Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Dùng hệ thống như dùng cổ trùng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Dùng hệ thống như dùng cổ trùng


Nước không sâu, chỉ vừa ngập đến nửa khủy chân của Phương Chính. Nếu không phải trước đó hắn đang ngồi xếp bằng, nước lại đổ ập xuống, căn bản cũng không bị dội thành con chuột ướt như vậy.

- Đồ Tư Diệp quả thật keo kiệt. Bắt quá xui cho ngươi là gặp phải loại hack như ta.

Bệnh hoạn và đa nghi, chính là bản chất của Lạc Hành.

Từ trên vách tường, Phương Chính nhìn thấy có vô số giọt nước đang rơi xuống. Không gian cũng vì vậy mà không hề yên tĩnh, ngược lại liên tục có tiếng tách tách vang lên khắp nơi.

Giống như dùng cổ trùng thành lập sát chiêu vậy. Đem những chức năng khác nhau kết hợp lại một chỗ, có thể làm ra một cái chức năng khác mới hơn, tốt hơn.

Nơi này nước sẽ ngày một cao hơn, với lượng nước hiện tại, Phương Chính đã không thể nằm ngủ, bởi vì nếu nằm xuống, nước đã ngang mặt rồi.

Phương Chính liền dựa vào tên có trong túi đồ, lại tự phiên dịch thành Tiếng Việt, sau đó chạy qua cửa hàng tìm kiếm. Tuy có chút phiền phức, nhưng lại có thể biết chính xác công dụng, ưu khuyết điểm, thậm chí là thức ăn của từng con.

Nước liên tục nhỏ giọt, tuy không phải nhanh chóng, nhưng ở một nơi không có lối thoát nước như thế này, thì sớm muộn gì cũng sẽ đem chỗ này lấp đầy. Đến lúc đó, Phương Chính chắc sẽ c·hết chìm.

Cho nên, nếu nói cố gắng sống, Phương Chính có thể sống ít nhất một tháng. Nhưng nói phá trận, vậy Phương Chính có nhiều nhất là ba tuần, sau đó nữa, cơ thể của hắn sẽ không đảm bảo đủ chức năng để hoạt động, thậm chí là bộ não cũng sẽ bị trì trệ, suy nghĩ chậm chạp.

Mặc dù Phương Chính là thổ đạo đại sư, cổ trùng tới tay có thể nhận ra, nhưng cũng giới hạn trong những cổ trùng có ở hiện tại. Mà những con cổ này, lại thuộc về quá khứ, hiện tại ở ngoại giới thuộc vào loại tuyệt tích, cho nên Phương Chính không có cách nào nhận ra.

Hắn lau lau nước dính trên mặt do trên tóc chảy xuống, lại đánh giá nhìn xung quanh.

Hơn hết Tiểu Thiên lại có cảm giác, Lạc Hành đã biết được nguồn gốc của nó, chỉ là chưa hoàn toàn khẳng định, cũng chẳng muốn nói gì mà thôi.

Bất quá trong câu nói của hắn, lại bao hàm một cái ẩn ý, làm cho Tiểu Thiên có cảm giác, nếu bản thân là một con người, chắc chắn đã không nhịn được đánh mấy cái rùng mình.

Ngũ chuyển một con, chính là mắt trận. Bởi vì trước đó được Tiểu Thiên lấy ra, được bảo vệ, cho nên hiện tại nó vẫn còn rất khỏe mạnh.

Có câu "dùng người không nghi, nghi người không dùng". Tức là nếu đã quyết định dùng, thì không thể nghi ngờ.

Tiểu Thiên vốn dĩ không có chức năng giám định, nhưng vào tay Phương Chính, nó vẫn có thể làm giám định đồ vật.

Nói một cách khó nghe, tâm lí của Lạc Hành khá là vặn vẹo.

Hắn cũng không có thứ bản thân trân trọng. Hoặc có thể có, nhưng là ẩn tàn sâu đến mức chính hắn cũng không tìm ra.

Nước tuy không lạnh, nhưng con người sẽ không chịu nổi thời gian dài ngăm trong nước. Theo tình hình đi xuống, nhiều nhất là một ngày, nhiệt độ cơ thể của Phương Chính sẽ giảm thấp, hơn nữa sẽ càng giảm càng thấp, tốc độ giảm xuống cũng càng lúc càng nhanh.

Mặc dù Phương Chính có thể dùng cổ trùng để duy trì cơ thể, nhưng chân nguyên sẽ không chịu nổi việc liên tục tiêu hao không ngừng nghỉ.

Dưới chân Phương Chính lúc này vẫn rất bằng phẳng, thông qua mặt nước trong xanh, Phương Chính phát hiện bản thân giống như đang đứng trên một mặt thủy tinh, cũng giống như đang đứng trên mặt băng dày.

Nhưng đó chưa thật sự là bệnh hoạn.

Cho nên, nếu không phải có Tiểu Thiên ra tay bảo vệ kịp thời, Phương Chính một con cổ trùng cũng không lấy được. Tốn công phá một trận, kết quả sẽ là trắng tay.

May mắn là, nó không phải người, không thật sự có cảm xúc. Với nó mà nói, cảm xúc cũng chỉ là một đoạn lập trình, cần thì có, không cần liền có thể xóa bỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự vận hành của bản thân nó.

Bất quá, túi đồ của hệ thống có thể hiện tên vật phẩm, mà cửa hàng có thể hiện chức năng của vật phẩm.

Cứ như vậy, Phương Chính không cần phải tốn công mài mó công dụng của từng con, đỡ tốn không ít thời gian cùng sức lực.

Bởi vì ở nơi này, Phương Chính là không có cách nào tránh khỏi việc bị ướt, cho nên có thể chịu đựng bao nhiêu thì chịu, khi nào chịu không nổi lại dùng tới cũng trùng cũng chưa muộn.

Muốn phá trận, trước phải hủy mắt trận. Mắt trận vừa hủy, cổ trùng tiếp cận liền lập tức chịu phản phệ, sẽ c·hết.

Tệ nhất là nước càng nhiều, Phương Chính phá trận càng khó, chờ đến khi nước lên đến đỉnh, Phương Chính ngay cả sức lực để phá trận cũng không có, chỉ có thể bất lực bị vây c·hết.

Không xong là ăn uống cùng ngủ nghỉ.

Hiện tại mặc kệ tình hình là tốt hay xấu, Phương Chính vẫn chỉ có thể đi tiếp. Cho nên hắn thu thập lại tâm tình, bắt đầu nhanh chóng thay đồ.

Đây đối với Phương Chính là một tin tức xấu, rất xấu.

Tiểu Thiên tự hỏi, liệu có bao nhiêu vị túc chủ, có thể giống như Lạc Hành, không cần lên mặt đe dọa, không cần cường ngạnh phản kháng, vẫn có thể làm cho hệ thống không cách nào không sợ hãi.

Phương Chính tự nhủ, sau đó ngồi xuống tại chỗ, lại lấy từ túi đồ ra một bộ da lông chùm lên đầu mình, ngăn lại nước từ trên nhỏ giọt xuống. Lại lấy thêm một ít khoát lên vai, muốn cố gắng duy trì thân nhiệt một chút.

Hiện tại hắn còn có thể ngồi, nhưng qua một đoạn thời gian, Phương Chính chỉ có thể đứng, sau đó nữa là đến cả đứng cũng làm không được.

Đó mới thật sự là sự bệnh hoạn của Lạc Hành, xem bản thân mình như một khối đồ chơi ghép hình, muốn ghép thế nào là ghép, muốn sửa thế nào là sửa.

Phương Chính khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói.

Lấy ví dụ nói, trong thế giới lấy luật pháp làm chủ, lấy tình làm gốc. Vậy thì Lạc Hành chính là một đứa con ngoan trò giỏi, công nhân gương mẫu, kính già yêu trẻ, giúp người g·ặp n·ạn, giàu lòng nhân ái.

Cho nên, chức năng của một thứ là cố định, nhưng tùy theo cách ngươi dùng, có thể làm ra được nhiều điều hơn ngươi tưởng.

- Cho nên, dùng hệ thống, cùng dùng cổ trùng cũng không có khác biệt.

Cho nên với người khác mà nói, nghi ngờ và tin tưởng là hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng với Lạc Hành, hắn nghi ngờ mọi thứ, lại tin tưởng mọi thứ.

Thời gian bên nhau của cả hai không phải là quá lâu, Lạc Hành cũng không bao giờ thăm dò qua Tiểu Thiên. Nhưng hắn lại có thể đoán ra nguồn gốc của Tiểu Thiên, cho nên Tiểu Thiên mới sợ hắn. Không thể không sợ hắn.

Vì vậy mà với Tiểu Thiên, túc chủ của nó đáng sợ, hơn nữa còn là càng lúc càng trở nên đáng sợ. Đôi khi chỉ bằng vào một câu nói của Lạc Hành, hắn lại có thể ám chỉ với Tiểu Thiên rất nhiều thứ, khiến Tiểu Thiên không thể không thuần phục trước hắn.

Chương 146: Dùng hệ thống như dùng cổ trùng

Mà cái này còn chưa tính là không xong.

Lạc Hành đa nghi. Sự đa nghi của hắn cũng khá đặc biệt.

Chỉ là Tiểu Thiên cho rằng, ở bên cạnh Phương Chính, không, phải nói là ở bên cạnh Lạc Hành, trừ phi hắn đồng ý, bằng không nó vẫn nên bảo trì một loại trạng thái là đủ.

- Thổ khắc thủy, xem ra ta phải trước tiên nghiên cứu mấy con cổ trùng vừa lấy được rồi.

Bệnh hoạn nhất của Lạc Hành, chính là có thể đem sự vặn vẹo của bản thân, uốn nắn lại cho phù hợp với tam quan của một thế giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bằng không, làm gì có việc hệ thống lại ngoan ngoãn làm chân chạy vặt cho túc chủ của mình. Đừng quên hệ thống toàn là ra nhiệm vụ, túc chủ đi làm để đổi cái mình muốn. Nhìn như là ngang hàng, nhưng trên căn bản, túc chủ đều làm theo sự an bài của hệ thống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặt sự nghi ngờ bên trong tin tưởng, lại đặt tin tưởng bên trong nghi ngờ. Lạc Hành gọi đó là lựa chọn, cũng gọi là sự phòng bị.

Xấu hơn nữa đó chính là nhiệt độ.

Lại ví như trong một thế giới ma đầu hoành hành, cường giả vi tôn, mệnh tiện như cỏ. Vậy thì đảm bảo Lạc Hành sẽ là một tên ma đầu người người kêu đánh.

Nếu ở vòng trước, không khí đủ cho Phương Chính sống sót bảy ngày, thì theo tốc độ nước chảy cùng không gian ở nơi này, vậy Phương Chính chỉ có một tháng trước khi bị nước che lấp.

Giờ khắc này, bao xung quanh Phương Chính vẫn là cái máy vòm như trước, chỉ khác lần này là vách nước chứ không phải vách đất. Hơn nữa, diện tích cũng lớn gấp bốn lần so với trước.

Tứ chuyển hai con, là cổ trùng liên kết trực tiếp với mắt trận, vai trò chỉ xếp sau mắt trận. Đáng tiếc cả hai đ·ã c·hết. Bởi vì chúng nó liên kết trực tiếp, cho nên khi mắt trận mất đi, cả hai cũng liền gặp phải tổn thương nghiêm trọng, c·hết ngay lập tức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chính vì như vậy, cho nên người khác mới cảm thấy không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu. Thậm chí là Tiểu Thiên, cũng không có cách nào nắm bắt chính xác cái Lạc Hành nghĩ.

Phương Chính đấm vài đấm lên mặt nước, mắng xong hai câu cũng liền bình tỉnh lại.

Ít nhất cũng phải mặc cái áo khô, như vậy mới có thể duy trì thân nhiệt lâu một chút.

Tam chuyển bốn con, hiện tại vẫn còn sống, chỉ là b·ị t·hương khá nặng. Thậm chí nếu Phương Chính bây giờ sử dụng, chúng có thể lập tức c·hết đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong khi đó, Phương Chính sẽ suy nghĩ xem lần này sẽ dùng phương pháp nào để thăm dò cổ trận. Dù sao cũng không thể dùng lôi đạo, bởi nếu dùng lôi đạo, sợ là Phương Chính sẽ bị điện của chính mình giật c·hết.

Bất quá, hắn không phải loại người hay phân vân, không rõ chủ kiến. Lạc Hành làm việc rất dứt khoát, quyết định rất nhanh, giải quyết vấn đề rất gọn. Chỉ là, hắn không thích thể hiện ra ngoài mà thôi. Làm bản thân trong yếu đuối, chính là một loại phòng vệ mà Lạc Hành quen thuộc đến mức ăn sâu vào xương tủy.

Nhưng đó còn chưa tính là gì.

Dù gì, lúc còn ở Thanh Mao sơn, Phương Chính lấy khá nhiều da lông, giữ lại thời gian dài như vậy, hiện tại cũng xem như có chỗ dùng.

Hắn thích n·gược đ·ãi người khác, cũng thích n·gược đ·ãi chính bản thân mình. Hắn thích g·iết chóc, thích máu, thích những thứ quỷ dị. Càng đặc biệt thích những cái người ta cho là biến thái.

Đừng cảm thấy hành động của hắn đôi khi rất bán bổ bản chất của chính mình, bởi vì nếu ngươi cho là vậy, ngươi có thể sẽ tự làm sai lệch đi tình báo mình có.

Tiểu Thiên trước đó lấy được tổng cộng bảy con cổ trùng, hai c·hết, bốn thương, một toàn vẹn. Toàn bộ đều là thổ đạo cổ trùng, cao nhất ngũ chuyển, thấp nhất tam chuyển.

- Nếu không phải có Tiểu Thiên, chắc chắn ta một con cổ trùng cũng không lấy được.

Phương Chính quấn da lông lên người vài vòng, cảm thấy tạm thời ổn thỏa, liền lập tức kiểm tra mấy con cổ trùng vừa thu được.

Phương Chính nhìn mấy con cổ trùng này, trong lòng không khỏi cảm khái.

Lạc Hành bệnh hoạn. Chỉ là không phải riêng một loại bệnh hoạn nào, mà gần như cái nào cũng có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mà Lạc Hành lại có hiểu biết rất lớn, mặc dù không bằng Tiểu Thiên, nhưng lại không cần Tiểu Thiên dạy gì.

Hệ thống hơn túc chủ của mình ở chỗ nó biết nhiều hơn túc chủ biết, nắm được thứ túc chủ trân trọng nhất, cũng có nguồn gốc to lớn và bí ẩn mà túc chủ không ngờ tới.

Phương Chính nhu nhu huyệt thái dương.

- Tính, hiện tại cũng không có cách nào. Vẫn là tập trung phá trận là được.

Bởi vì cái hắn nghĩ, khác cái hắn làm, nhưng kết quả vẫn là cái hắn muốn.

Phương Chính nhìn quanh một chút, sắc mặt có chút khó xem.

Bởi vì Tiểu Thiên sẽ không biết, túc chủ này của mình sẽ lại nghi ngờ cái quái gì nữa.

Nhưng đây chưa tính là tệ nhất.

Mà trên bề mặt bằng phẳng trống trải đó, chính là nước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Dùng hệ thống như dùng cổ trùng