Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 211: Thất bại
Lúc này, Phương Chính đột nhiên lại lùi lại mầy bước, làm Ma Vô Thiên trong lòng hơi giật mình.
- Nghe đồn sát chiêu này rất mạnh, khi còn tam chuyển đã có thể chiến tứ chuyển, hiện tại lấy ngũ chuyển thúc giục, sức sát thương tuyệt không thể xem thường. Bất quá, khuyết điểm cũng rất rõ ràng.
Việc của Phương Chính ở Thương gia thành, sớm đã bị thế nhân đào mốc ra tám chín phần mười.
Trong sát na, hai nhánh cây đập lại, đập Ma Vô Thiên giống như đập một con muỗi.
Ma Vô Thiên trong lòng không khỏi cười lạnh, không chút do dự nhìn thẳng vào mắt Phương Chính.
Chỗ bị Long Thanh Thiên làm nhiễm độc đã triệt để hình thành lỗ hổng, câu thông ngoại giới.
- Ngươi cư nhiên...
Ngay lúc này cũng vậy.
Phương Chính ánh mắt hơi mị, cũng ý thức được ý đồ của Ma Vô Thiên.
Bản hồn trong không gian linh mệnh cười khổ.
- Cái...
- Vì cái gì?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Phương Chính lui lại, ánh mắt Ma Vô Thiên nhìn chằm chằm vào Phương Chính, mục kích thuật vẫn luôn duy trì.
Trước đó Phương Nguyên đánh giá chiến lực của Phương Chính, đã rất đề cao Phương Chính, nhưng hiện tại xem ra, hắn lại có chút xem thường người đệ đệ này của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhanh, Phương Chính bên kia nhận được thông tri, làm hắn không nhịn được cao mày.
Hắn nhân lúc Phương Chính bị phản phệ, ôm theo v·ết t·hương chạy trốn.
Tiểu Thiên hỏi lại.
Phương Chính trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi giọng nói kia, nhưng hắn đều đem chúng đè ép xuống.
Trong lúc tia sét bị lôi cầu cắn nuốt, cái cây lại từ từ biến mất, cuối cùng để lại Ma Vô Thiên đang lảo đảo mấy bước.
Phương Chính cũng vì vậy, gặp phải trọng thương. Hắn lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đứng vững.
Chương 211: Thất bại
Hai nhánh cây hai bên của nó đưa ra, nhanh như cắt đã đưa tới hai bên trái phải của Ma Vô Thiên.
Trong lúc này, Phương Chính rút ra một tấm thẻ khác.
Nhưng ngay sau đó, toàn bộ phúc địa chấn động kịch liệt.
Nhưng vì sao bản hồn lại có thể xuất hiện? Rõ ràng trước khi bị nô dịch, Phương Chính đã yêu cầu Tiểu Thiên đem hắn nhốt lại, khóa cửa không gian linh mệnh?
Phách Quy:...
Phương Nguyên nhìn đến như vậy, chỉ có thể thở dài, truyền lệnh gọi Phương Chính quay về.
Cái này phải trở lại trước đó, trong lúc Lạc Hành đang chống cự ý chí của Phương Nguyên, an bài mọi việc, bản hồn đã chủ động nói chuyện với Tiểu Thiên.
Trong đại điện.
Phương Chính có danh xưng Lôi Minh Kiếm Ma, danh xưng này bất nguồn từ sát chiêu lôi minh, mặc dù là Phương Chính lấy cái tên này đặc tên cho sát chiêu, nhưng không thể chối cãi nó là sát chiêu thành danh của hắn.
Ma Vô Thiên hét khẽ. Nhưng lời còn chưa dứt, đồng tử của hắn co rút lại, nhìn quả lôi cầu màu u lam to như bánh xe bò trong tay Phương Chính.
- Chủ nhân, ta sẽ cho người thấy, họa đạo làm sao tăng phúc cho lưu phái khác.
Bép!
Cái cây rất chi là đáng yêu ngộ nghĩnh của hắn đột nhiên động. Đôi mắt hạt tiêu của nó nhìn về phía Ma Vô Thiên, miệng cười đột nhiên chuyển thành nụ cười nhe răng, còn lộ ra bốn cái răng nanh.
Phương Nguyên ngồi nhìn một đoàn quang ảnh, mày hơi hơi nhíu lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Địa linh, truyền âm cho Lạc Hành, bảo hắn nhanh kết thúc!
Ma Vô Thiên lắp bắp.
Bản hồn đại khái nói.
Oanh!
Cứ như vậy, việc g·iết c·hết Ma Vô Thiên lấy thất bại mà kết thúc.
Quả lôi cầu đem tia sét cắn nuốt, rất nhanh biến lớn, chỉ là màu chuyển từ màu lam vốn có sang màu u lam.
Phương Chính lúc này trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn biết Lạc Hành là chính mình, biết người nói trong đầu hắn là người khác, cũng là bản thân. Nhưng hắn lại không nhớ ra, người nói là ai.
Ma Vô Thiên là hồn đạo cổ sư, chuyên môn về tu hành hồn phách, mục kích thuật của hắn cũng trực tiếp t·ấn c·ông vào linh hồn.
Nhưng chớp mắt, Ma Vô Thiên cũng ý thức được, chính mình còn chưa có bị phát hiện đang ấp ủ sát chiêu, mà là Phương Chính đang chuẩn bị ra cái sát chiêu khác.
Phương Chính phun ra một chút máu đọng lại trong miệng, mặc kệ thương thế muốn đuổi theo.
- Là ai?
Địa linh cứng đờ, ngay sau đó kinh hãi hét lên.
Công kích vừa rồi, nhìn như một trò đùa, nhưng lại chẳng đùa. Bởi nó không chỉ đánh lên thân thể, mà còn trực tiếp tác động lên linh hồn của Ma Vô Thiên.
Mục kích thuật tốc độ cực kì nhanh, căn bản không cản được, Phương Chính chỉ cần dừng di động, liền ngay lập tức trúng chiêu.
Bất quá, Phương Nguyên cũng không có nói gì, mà tiếp tục quan sát. Hắn cũng muốn xem, Phương Chính là làm sao phát ra lôi minh.
Phương Chính bên kia bị địa linh truyền âm như vậy, vội vàng cưỡng chế ngắt ngang sát chiêu.
Ma Vô Thiên lúc này thở hồng hộc, thất khiếu chảy máu, ánh mắt tràn ngập không dám tin nhìn Phương Chính.
Ma Vô Thiên:...
- Lạc Hành, dù cho ngươi có chu toàn đến đâu, chung quy lại ngươi cũng là con người, cũng sẽ có nhiều việc không thể một mình làm được. Đừng cái gì cũng ôm khư khư một mình. Tin tưởng ngươi khác một chút, một chút thôi cũng không xấu.
Phải dùng tới thần du cổ, còn có hai con tam canh cổ.
Nhưng không có đáp lại.
Phương Nguyên quan sát qua quang ảnh, trong lòng hiểu rõ động tác này của Phương Chính đại biểu cho cái gì.
Phương Nguyên lúc này lãnh đạm nói.
Ma Vô Thiên lúc này cũng nhận ra động tác của Phương Chính.
Mà đáng tiếc nhất là, Ma Vô Thiên chưa c·hết, chỉ trọng thương.
Ma Vô Thiên kinh hãi, vạn lần không ngờ nhanh như vậy chính mình đã bị nhánh cây bao vây.
Trận chiến kéo dài, cũng là vì Phương Chính tránh đi mục kích thuật của Ma Vô Thiên. Nhưng Phương Nguyên hạ lệnh, muốn Phương Chính nhanh chóng kết thúc, cho nên Phương Chính cũng không còn cách nào.
Một khi Phương Chính cùng Ma Vô Thiên chạm mắt, Phương Chính chắc chắn sẽ bị kéo vào so đấu linh hồn. Mà Ma Vô Thiên tự tin nhất, cũng chính là so đấu linh hồn.
Cho dù Phương Chính không dùng tới nó lúc tới Tam Xoa sơn. Nhưng cổ sư cũng biết truy tìm căn nguyên của sự việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phương Chính đưa tay, từ trong túi da đeo bên thắt lưng, rút ra một tấm thẻ giấy.
- Sức p·há h·oại này...
Bản hồn lúc đó yêu cầu.
Bản hồn lúc này chân thành nói.
Chấn động ở linh hồn chớp mắt giảm hai phần ba.
Tiếp theo, Phương Nguyên còn cần dùng thêm một con thọ cổ, chiếu theo tình thế trước đó, ngũ bách niên thọ cổ một khi tham gia luyện chế, tình trạng sương khói thoát ly không chế sẽ lần nữa diễn ra. Hơn hết, Phương Nguyên có thể phán đoán ra, lần này so với lần trước càng thêm mãnh liệt.
Muốn nhanh kết thúc, chỉ có thể từ bỏ phòng ngự, trực tiếp đối kháng, dùng công kích mạnh nhất mà Phương Chính có.
Mặc dù nói thì có chút nhiều, nhưng trên thực tế, nửa giây trước Ma Vô Thiên cảm nhận được linh hồn của hắn và Phương Chính v·a c·hạm nhau, chuẩn bị phân thắng bại. Nửa giây sau liền cảm nhận được lực cản, sau đó linh hồn của mình bị đè ép ngược lại. Mà ở nửa giây tiếp theo, đã thấy Phương Chính rút ra một cái thẻ giấy, giơ lên trước mặt hắn.
Cứ cho là hao phí này không đáng kể, nhưng sau đó thì sao?
Phương Nguyên:...
Một mình Phương Nguyên có thể làm được, nhưng sẽ hao phí rất nhiều thời gian.
- Tiểu Thiên, giao chìa khóa không gian linh mệnh cho ta!
Xung quanh hai người, đất đá sụp đổ, mặt đất bị tàn phá không chịu nổi, làm người xem như Phương Nguyên cũng có chút líu lưỡi.
Ầm!
Tiểu Thiên cũng liền đồng ý, mặc dù khóa cửa không gian linh mệnh, nhưng vẫn giao đặc quyền mở cửa vào tay bản hồn.
Phương Chính lúc này tay trái đưa lên cao, trong tay nắm lấy một quả lôi cầu.
- Làm sao nhanh như vậy đã...
Nhưng trong sát na, bên tai hắn vang lên một tiếng nỗ khẽ.
- Lạc Hành, lần này là ngươi nợ ta!
Nhưng Phương Nguyên lại không khỏi cao mày.
Tiếng lôi đình nổ vang, vô số tia điện màu u lam phát tán ra ngoài, chớp mắt đã bao trùm không gian trong bán kính ba trăm mét xung quanh Phương Chính.
So đấu linh hồn, diễn ra trong một cái chớp mắt liền sẽ phân thắng bại. Mà trong một cái chớp mắt, không đủ để Phương Chính phát ra sát chiêu.
Hắn đang âm thầm thúc giục một cái sát chiêu, đang định ra tay, Phương Chính đột nhiên lui lại làm hắn không khỏi nghĩ chính mình chưa ra tay đã bị phát hiện.
Nếu là lúc khác, Phương Nguyên cũng có thể từ từ chờ kết quả, nhưng lúc này thời gian có chút gấp gáp, cũng không thể từ từ.
- Nhanh dừng tay! Phúc địa hiện tại gánh không nổi sức p·há h·oại này, còn tiếp tục sẽ b·ị đ·ánh ra lỗ hổng!
- Lôi minh sao?
Người bên ngoài có thể nhìn không ra, nhưng Ma Vô Thiên là người trong cuộc lại nhìn ra không sót chút nào.
Trong quang ảnh, Phương Chính và Ma Vô Thiên đang ở giao chiến kịch liệt.
Thậm chí lúc đó đại điện đã bị bao vây, Phương Chính ngay cả quay lại cũng làm không được chứ đừng nói đến phụ trợ.
Lôi minh ngoài tích lực lâu, còn một cái khuyết điểm là cổ sư thúc giục không thể di chuyển. Đây chính là thời cơ để Ma Vô Thiên dùng mục kích thuật đánh vào linh hồn của Phương Chính.
Ánh sáng u ám tản phát ra xung quanh, thông qua quang ảnh hắt lên gương mặt bất ngờ của Phương Nguyên.
Ngay sau đó, thân thể Phương Chính khẽ run lên, linh hồn lập tức bị chấn động.
Địa linh mặc dù biết hắn chạy đi đâu, nhưng là tiên nguyên không còn bao nhiêu, căn bản lấy không ra tiên nguyên đi đối phó Ma Vô Thiên.
Một vệt màu xanh lá cây từ trong thẻ giấy bay ra, một cái gốc cây cao gấp ba lần người trưởng thành rơi xuống ở khoảng trống giữa hai người.
- Ta nhớ về sau có xuất hiện Ma Vô Thiên, người này là hồn đạo cổ sư. Trong trường hợp xấu nhất, Phương Nguyên yêu cầu Lạc Hành đi g·iết người này, với tình trạng của hắn căn bản không tránh khỏi bị g·iết. Ít nhất lúc đó ta có thể chia sẻ một phần với hắn.
Sát chiêu lôi minh!
Mục kích thuật, là công kích bằng ánh mắt, chỉ cần mắt chạm mắt, công kích liền lập tức được phát động.
Ma Vô Thiên có cơ hội ra tay, Phương Chính căn bản không thể tiếp cận hắn, gần nhất cũng phải duy trì khoảng cách mười bước. Lại càng không thể cùng hắn ta chạm mắt, quả thật là có chút bó buộc tay chân.
Ký ức của hắn mất nhiều lắm, gần như trở thành một trang giấy trắng. Có vô số thứ hắn biết, nhưng lại không nhớ bản thân làm sao lại biết. Chỉ là thế cục quá hỗn loạn, Phương Nguyên gặp rất nhiều nguy hiểm, là một nô lệ, hắn chỉ có thể bỏ qua chính mình, ưu tiên chủ nhân.
Roẹt! Ầm, ầm, ầm
Bởi vì người này am hiểm t·ấn c·ông về mặt linh hồn. Càng tiếp cận, càng dễ bị t·ấn c·ông, nhất là nếu cùng hắn nhìn nhau, sẽ trước tiếp bị kéo vào so đấu hồn phách.
Tán cây cũng không có lá, mà là ba cục tròn tròn cong cong. Hình dạng cùng cái cây mà trẻ con lớp một vẽ không có khác biệt. Nhất là mặt hướng về phía Ma Vô Thiên còn có hai con mắt tròn và một đường cong của miệng cười.
Mặc dù thế cục có thể thấy Phương Chính vẫn như cũ chiếm thượng phong, nếu kéo dài, kết quả phía sau vẫn sẽ là Phương Chính thắng. Nhưng có thể rõ ràng một việc, đây sẽ là trận tiêu hao chiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, chính là dùng tiên cổ luyện tiên cổ.
Sát chiêu bị đột ngột ngắt ngang, sinh ra phản phệ, làm một đám cổ trùng của Phương Chính kéo nhau b·ị t·hương, nhất là điện tích cổ đảm nhiệm trung tâm càng là thoi thóp.
Xét về tu vi, Ma Vô Thiên chỉ mới ngũ chuyển sơ giai, nhưng đánh lâu như vậy, Phương Chính vẫn không có cách nào với người này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong thời khắc mấu chốt, để tránh linh hồn của Lạc Hành bị g·iết, bản hồn chủ động xuất hiện, gánh đi hai phần ba áp lực.
Lôi minh cần một lượng lôi điện rất lớn làm động lực. Trong tình trạng trước mắt, sát chiêu này thôi phát không ra. Cho dùng có phát ra được, cũng sẽ mất rất nhiều thời gian. Này hoàn toàn là làm ngược lại mệnh lệnh kết thúc nhanh của Phương Nguyên.
Ma Vô Thiên có m·ưu đ·ồ Tam Vương truyền thừa, đương nhiên đối với thế cục nơi này rất chú ý, nhất là với ngũ chuyển cổ sư, không chú ý cũng không được.
Từ bên trong, một tia sét hoạt hình bay ra, sau đó biến lớn, biến lớn, lại biến lớn, cuối cùng khi lớn bằng một người trưởng thành, nó liền một đầu chui vào trong quả lôi cầu trên tay trái của Phương Chính.
Nhưng nếu đã là mệnh lệnh, Phương Chính cũng sẽ không kháng lệnh.
Cái cây này hình thù rất đáng yêu, thân tròn hình trụ, có năm nhánh, ba nhánh ở trên cùng hai nhánh ở hai bên. Nó có tổng cộng ba cái tán lá, một lớn hai nhỏ, tán lớn bao lấy ba nhánh bên trên, mà hai tán nhỏ thì phân biệt hai bên trái phải.
Cứ như vậy, hiện tại bản hồn mới có thể đúng lúc xuất hiện, chia sẻ áp lực cùng Lạc Hành.
Phương Chính nhỏ giọng lẩm bẩm, ý niệm trong đầu khẽ động.
Mà với Ma Vô Thiên, Phương Nguyên cảm thấy chính mình càng là xem thường người này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.