Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Bát Quái - Khôn Quẻ!! Địa Bộc Thiên Tinh!!
Hắn không cần phải kêu gọi chi hệ thống vì hắn biết hệ thống đang liên tục theo dõi hắn.
「Liên kết đã có, giờ đây để có thể trận bàn hoạt động cũng như là duy trì thì lực lượng tu vi của ký chủ là điều cần thiết.」
「Tuy nhìn Địa Bọc Thiên Tinh rất mạnh nhưng nó cần sự kết hợp của hai yếu tố mới có thể cân bằng được, thứ nhất đó là trận bàn, thứ hai đó là tu vi của ký chủ.」
Với quy mô to lớn như thế này, nó cũng khiến cho những người bên ngoài chú ý đến và lúc này đây, bên ngoài bán kính 50 mét đã xuất hiện thêm một đám người khác.
Trận bàn cũng bắt đầu quay tròn, tốc độ càng ngày càng nhanh, trong bán kính 50 mét, một lực hút kinh hoàng theo đó cũng xuất hiện.
Chương 101: Bát Quái - Khôn Quẻ!! Địa Bộc Thiên Tinh!!
"..."
Tiếng la hét rất nhiều, nhưng cũng sẽ dừng lại khi bọn hắn hòa lại làm một.
Ở bên ngoài, Địa Bộc Thiên Tinh vẫn đang làm đúng vai trò của nó.
Như có một thứ gì đó với vận tốc cực nhanh v·a c·hạm cực mạnh vào khối đất khiến cho khối đất rung lắc dữ dội.
Tiếp theo đó là khối đất bắt đầu xuất hiện các vết nứt, lực hút cũng giảm đi một cách đáng kể.
“Hình Ý Quyền!!”
Nhưng hắn sẽ không nói gì đó khác liên quan đến chuyện này.
「Do thân thể của ký chủ hiện tại là do bần đạo đang tạm thời điều khiên nên phần lực lượng tu vi của ký chủ cũng trở nên vô hạn trong chốc lát nhưng vô hạn thì vô hạn nhưng chất lượng nó cũng chỉ là Thất Đoạn.」
“Chả lẽ phải đợi lực lượng của hắn tiêu hao hết mới có thể vào sao??”
Mọi thứ không dừng lại như vậy.
Vì lý do để Thanh Minh làm vậy thì không cần nói cũng có thể hiểu.
"Vậy suy cho cùng thì cũng là do tu vi của ta quá yếu sao??"
"Ngươi--- Ngươi không sợ làm như vậy sẽ khiến người người oán hận hay sao??" Lần này đến lượt Lãng Uất, Lãng Uất có chút không được bình tĩnh, hắn giờ mới cảm giác được sự đáng sợ của Thanh Minh, trước đó lời đồn thì chỉ có một chút tin chút không tin.
Số lượng n·gười c·hết đã vượt quá nửa.
Tiểu 114 cũng gật đầu, nhảy lui về phía sau 30 mét.
"Hửm??"
“Lui lại!!” Thôi Lực nhanh chóng nói.
「”Hình Kinh??”」 Tiểu 114 và Thanh Minh đồng thanh hỏi.
Mà bỏ qua chuyện đó đi.
"..."
Một âm thanh từ phía bên trên trời truyền xuống.
Lực lượng khiến cho những người còn sót lại bị chôn chân cũng mất đi tác dụng.
“Còn cần ngươi nói?? Nhưng mà nói gì thì nói… trận pháp này mạnh ghê!!”
「Hình Kinh, Thủy Linh Tam Phân, 134 tuổi.」
Đến nỗi những kẻ bị chôn chân, phần đất dưới chân bọn hắn cũng bắt đầu nứt ra và bắt đầu trôi nổi trên không trung, tiến đến xác nhập lại với khối đất đang lơ lững.
Mất mát như vậy, Lãng Uất ngoài nhìn ra thì không thể làm gì khác.
Khối đất ngày càng to, thì lực hút cũng ngày càng lớn hơn.
「Oán hận?? Đã là ma đầu thì còn muốn các ngươi không oán hận sao?? Bần đạo không g·iết các ngươi thì các ngươi sẽ g·iết bần đạo thì tại sao bần đạo phải nhân từ??」
Ầm!!
“Hmm…”
“Cái nhìn thấy số tuổi thật vô dụng, lần cập nhật tới vui lòng xóa nó đi đi.” Thanh Minh nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hừ, còn không phải là tại hắn??!! Giả vờ lâm vào thế yếu, sau đó là một mẻ hốt gọn tất cả mọi người!!"
"Không!! Đừng g·iết ta!! Ta cho ngươi mọi thứ!! Tha cho ta!!"
Khối đất trên trời cũng càng ngày càng lớn hơn.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn thẳng lên trên trời cao.
Là một trung niên nam tử.
「G·i·ế·t hết các ngươi thì những thứ đó cũng thuộc về bần đạo, cần gì phải tha cho các ngươi!!」
“Không!! Không!! Đây là sức mạnh gì?? Ta không muốn c·hết!! Không—-“
Đuổi g·iết người khác thì cười khanh khách, nhưng khi biết bản thân mình sắp c·hết thì lại van xin, ham sống s·ợ c·hết.
"Có thể là vậy, nhưng đâm xuyên qua thì có chút..."
Nó cũng bắt đầu hút lên những cục đất có trọng lượng và thể tích lớn hơn.
Ầm!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
「Đâm xuyên cũng là bình thường thôi!!」
Răng rắc!!
「Không sai!!」
"Hình Kinh!!"
"Ta cũng vậy....!!!"
「Mạnh mà, nhưng nếu không phải là bần đạo thì ký chủ chưa chắc có thể chống cự được tiêu hao!!」
「Haizz… ký chủ vẫn là quá yếu!! Nếu như mạnh thêm một chút nữa thì có thể hốt luôn cả tòa thành này rồi!!」 Tiểu 114 không trả lời mà thay vào đó là cảm thán
Tất cả mọi người không biết tại sao Thanh Minh lại ném trận bàn lên trời, nhưng mà bọn hắn biết có chuyện gì đó sắp xảy ra, chỉ là chuyện gì mà thôi.
Cũng đúng, dù sao thì một tiểu tử Nhất Đoạn làm sao có thể có được trình độ như vậy.
"..." Lãng Uất không gì có thể nói.
Đến đây, thời gian chỉ qua chưa được một phút nhưng số người trong bán kinh 50 mét đã giảm xuống một cách đáng kể, mặt đất cũng xuất hiện nhiều cái lỗ to nhỏ khác nhau.
Nhưng Thôi Lực lại biết được kỹ năng này là của ai.
Thật là nực cười.
「Chỉ cần có một lực lượng đủ lớn, lớn hơn cưỡng ép đánh vỡ lực lượng duy trì cho trận bàn thì Địa Bộc Thiên Tinh sẽ ngay lập tức mất đi tác dụng」
「Trận bàn nắm vai trò thứ yếu trong việc liên kết giữa người sử dụng với tự nhiên, điển hình nhất hiện tại đó là Địa.」
“Là gia chủ đương nhiệm của Hình gia lúc bấy giờ, tu vi Tam Phân!!”
「Không!! Sẽ xử lý nhanh thôi!!」 Tiểu 114 trả lời.
"Vậy có cần ta giúp không??"
Mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, dần dần trên mặt đất cũng xuất hiện các vết nứt, những cục đất nhỏ không có trọng lượng là bao nhiêu thì bỗng chốc bay lên trời, dính vào trận bàn.
Thôi gia cũng không thấy đâu nữa ngoài một đống hỗn độn, tuy vậy Thôi Lực cũng không có bao nhiêu là tiếc nuối.
Âm thanh tiếp tục vang lên, khối đất bên trên cũng lần nữa rung lắc, rồi như có một thứ gì đó xuyên thủng qua khối đất to dày đó.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn xem trận bàn.
Bọn hắn cũng nhanh chóng di tản ra khỏi phạm vi rơi xuống của khối đất, đồng thời trong lòng của bọn hắn cũng không khỏi thầm cảm thấy may mắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hình Kinh sau khi đáp đất cũng nhanh chóng nhảy lui về đằng sau.
Do không thể di chuyển, bọn hắn cũng không có cách nào để có thể trốn thoát nên rất nhanh, bọn hắn cũng hoà làm một với khối đất trên trời.
Trong lúc lòng người bàng hoàng, không biết phải làm thế nào mới đúng thì…
Lãng Uất lại cực kì may mắn vì vẫn chưa bị hút lên, tuy vậy số người thuộc gia tộc hắn lại c·hết đi phân nửa, đây cũng là một mất mát lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ha!!!!”
Một vài giây sau, Lãng Uất cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Với việc bị xuyên thủng, Địa Bộc Thiên Tinh theo đó cũng mất đi tác dụng, những khối đất trên trời bắt đầu lần lượt từ trời rớt xuống.
Thanh Minh trả lời quá dứt khoát, điều này khiến cho Thôi Lực bên cạnh cũng tránh không khỏi bất ngờ.
“Nhìn kìa!! Đó là ma đầu Thanh Minh!! Vị trí của hắn không bị gì cả!!”
Vèo!!
Theo ánh mắt của Tiểu 114, Thanh Minh cũng có thể nhìn được tình hình bên ngoài, nếu như hắn đoán không nhầm thì Hình Kinh khi đó đã nhảy thật cao lên phía bên trên trời, sau đó là điều chỉnh vị trí đáp là nơi khối đất đang lơ lửng đồng thời ra chiêu, với việc rơi tự do từ trên xuống, đòn t·ấn c·ông của hắn sẽ được gia tăng, cộng thêm lực hút kinh khủng đến từ khối đất thì tốc độ rơi của hắn sẽ được gia tăng lên một phần nữa.
“Địa Bộc Thiên Tinh?? Đừng nói với ta là nó nha???” Thanh Minh hốt hoảng nói.
Trận bàn theo đó biến thành một khối đất tròn nhỏ khác.
「Bát Quái - Khôn Quẻ!!! Địa Bộc Thiên Tinh!!!」 Tiểu 114 nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là Hình Kinh!!”
Còn vị trí của Thanh Minh và Thôi Lực thì ngoài nghe được âm thanh ra thì chẳng thấy được thứ gì.
"Không phải ngươi cũng vậy sao?? Ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi??"
Câu nói vừa xong, phía bên trên khối đất trên trời bỗng truyền tới một đợt ba động.
"Lãng Uất, bộ dáng của ngươi giờ đây thật chẳng ra làm sao cả!! Ha ha!!"
Giờ vẫn là chỉ ngẫu nhiên mà thôi, nếu để qua thêm hai ba phút nữa thì có thể g·iết hết đám người này.
"Chứ không phải là do ngươi tham sao?? Tự nghĩ rằng bản thân có thể đánh g·iết ma đầu rồi giành công một mình."
Sau đó là ném trận bàn lên trời.
Tuy vậy sát thương mà nó gây ra cho đám tu sĩ này đã đủ khiến cho bọn hắn cảm thấy mệt.
Mà bốn phía đám người nghe xong liền không khỏi chảy cả mồ hôi hột, bọn hắn thật sự không muốn chuyện này xảy ra, cứ nghĩ là có thể dễ dàng g·iết c·hết Thanh Minh ai ngờ mới qua chưa được bao lâu thì bản thân lại trở thành người sắp c·hết.
Sau khi Thôi Lực và Tiểu 114 nhảy lui ra, thì tại ngay vị trí mà hai người đứng trước đó lại xuất hiện một bóng người.
"Thật sự là nó?? Ngươi học nó ở đâu vậy??"
“Hửm??”
Do Địa Bộc Thiên Tinh vẫn chưa tiến đến trạng thái hoàn chỉnh nên bán kính của nó chưa đủ khả năng vươn tới 50 mét.
“Đây là kỹ năng gì?? Ta chưa gặp nó bao giờ!!”
「Không nói nữa, nên kết thúc thôi!!」
Trận bàn bay tới một độ cao nhất định liền lơ lửng cố định tại đó.
Có vẻ như bọn hắn đã nhận ra được sự khác thường nên không dám tiến vào bên trong, một phần cũng là nhờ những người bên trong nhắc nhở.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.