống bị nghi ngờ.

Đại khái thì bọn hắn có thể đoán ra được lý do mà hắn phải làm vậy.

Có thể nói, đây là một kỹ năng phòng vệ tuyệt đối khi sử dụng nhằm bảo vệ bản thân khi bị quần công, nhưng điều kiện để có thể sử dụng nó lại không hề dễ dàng nên trông mong việc tương lai Thanh Minh có thể sử dụng nó thì rất khó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thành chủ?? Quả đúng như kế hoạch, thực hiện bước tiếp theo đi Tiểu 114!!" Thanh Minh ra lệnh.

Hắn không nói chẳng qua là vì điều đó là không cần thiết mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Là thành chủ!!" Thôi Lực bên cạnh nói.

Từ vừa mới bắt đầu cho đến lúc kết thúc, trận chiến này chỉ diễn ra vỏn vẹn chưa đầy 15 phút, nhưng mà hậu quả nó gây ra lại vượt qua sức tưởng tượng.

"Không thể nào!! Đến cả thành chủ mà cũng...."

"Không sao!! Cũng chả có ai dám nghi ngờ ngươi."

Tuy vậy hệ thống vẫn còn rất nhiều bí ẩn, giờ hắn chỉ mới khai giải được một phần mà thôi.

Nhưng nếu hắn đủ mạnh thì hắn cũng không cần phải phụ thuộc vào trạng thái tự động.

"C·h·ế·t Tiệt!!!" Từ xa lại vọng lại một câu nói, câu nói chứa đầy sự giận dữ và không cam lòng, xong mọi chuyện yên tĩnh lại như cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Hửm??… Thì ra là vậy!! Bảo sao khi này hắn mới xuất hiện!! Một mũi tên trúng ba con chim!!”

Các đợt công kích vẫn tiếp tục tiến tới.

"C·h·ế·t tiệt!! Lại là kỹ năng đó!!" Lãng Uất nói, trước đó hắn đã gặp một lần kỹ năng này.

"..."

"Tuy nói là vậy nhưng mà sẽ không còn ai dám tin tưởng vào chức vị thành chủ này nữa!!"

Phía trên trời năm người cũng dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người mà biến mất!!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 109: Thần Bí Thành Chủ