Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Đại chiến
Hắc kì quân vừa động, Lưu Văn Võ bên kia cũng liền cữ ra đội tinh binh mạnh nhất của mình, bạch hào quân.
Hắc Lâu Lan trong lòng khó chịu không nhìn được, hắn đứng lên, chớp mắt rời khỏi vương trướng, muốn xuất ra sát chiêu ám tuyền.
- Vậy thì để tại hạ ra tay trước đi.
Lưu Văn Võ mỉm cười, đồng ý.
- Tam đệ cẩn thận, người này là một trong Ma Đạo Song Sát Chu Tể, tu hành lực đạo.
Bất đắc dĩ, Hắc Lâu Lan liền xuất động đội tinh binh mạnh nhất trong tay, hắc kì quân.
Mà không riêng gì Thái Bạch Vân Sinh bị đuổi g·iết, Phương Nguyên cũng đang bị Lưu gia liên quân tìm g·iết. Bất quá trong tay Phương Nguyên lúc này có ngũ chuyển tiềm hồn thú y cổ, lại trốn ở góc nào đó, tới Hắc Lâu Lan còn không biết Phương Nguyên bây giờ đang ở chỗ nào, người của Lưu gia liên quân muốn tìm cũng không có cách.
Hắc Lâu Lan gật đầu đồng ý, Chu Tể liền rời khỏi vương trướng, đi vào trước mặt Mặc Sư Cuồng.
Hắc Lâu Lan vì muốn bổ khuyết chỗ thiếu trong cao tầng, mời tới Cao Dương cùng Chu Tể, còn vì Phương Nguyên bổ sung đàn dị lang. Nhưng hiện tại, Cao Dương, Chu Tể đang bị đè nặng đánh, tính mạng nguy nan, mà đàn dị lang cũng bị ngăn cản, không thể làm ra bao nhiêu tác dụng.
Chương 110: Đại chiến
Mặc Sư Cuồng cười to, từ trên mặt đất nhảy đứng lên. Hắn khóe miệng chảy máu, trên người cũng có v·ết t·hương. Nhưng cảm giác đau xót từ v·ết t·hương càng làm hắn cùng bạo.
Hắc gia cùng Lưu gia mấy trăm năm giao chiến, hai đội tinh binh này cũng đã đánh nhau mấy trăm năm, đến nay vẫn như cũ chưa phân cao thấp.
Có Cao Dương giúp, Chu Tể liền có cơ hội thở dốc. Hai người lập tức hợp tác, đánh Mặc Sư Cuồng liên tục lui lại.
Phương Nguyên nghe thấy, cũng không cự tuyệt, lập tức điều khiển đàn sói thường tản ra bốn phía, cổ sư của Lưu gia liên quân theo bản năng đuổi g·iết, chiến trường trong nháy mắt mở rộng ra.
Ngoài hai người Thái Bạch Vân Sinh và Phương Nguyên ra, những cao thủ của hai quân khác đều tự có đối thủ riêng, hình thành nên từng vòng chiến đấu.
Từng đội tinh binh tham chiến, rút về, chuyển đổi chiến trướng, mỗi một thay đổi đều có chiến lược, ứng đối biến động của phía quân địch.
Hắc Lâu Lan cũng nhìn ra thế cục trước mắt, liền đồng ý.
Cao Dương vội vàng xông ra ngoài, nhưng còn chưa đợi hắn đến tiếp ứng Chu Tể, trong vương trướng của Lưu gia liên quân cũng xông ra một người, là Âu Dương Bích Tang.
Riêng hai người Hắc Lâu Lan, Lưu Văn Võ lúc này vẫn còn trong vương trướng, nhìn xuống toàn cục, an bày binh lính, nhất là các đội tinh binh.
Bối Thảo Xuyên am hiểu điều khiển thảo binh rối. Thảo binh rối vốn là cỏ, do tác dụng của cổ trùng bệnh thành, có thể hoạt động chiến đấu. Nhưng trên cơ bản, chúng không có sinh mệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong vương trướng của Lưu gia liên quân. Mặc Sư Cuồng trước tiên đứng lên, dùng giọng nói tràn đầy khí lực hô.
Hắc Lâu Lan sắc mặt khó xem, chính mình chuẩn bị không ít thứ, nhưng hiện tại trước sau đều bị ngăn cản. Thậm chí phía hai người Cao Dương, Chu Tể đã định sẵn thua cuộc.
Cao Dương nhìn thấy, trong lòng cấp bách, vội vàng xin chiến.
Bối Thảo Xuyên tuy không bằng Phương Nguyên trong nô đạo, nhưng có thảo binh rối không tiết hi sinh, trong lúc nhất thời ngăn được đàn dị lang của Phương Nguyên.
Xuyên suốt quá trình tu hành, Thái Bạch Vân Sinh không tập trùng vào khả năng chiến đấu, mà tập trùng vào chữa trị cùng di động. Thái Bạch Vân Sinh không chỉ chạy nhanh, mà còn biết phi hành.
Chỉ cần hai người này thua, Mặc Sư Cuồng cùng Âu Dương Bích Tang sẽ có thể đi chi viện những vòng chiến trường khác, cứ như vậy, Hắc Lâu Lan sẽ đánh mất ưu thế, thậm chí là trở thành một bên yếu thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắc Lâu Lan đối với Mặc Sư Cuồng cũng có chút đau đầu. Tứ chuyển có thể khán ngũ chuyển, tuyệt đối không phải dạng dễ tìm. Nhưng chọn trướng lại không thể để ngũ chuyển ra ứng chiến, mà trong tứ chuyển lại khó tìm được người gánh nổi.
Lão vô cùng trơn trượt, trên chiến trường tránh né, làm người đuổi theo vô cùng đau đầu, không cách nào bắt được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng qua một lúc lâu, chiến đấu dần dần lấn lại, đã không còn kịch liệt như lúc đầu. Nguyên nhân bởi vì chân nguyên cổ sư có hạn, giao chiến hồi lâu, bọn họ đã sắp cạn kiệt chân nguyên. Cho nên hai bên bắt đầu có ý thức giảm tiêu hao, tiếp kiệm lại chân nguyên tự thân.
Thái Bạch Vân Sinh thấy không ổn, vội vàng lên tiếng.
Bất quá, Thái Bạch Vân Sinh ra ngoài cũng không phải để g·iết người, mà là chuyên môn đi chữa trị cho người b·ị t·hương của quân ta. Năng lực trị liệu của lão rất tốt, nhiều lần cứu giúp quân ta trong thời khắc nguy năng, làm giảm bớt t·hương v·ong đáng kể.
Mặc Sư Cuồng nhìn thấy, lại không tránh không né, đứng yên tại chỗ, còn không nhịn được liếm khẽ khóe môi, bộ dạng vô cùng chờ mong.
Rất nhanh, Chu Tể lao tới, va vào người Mặc Sư Cuồng. Oanh một tiếng, Chu Tể lui vài bước, Mặc Sư Cuồng lại trực tiếp bị đụng bay ra ngoài.
Cao Dương trong lòng gấp, chỉ có thể thúc giục át chủ bài, tạm thời đẩy lui Âu Dương Bích Tang, tiến tới trợ giúp Chu Tể.
Mặc dù Hắc Lâu Lan không biết Phương Nguyên trốn ở chỗ nào, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn truyền âm cho Phương Nguyên.
Chu Tể hừ lạnh không đáp, chỉ xông thẳng về phía Mặc Sư Cuồng.
Đáng tiếc, Thái Bạch Vân Sinh tuy am hiểu trị liệu, không giỏi chiến đấu, thân thể lại già lại yếu, nhưng lão cũng không dễ đối phó.
- Minh chủ, Cao Dương, Chu Tể là hảo thủ, không thể để họ c·hết tại đây.
Hắc Lâu Lan nhìn tình thế trước mắt, liền âm thầm dùng cổ trùng truyền âm cho Phương Nguyên, yêu cầu Phương Nguyên xuất thủ.
Một trận chiến trước, Mặc Sư Cuồng có thể chiến với ngũ chuyển, thậm chí còn đánh trả. Một thân chiến lực của hắn, bọn họ đều xem rất rõ ràng.
Lưu Văn Võ nhìn thấy, cười lạnh một tiếng, cũng đồng dạng cho toàn quân tiến đánh.
Nhưng chỉ qua hai mươi mấy hiệp, Âu Dương Bích Tang phía bên kia liên thúc giục sát chiêu chiêu bài của mình, tu la biến.
Hắc Lâu Lan là ngũ chuyển đỉnh phong, chuyên tu ám đạo. Lưu Văn Võ là ngũ chuyển đỉnh phong, chuyên tu quang đạo. Hai người đã giao chiến không ít lần, đều ngang tài ngang sức. Giờ khắc này, hai người lại một lần nữa lâm vào thế giằng co.
Sau mười mấy hiệp, Chu Tể bị Mặc Sư Cuồng ép vào thế phòng thủ, chỉ có thể bị động chịu đánh.
Nhìn thấy Mặc Sư Cuồng, mấy tứ chuyển trong Hắc gia liên quân sắc mặt đếu không quá dễ xem.
Hai người nghe hỏi, hơi nhìn nhau, Chu Tể liền đứng lên, hơi thi lễ nói.
Hai bên rất nhanh tiếp cận, bắt đầu quần ẩu.
Mặc Sư Cuồng nhìn thấy người tới, nét mặt hiện vẻ vui mừng, lớn giọng nói.
Hắc Lâu Lan sắc mặt ngưng trọng, cũng đồng ý cách nhìn này.
Lưu Văn Võ nhìn thấy đàn dị lang, cũng không ngoài ý muốn. Hắn sớm đã lường tới việc này, cho nên chuyển mắt nhìn về phía một người, là nô đạo cổ sư Bối Thảo Xuyên.
Sau đó đến các ngũ chuyển cũng xông ra, ngay cả trị liệu cổ sư Thái Bạch Vân Sinh cũng không ngoại lệ.
Đến lúc này, các cao thủ tứ chuyển trong vương trướng hai bên đều xuất động, xông ra chiến trường, rất nhanh tìm thấy đối thủ của mình.
Cao Dương trong lòng lo lắng an nguy của Chu Tể, liền không để ý Âu Dương Bích Tang. Hắn tránh qua Âu Dương Bích Tang, tiếp tục đuổi tới chỗ Mặc Sư Cuồng. Nhưng Âu Dương Bích Tang cũng không muốn để hắn qua, liên tục ngăn cản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cái này làm cho Lưu gia liên quân khó chịu không chịu nổi, Lưu Văn Võ liền cho người chuyên môn đuổi g·iết Thái Bạch Vân Sinh.
Chiến trường giờ khắc này tuy không kịch liệt bằng lúc mới mở đầu, nhưng ai cũng đều đang chuyên chú vào trận chiến của chính mình. Bởi vì bọn họ đều đang trong tình trạng thiếu chân nguyên, một khi lơ là, rất có thể bị g·iết c·hết ngay lập tức.
Vương Đình chi tranh, hai quân hội hợp.
Da mặt màu than đen của hắn lúc này hiện nét điên cuồng, trên người tỏa ra một dòng khí lưu dũng mãnh. Mặc Sư Cuồng giẫm mạnh chân, xông về phía Chu Tể.
- Đại ca, lần trước nhị ca đã ra trận rồi, lần này liền đến phiên ta đi!
Hắc kì quân là tinh binh do Hắc gia bồi dưỡng, nổi tiếng khắp Bắc Nguyên. Bạch hạo quân là do Lưu gia bôi dưỡng, cũng vang danh Bắc Nguyên.
Lưu Văn Võ trong vương trướng lên tiếng nhắc nhở.
Cổ Quốc Long, Kim Quảng, Phương Niệm Dung, Phương Chính đều có đối thủ riêng, mỗi người chiến lấy một mảnh trống trên chiến trường, đánh lên khí thế hừng hực.
Mặc Sư Cuồng lập tức vui mừng, đi ra giữa hai quân, lớn giọng quát.
Ngay sau đó, hơn tám trăm con dị lang xuất động, lao về phía Lưu gia liên quân.
Chu Tể cười dữ tợn, cũng xông lên trước. Hai người bắt đầu đánh nhau kịch liệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai bên chiến đấu kịch liệt, tử thương thãm trọng. Hai vị minh chủ điều binh toàn cục, cái trán cũng đều ướt đẫm mồ hôi.
- Tới một cái tứ chuyển đỉnh phong, tốt, tốt lắm! Bất quá, ngươi đừng có mà nhìn được lại không dùng được, đánh vài cái đã bị ta đánh nát a.
Bất quá, Hắc Lâu Lan bây giờ cũng không phải là không có người. Hắn đem ánh mắt chuyển hướng về phía hai người vừa gia nhập mấy ngày trước, là Cao Dương và Chu Tể.
Hai đội tinh binh rất nhanh hợp cùng một chỗ, lâm vào thế giằng co.
Hắn cùng Chu Tể là một đôi, trước nay luôn hợp tác với nhau, cho nên hiểu rất rõ năng lực của Chu Tể. Càng thủ lâu, rõ ràng Chu Tể càng không có phần thắng.
- Ha ha ha, lực đạo cổ sư? Tốt a, ta thích cùng những người hăng hái như vậy chiến đấu!
Nếu nói có ai có thể rãnh rỗi trong lúc này nhất, chỉ có thể tính một mình Phương Nguyên.
Phương Nguyên trốn ở một góc nào đó, căn bản không ai biết. Nhất là hắn còn chưa xuất toàn lực, cũng không cần xuất toàn lực, cho nên áp lực kì thực cũng không quá lớn. Thậm chí còn có thể tự hỏi xem, trong năm trăm năm kiếp trước của mình, Hắc Lâu Lan làm sao thắng được Lưu Văn Võ, nhập chủ Vương Đình vào lần này. Dù gì kiếp trước của Phương Nguyên, phía Hắc gia cũng không có nô đạo đại sư như Phương Nguyên trợ giúp.
Nhưng trong nháy mắt, Lưu Văn Võ xuất hiện, ngăn ở trước mặt Hắc Lâu Lan.
- Mặc Sư Cuồng ở đây, ai đến tiếp chiến.
Nhất thời, Âu Dương Bích Tang hóa thân thành cương thi sáu tay, bắt đầu đè nặng đánh hai người Cao Dương, Chu Tể.
Mặc dù trong vương trướng ngũ chuyển không ít, nhưng đã ở cảnh giới này, đều có ngạo khí. Bất kể là ai, cũng không muốn hạ thấp thân phận, đi đánh với tứ chuyển. Cho nên Hắc Lâu Lan cũng không cưỡng ép ra lệnh ai trong mấy ngũ chuyển xông ra. Ngược lại, hắn đứng lên, vung tay lên, học theo cách của Phương Nguyên, trực tiếp cho toàn quân xung phong.
- Không biết là ai trong hai vị ra tay trước?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.