Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Phi Tước Đoạt Bôi

Chương 413: Kết cục giống như đồ đệ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Kết cục giống như đồ đệ


"Uyển Ngôn."

"Kiếm tự thân bay?"

Trong lúc đi tới, Lâm Khả Vô liếc mắt Uyển Ngôn, suy tư một hồi, sau đó nói với Ôn Bình: "Tông chủ, Uyển Ngôn nàng là hiện tại nhập tông hay là sau khi trở về?"

"Ta có!"

Khiến cho Kim Vinh vốn muốn quở trách hắn nhịn không được phải lắc đầu, không đành lòng mắng nữa, "Được rồi, ngươi không c·h·ế·t thì thỏa mãn đi..."

Thông Huyền thượng cảnh chiến Thông Huyền hạ cảnh, bị kiếm tổn thương thành dạng này.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình.

"Không hiểu? Không hiểu thì hỏi La Mịch, hắn là người từng trải." Ôn Bình liếc một chút La Mịch ở sau lưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một người học viên không có!

Mà trên đường phố ngoài học viện, tương tự không có bất cứ ai.

Nghe được câu này, Ôn Bình thu lại Lang Nguyệt Kiếm, tuy nhiên, sự tình không có khả năng cứ như thế quên đi.

"Hiện tại tin chưa?" Lâm Khả Vô cười một tiếng.

Kim Vinh cũng chỉ có thể gật đầu, dõi mắt nhìn Ôn Bình rời khỏi.

Trái lại Khuê trưởng lão, bộ dáng của hắn trở nên quyến luyến không thôi.

"Sau khi trở về." Ôn Bình trả lời.

Hắn đã dự liệu được sẽ là loại kết quả này... Đi theo Ôn Bình, khắp nơi là kinh hỉ, hắn đã tập thành thói quen.

Nhưng mà, bây giờ lại có tiền bối mạnh hơn nguyện ý thu nàng nhập tông.

Nhìn xem bóng lưng đoàn người Ôn Bình rời đi, Kim Vinh cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

Chương 413: Kết cục giống như đồ đệ

Nhiễm trưởng lão ở một bên vội vàng tiếp lời, "Viện trưởng, nếu không nói ra ngài khả năng không tin. Kiếm kia có thể tự mình bay, Lâm Khả Vô kia căn bản không động tới, liền để Quý Đông trở thành bộ dáng này."

Bởi vì một mực là hắn gây hấn đối phương, lúc này nói là hiểu lầm, loại lời này quả thực quá mức buồn cười.

Tu hành nhiều năm như thế, không chừng một ngày nào đó sẽ leo lên Trấn Nhạc cảnh.

Bất đắc dĩ, Kim Vinh chỉ có thể tiếp lời, giận dữ nói: "Còn không đuổi mau xin lỗi? Không phải phải chờ tới khi tiền bối muốn lấy mạng của ngươi, ngươi mới hiểu được cái gì là cơ hội sao?"

Giải thích đơn giản gần như thô tục.

...

Vốn định nói thêm nữa, nhưng hắn suy nghĩ một hồi vẫn là không nói.

Ôn Bình liếc qua một chút, bộ pháp không khỏi nhanh hơn một chút, "Nam nữ yêu nhau cuồng nhiệt thật đáng sợ, đâu đâu cũng có thể đơm hoa."

Khi Ôn Bình tiếp nhận bạch tinh, Lâm Khả Vô bỗng nhiên nói chen vào, "Tông chủ, đệ tử của hắn còn thiếu ta 7 viên bạch tinh kìa?"

Dám khiêu khích Thiết Sơn các.

Trên mặt Uyển Ngôn lập tức nổi lên tầng ửng hồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Khả Vô tâm lĩnh thần hội nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng nói tiếp nói với Uyển Ngôn: "Vì ngươi làm gì ta cũng nguyện ý!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian eo hẹp gấp rút a.

"Cái này..." Uyển Ngôn không biết nên nói cái gì, người có thể khiến cho Kim Vinh viện trưởng gọi là tiền bối vậy mà trông nom Lâm Khả Vô như thế.

Nghe được câu này, hắn chỉ cảm thấy ngực bỗng nhiên cùng tim giống như bị thứ gì xoắn nát.

Dương Hề theo kịp liền vội vàng hỏi.

Bọn người La Mịch lập tức có chút hả hê nhìn sang Khuê trưởng lão, vừa đảo mắt qua liền trông thấy Khuê trưởng lão đột biến sắc mặt, khí diễm phách lối biến mất sạch trơn, chỉ cảm thấy cực kỳ tức cười.

"Tiểu tử này sao bị nhiều vết thương từ kiếm như thế?" Khi Kim Vinh trở về xem xét Quý Đông bị khiêng ra ngoài, vết thương từ kiếm hung ác khiến hắn nhịn không được nhìn lâu thêm vài lần.

Dương Hề nghe ra sao Ôn Bình không thấy được.

Lan Bằng nghi ngờ hỏi.

Hắn chuẩn bị ra học viện tìm một cỗ xe thú đưa bọn họ ra khỏi thành, thông hướng Hải Long sơn có thể mất ba ngày thời gian.

Truy Phong, Khiếu Phong hai người đều c·h·ế·t hết.

Trăm năm qua vẻn vẹn chỉ có một người như Quý Đông!

Hiện tại làm lão sư cũng phải tốn mấy trăm viên bạch tinh mua mạng.

Lời này vừa vang lên khiến cho Ôn Bình ngừng bước chân lại.

"Tiền bối, thật ngại, bằng hữu này của ta có mắt mà không thấy Thái Sơn." Kim Vinh lên tiếng lần nữa.

Hắn chỉ biết bản thân kém chút khen Lan thúc.

Dương Hề tới gần chỗ Lan Bằng.

Lan Bằng cười ha ha, trực tiếp trả lời, "Thật ra Yêu tộc chúng ta cũng không khác là bao, chỉ cần sinh ra ái mộ, tùy thời tùy chỗ giao phối, có thể tự động xem nhẹ bất cứ thứ gì ở chung quanh."

Khuê trưởng lão bây giờ liếc một chút Quý Đông được người khiêng đi, chỉ cảm thấy đầu ong ong, giống như có người bỗng nhiên dùng trọng chùy đập vào sau gáy của hắn.

Bọn người La Mịch ở một bên thì cắn răng cố nén cười.

"Khả Vô."

Dù rằng thanh âm của Dương Hề rất nhỏ, nhưng Khuê trưởng lão vẫn là nghe được.

Đối phương có lai lịch lớn!

Khi thông qua quan hệ của Lâm Sơn để Khuê trưởng lão thu nàng, đây tuyệt đối là niềm vui bất ngờ, hẳn không có điều gì may mắn hơn chuyện này.

Lan Bằng cũng theo đó nở một nụ cười.

Nàng cuối cùng minh bạch Lâm Khả Vô chắc chắn là từ đâu đến.

Lâm Khả Vô cũng ấm áp hô theo một tiếng.

"Đây đây." Đang lúc Ôn Bình muốn mở miệng, Khuê trưởng lão vội vàng tranh thủ thời gian xuất ra bạch+ tinh đưa cho Lâm Khả Vô.

Vẫn là bạch tinh chân thật nhất.

La Mịch trông thấy Dương Hề tò mò nhìn mình, nhún vai cười một tiếng, chợt nói: "Làm sao nói cho ngươi đây... Cái này... Nói không rõ, qua mấy năm nữa ngươi sẽ biết."

Khuê trưởng lão vội vàng trả lời, lập tức móc ra bạch tinh từ trong Tàng giới.

Có thể khiến cho viện trưởng khúm núm.

Liếc nhìn Ôn Bình, lại liếc nhìn Lâm Khả Vô.

"Lan thúc?"

Uyển Ngôn cũng vui theo.

"Cái gì là tự ăn khổ, là cái này. Rõ ràng tông chủ có việc phải đi, hắn nhất định phải gọi lại tông chủ nhiều lần." Dương Hề thấp giọng vừa cười vừa nói.

Thái độ của Kim Vinh thái độ để hắn hiểu được một số thứ.

Đại đệ tử bị Lâm Khả Vô lừa mấy chục viên bạch tinh.

Lại đột nhiên bị g·i·ế·t c·h·ế·t.

Lại nói Ôn Bình, một đường đi ra bên ngoài học viện.

"Sao thế?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Khả Vô vui mừng.

Cũng chính là chớp mắt này, c·h·ó săn bỗng nhiên sủa loạn, trong cảm xúc xen lẫn một tia phẫn nộ, là cảm xúc mà mỗi khi Ác Linh kỵ sĩ muốn động thủ mới có thể xuất hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm nhận được Tàng giới rỗng tuếch.

Ánh mắt của đám người khi nhìn lại Ôn Bình lập tức trở nên khác biệt.

Ngày thăng long ngư long hỗn tạp, thường ngày xưa nay không đến đại nhân vật, năm nay sao lại đến đây nhiều như thế.

Truy Phong, Khiếu Phong hai người đều c·h·ế·t dưới tay đối phương, một tên Thần Huyền thượng cảnh như hắn, tốn 300 viên bạch tinh mua mạng đã là thắp nhang cầu nguyện rồi.

Hóa ra Lâm Khả Vô gia nhập một cái tông môn thế lực còn mạnh hơn tam tinh thế lực.

Đáng tiếc, vị tiền bối này không cho cơ hội a.

"Đa tạ tiền bối." Uyển Ngôn vội vàng cảm tạ, ở trong mắt nàng, nhân vật có thể khiến cho Kim Vinh viện trưởng khúm núm đều không phải là nàng có thể tiếp xúc được.

Cửa học viện, chỉ có le que hai tên hộ vệ đứng ở đó.

"Kiếm của ta đã sắp ra khỏi vỏ, thu hồi trở lại không phải là dễ dàng như vậy... Một cái giá, 300 viên bạch tinh." G·i·ế·t hắn, lưu danh, tối đa để mấy ngàn người biết Bất Hủ tông tồn tại.

"Chờ một chút!"

Lập tức để nàng cảm thấy mình hẳn là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

"Ngươi hẳn phải tạ ơn Khả Vô, là hắn đề nghị để ngươi gia nhập Bất Hủ tông. Vốn là ta đến Sơn Hải thành cũng không phải muốn thu người đệ tử trở về..." Ôn Bình nói xong, liếc mắt Lâm Khả Vô.

"Nàng, ta mang đi." Ôn Bình chỉ tới Uyển Ngôn ở bên cạnh Lâm Khả Vô, Uyển Ngôn vội vàng tháo chiếc nhẫn Tàng giới ở đầu ngón tay thứ hai ra, ném cho Khuê trưởng lão.

Khi mọi người bắt đầu tán đi, Kim Vinh lại khẽ ngoắc tay, lập tức gọi Khuê trưởng lão qua.

"Tiền bối! Ta..." Lần này hắn thật sự không biết nên nói sao cả.

Gia hỏa này chọc đối phương, vừa rồi lại lải nhải nhiều như thế, không ngờ bây giờ lại câm.

Lúc đến Sơn Hải thành, nàng chỉ yêu cầu xa vời có nửa bước Thần Huyền thu nàng làm đệ tử.

Đương nhiên, hai người muốn không phải là câu trả lời này của Ôn Bình, mà là muốn xác nhận thử có thể nhập tông hay không.

Thù của đệ tử hiển nhiên không báo được!

Nếu như có thể, Truy Phong, Khiếu Phong hai người đều muốn tốn 1000 viên bạch tinh mua mạng cho mình.

Khuê trưởng lão nặn ra một chút nụ cười khổ sở.

Việc này nếu như truyền đi, Khuê trưởng lão tuyệt đối sẽ biến thành chuyện cười trên phố.

Kim Vinh biểu lộ ngưng lại.

Uyển Ngôn cũng giống như thế.

Nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lấy đau nhức, khóc không ra nước mắt móc ra toàn bộ gia sản đưa cho Ôn Bình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 413: Kết cục giống như đồ đệ