Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Đến lúc luyện cổ rồi!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đến lúc luyện cổ rồi!


Nhưng mà, thời gian của Phương Chính quả thật không nhiều, hắn còn phải tranh thủ chạy khỏi Nam Cương. Chạy đi càng sớm, khả năng thoát lại càng cao.

Tính toán một chút, bên ngoài chỉ mới qua khoảng bốn ngày từ lúc Tam Xoa sơn xảy ra đại loạn.

- Đại trưởng lão, ta chọn tín đạo!

Trần Thanh có tài trong việc tìm đường, bình thường ai thèm để ý hắn. Nhưng Quân Đoàn Thiên Không cần hắn, cần có hắn để mở rộng lãnh thổ, săn tìm tài nguyên.

Trong suy nghĩ của Phương Chính, nàng dù gì cũng là nữ nhân, đối với việc bản thân già đi nhanh chóng, ít nhiều sẽ có kháng cự. Không nghĩ tới, vậy mà nàng lại chọn trận đạo, chọn ở lại phúc địa.

Bất quá trước đó, ở chương 9 quyển 3, số lượng này xảy ra chênh lệch rất lớn.

Bởi người chọn trận đạo, vậy mà lại là Kiều Yên Hồng.

Trong truyện có một cái bug to đùng, đó là về số lượng tiên cổ trong phúc địa Đồ Thiên.

- Ta là người Kiều gia, trốn ra ngoài. Nếu bây giờ ta xuất hiện bên ngoài, nhất định sẽ bị Kiều gia bắt về. Đại trưởng lão cũng biết, Kiều gia là siêu cấp thế lực, có cổ tiên chống đỡ. Việc ở Tam Xoa sơn không nhỏ, nhất định sẽ có cổ tiên điều tra. Ta một khi b·ị b·ắt về, không tránh khỏi gặp phải sự tra xét của cổ tiên, như vậy sẽ làm bại lộ Quân Đoàn.

Lại như Kiều Yên Hồng, nàng cũng là thường thường không có gì đặc biệt. Nhưng lại là người sáng suốt tỉ mỉ, biết nắm bắt thời cuộc cùng cơ hội. Nhưng bởi vì sống trong siêu cấp thế lực, tư chất không đủ, cho nên cũng liền không ai cho nàng cơ hội. Nếu không phải nàng quyết đoán trốn đi, có lẽ chính là cả đời bị c·hôn v·ùi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phương Chính hơi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn.

- Ta có thể biết lí do không?

Thời gian của hắn đã không còn nhiều.

Phương Chính lúc này khẽ lắc đầu, đem suy nghĩ này ném ra khỏi đầu, tiếp tục tập trung làm việc.

Bất quá, Tiên Hạc môn có đồng ý ra tay như trong nguyên tác hay không thì Phương Chính không biết. Nhưng đối với vấn đề này, Phương Chính cũng không quá để ý.

- Nếu các người đã có lựa chọn, vậy thì nhận lấy đi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Ta trước nay cái gì không giỏi, nhưng về mặc tìm đường lại có chút tâm đắc, cho nên nhiệm vụ tìm đường gì đó lại là phù hợp nhất. Vì vậy tiện thể lựa chọn tín đạo. Tính toán một chút, sau này vẫn có thể thay Quân Đoàn điều tra dò đường.

Đám người sửng ra, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút thấp thỏm.

Mà lúc này đây, sau khi hai người làm ra lựa chọn, độ trung thành được đánh giá là chín mười phần trăm. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Phương Chính không chê bai hai người, mà còn tận tình cho họ cơ hội, giao cho họ nhiệm vụ trong đại. Cái này đủ thấy Phương Chính đối với các thành viên là rất công bằng, lại tốt bụng.

Lại nói, nếu không phải có Lạc Hành, có lẽ hai người này đ·ã c·hết tại Tam Xoa sơn.

Đám người nghe xong, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

- Địa linh, đi. Đưa ta đến một chỗ rộng rãi. Đem theo đám tù binh đi cùng.

Bọn họ có một trăm mười lăm người, mà Phương Chính muốn giữ lại mười lăm người. Điều này làm bọn họ nghĩ, một trăm ngươi kia sẽ được thả ra.

Trần Thanh cùng Kiều Yên Hồng quay lại tìm Phương Chính.

Phương Chính nói tới đây, nụ cười quỷ dị lại xuất hiện, mà lần này so với trước đó càng muốn quỷ dị hơn, điên cuồng hơn, mang theo một loại cảm giác khiến người ta không rét mà rung.

- Bên trong là nội dung tu hành từ nhất chuyển đến ngũ chuyển của trận đạo cùng tín đạo. Về phần lục chuyển trở lên, ta sẽ chuẩn bị sau.

- Lạc Hành đại nhân, ngươi đây là...

Hai người nhìn nhau, Kiều Yên Hồng trước tiên nói.

- Đem những người ta chỉ để qua một bên!

- Kiều Yên Hồng, của ngươi là ta trích ra từ trận đạo chân truyền, đây là đồ cá nhân của ta, cho nên tuyệt đối không được bại lộ. Phần tiếp theo ta sẽ cống hiến cho Quân Đoàn, ngươi sau này có thể dùng điểm cống hiến để đổi. Ngoài ra, ngươi là nữ nhân, ở tại phúc địa lâu dài đối với ngươi cũng giống như h·ình p·hạt. Cho nên nếu tìm được phương pháp có thể dưỡng nhan, ta sẽ ưu tiên cho ngươi trước. Còn về việc đóng giữ phúc địa, trước mắt ngươi không cần lo. Chỉ cần chăm chỉ tu hành, không hiểu liền có thể tìm địa linh hỏi một chút. Khi nào địa linh thấy ngươi đủ năng lực hỗ trợ nó, vậy lúc đó liền lĩnh nhiệm vụ.

Phương Chính nhìn biểu cảm của mấy người này, khóe môi treo lên nụ cười quỷ dị, nói.

Phương Chính nhìn một vòng, hơi thu liễm lại nụ cười có chút dọa người của mình, nói.

Nghĩ đến càng nhiều, ngươi đối với người đó càng siêu lòng, thẳng đến khi gục ngã.

Không khí lúc này trở nên đè nén, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mùi thuốc s·ú·n·g tỏa ra nồng nặc.

Ai, cũng tại ta không ghi chép lại cẩn thận, mới xuất hiện sai lầm. Cũng may có một bị đạo hữu (không gõ đạo hiệu là gì) đã chỉ ra sai sót này.

Phương Chính lãnh đạm liếc nhìn bọn họ, sau đó để địa linh đưa tới cho mình một cái ghế, ngồi xuống ở trước mặt bọn họ, thế này mới nói.

Một trăm người nhìn thấy, sống lưng lạnh buốt như đang ở hầm băng, cảm giác bất an trong lòng trở nên vô cùng mãnh liệt.

- Mười lăm người! Ta sẽ giữ lại mười lăm người, các ngươi tự chọn, hay để ta chọn?

Đây chính là số lượng chính xác.

Mà trước mắt hắn, một trăm mười lăm cổ sư tù binh đang đứng, hơi giật mình nhìn quanh.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác.

- Các ngươi làm ta mất không ít thời gian, vẫn là trực tiếp như vậy liền tốt lắm. Mười lăm người này, ta sẽ giữ lại, phía sau thế nào sẽ tính toán sau. Hiện tại liền tính phần của một trăm người các ngươi đi.

Ai trong lòng cũng có áp lực, không muốn bản thân bị chọn trúng, lại e ngại Phương Chính nên cũng không dám ra tay đối phó người khác. Chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào một ai đó bản thân cho là nên ở lại.

Rất xin lỗi vì sự bất tiện này!

Cho nên, có rất nhiều người có tài, nhưng bởi vì hoàn cảnh sống không cần tới, liền trở thành một phế vật không được trọng dụng.

Phương Chính nhìn bọn họ, cười đến hai mắt hơi híp lại.

- Ta đổi câu hỏi đi. Qua mấy ngày, trong các ngươi có ai thay đổi ý định, muốn gia nhập chúng ta không?

Thứ hai, càng nhớ gương mặt của một người, càng khiến hắn nghĩ về người đó nhiều hơn, cũng sẽ càng làm cho hắn đối với người đó có chờ mong và hy vọng. Cho nên theo bản năng tránh bị tổn thương, hắn cũng sẽ từ chối nhớ mặt người khác.

Cụ thể, ở chương 155 của quyển 2, số lượng tiên cổ Đồ Tư Diệp để lại là năm con (hai con dựng cổ trận truyền tống, ba con trong kho)

Theo thời gian phúc địa, buổi tối cùng ngày.

Phương Chính cũng không để ý, lại nói, nhưng mà là nói với địa linh đang ở bên cạnh.

Bọn họ vô thức lùi về sau mấy bước, thậm chí có một loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy.

- Ta chọn trận đạo!

Phương Chính nhìn theo cả hai, cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì Tiểu Thiên vừa đánh giá, độ trung thành của hai người đang tăng lên. Từng chút từng chút một.

Phương Chính hỏi.

Thứ nhất, là vì hắn không thể đem mặt người khác ra phân tích để có thể ghi nhớ.

Phương Chính nghe xong, gật đầu.

Địa linh cũng không đợi bọn họ kịp phản ứng, đã truyền tống họ sang một bên, còn rất có trình tự xếp thành một hàng ngang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả hai đã làm ra quyết định.

Phương Chính cười trừ, khẽ lắc đầu nói.

Mà Quân Đoàn Thiên Không vừa thành lập, cần nhất không phải là những thiên tài tư chất hơn người, hay những cường giả chiến lực cao cường. Mà là cần những người nhỏ yếu, có năng lực về những mặt ít ai dùng, chỉ có như vậy mới có thể hoàn thiện mọi mặt cho tổ chức.

Đôi lời tác giả:

Cho nên, trong phúc địa Đồ Thiên (không tính trên người Phương Chính, trong túi đồ cùng với Đồ Thiên cung) trước khi độ địa tai, có tất cả bảy con tiên cổ, gồm hai bát chuyển, hai thất chuyển và ba lục chuyển.

Hiện tại ta đã chỉnh sửa lại, các vị đạo hữu nếu quan tâm có thể xem lại một chút.

Người như vậy, đặt trong bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể sống sót, nhưng trong xã hội, lại không được ai xem trọng, chỉ có thể lặng lẽ lẫn trong đám đông, cố gắng sống cuộc sống của chính mình.

- Trần Thanh, trong tay ngươi không phải là truyền thừa gì, chỉ là nhưng hiểu biết cùng lý giải của ta về tín đạo, chỉ có thể làm tham khảo cho ngươi. Còn lại, chỉ có thể dựa vào bản thân người. Bất quá, trong tay ta có một con ngũ chuyển mật báo cổ, có thể dùng làm trung tâm. Ta sẽ giữ nó lại cho ngươi, sau này có đủ điểm cống hiến, liền có thể đổi nó đi. Ngươi bây giờ cứ ở lại phúc địa tu hành, khi nào sẵn sàng rồi, liền có thể đến lĩnh nhiệm vụ thăm dò Vu sơn rời đi.

- Các ngươi không phải là thành viên của Quân Đoàn Thiên Không, ta cũng không thể cứ giữ các ngươi lại đây nuôi cơm. Các ngươi nói xem có đúng không?

Số lượng mặc dù nhiều, rất nhiều so với tổng số. Nhưng mà ai có thể đảm bảo, chính mình sẽ không bị chọn trúng, trở thành người ở lại? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ý này của Phương Chính, chẳng phải là muốn thả bọn họ rời đi sao? Dù sao trước đó Phương Chính cũng đã nói, cho dù họ không gia nhập Quân Đoàn Thiên Không, thì cũng chỉ không hưởng được lợi ích của Quân Đoàn mà thôi. Lời này còn có trúc quân tử làm chứng. Thậm chí người ra mặt thúc giục, còn là một vị thiếu chủ của một gia tộc nhỏ.

- Nào, đến lúc luyện cổ rồi!

Đây cũng là lý do Phương Chính gợi ý trận đạo cùng tín đạo cho cả hai. Bởi hai nhiệm vụ đi kèm đòi hỏi phải có được lòng tin của Phương Chính.

Ví như khả năng thích ứng đi. Một người cáu gì cũng bình thường, không có điểm nổi bậc nào. Nhưng lại có khả năng thích ứng rất tốt, cho dù hoàn cảnh có thay đổi ra sau, cũng có thể dễ dàng dung nhập.

- Đến lúc luyện cổ rồi!

Chương 17: Đến lúc luyện cổ rồi!

- Ở lại trong phúc địa, ta có thể an ổn tu hành, tránh bị Liễu gia bắt giữ. Hơn hết, ta đã xem qua cảnh ngài dựng cổ trận, khiến ta cảm thấy rất thích thù. Cho nên sau khi suy xét, liền quyết định chọn trận đạo.

Tài năng của một người, không phải chỉ nhìn vào tư chất, chiến lực, trí tuệ, vân vân. Có đôi khi, tài năng của một người rất nhỏ nhặt, nhỏ đến mức bị xã hội xem nhẹ.

Hai người cũng ý thức được việc đó, cho nên trong số thành viên sau ba người Phong, Lưu, Tần, điểm trung thành của hai người rất cao, tới tám mươi lăm phần trăm.

---

Cho nên, đây cũng là một lý do khiến Phương Chính không thể ghi nhớ gương mặt của người khác.

Hai người lập tức cảm tạ, thi lễ với Phương Chính liền lui xuống.

Phương Chính lúc này nhỏ giọng lẩm bẩm, bắt đầu đem tài liệu luyện chế hắn sớm đã chuẩn bị lôi ra, kiểm tra lại vài lần, thấy không có gì không ổn, liền đem chúng thu lên, sau đó nói với địa linh.

- Thì ra hồi ức đúng là có thể thôi miên bản thân. Tự mình hồi tưởng, lại tự mình thay người ta cưa đổ chính mình.

Mà Trần Thanh lại nói.

Đám người trầm mặt.

Phương Chính nói, đưa ra hai con thư trùng.

Dù gì thấy Phương Chính trước đó rất dễ nói chuyện, bọn họ cũng liền có can đảm hơn rất nhiều.

Sau khi Phương Chính kế thừa, cổ trận truyền tống không còn, cho nên tính trong kho sẽ là năm con. Thêm hai con Phương Chính mua từ hệ thống, vậy sẽ là bảy con.

Hai người lần lượt nói.

Con người đôi khi đặc biệt như vậy. Khi người ta ở trước mặt ngươi làm cái gì đó cho ngươi, ngươi mặc dù có cảm kích, nhưng không siêu lòng. Nhưng khi ở một mình, hồi tưởng lại việc đó, đột nhiên độ hảo cảm của ngươi đối với người đó lại tăng lên.

Mà thứ ba, nó liên quan đến vấn đề tâm lí cá nhân của hắn, mà việc này, hắn không muốn phải nhớ lại.

Có người lên tiếng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng mà địa linh lại trực tiếp ra tay trấn áp, uy áp bát chuyển thả ra, dọa bọn họ sợ đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất.

Nếu Phương Chính đoán không có sai lầm, Phương Niệm Dung lúc này hẵn đang trên đường đi Nam Cương. Dù gì Phương Nguyên bây giờ chắc chắn đang ở phúc địa Hồ Tiên. Mà Phương Niệm Dung lại vừa hay biết mặt Phương Nguyên, rất có khả năng sẽ vì vậy dẫn đến nghi ngờ.

- Hiện tại, nếu không còn gì, hai ngươi có thể đi xuống.

Nói xong, liền điểm ra mười lăm người.

Rất nhanh, Phương Chính được truyền tống đến một bãi đất trống khác trong phúc địa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Đến lúc luyện cổ rồi!