Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Nỗ lực sẽ có hồi báo
"Sao có Lv3 vậy Hệ thống".
Nhận được hệ thống ba lô.
End of Chapter 2.
Nghe mẹ nói Hòa An thoáng có chút buồn, có lúc cậu từng trách ba mẹ vì sinh mình ra không bình thường, có lúc cũng từng trách ba mẹ không giàu có như ba mẹ các bạn,cũng có lúc từng trách ba mẹ không quan tâm đến việc học của cậu. Nhưng Hòa An thông suốt rồi, đâu ai muốn nghèo, đâu ai muốn con mình thiệt thòi hơn con người ta, cha mẹ không ăn học thì làm sao quan tâm đến việc học của bản thân được. Bây giờ nghĩ lại, cậu trách cứ ba mẹ với toàn những lí do thật hết sức buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn dòng chú thích được hiền thị của lọ thuốc. Hòa An bật khóc vì vui sướng đến quá đột nhiên. Thuốc hồi phục sẽ triệt tiêu quái bệnh đưa cơ thể về trạng thái tốt nhất.
Trí tuệ:0,8 ->1,4( dung hợp với linh hồn trong quá khứ)
Các môn học khác Lv1(0%)
Vật lý Lv1(0%)
Cấp hệ thống:Cấp 1(1 000/10 000 EXP)
Kết thúc cuộc trò truyện với hệ thống An cũng đã hiểu đại khái chức năng của nó rồi. Chung quy mà nói mọi nỗ lực của cậu đều sẽ đáng giá, nó giúp học hỏi nhanh hơn và sẽ không quên được.
"Thế tui học tập một kĩ năng mới trên bảng thông tin không có thì sao ?. Đàn hát gì đó, trong bảng thông tin đâu có đâu".
Cứ thế đến Lv9 và đây cũng là LvMax của kĩ năng, nó đã vượt qua khỏi phạm vi nhân loại”.
Lv2 tương đương trình độ THCS hoặc hiểu biết đôi chút.
"Hệ thống, bác ấy bán phở ngon vậy kĩ năng nấu phở của bác là cấp mấy vậy ?". Vừa thưởng thức tô phở trên bàn An vừa lẩm bẩm hỏi hệt thống.
“Làm sao để có được điểm nỗ lực ?”. Nghe hệ thống giới thiệu cậu tiếp tục hỏi.
Sinh học Lv1(0%)
Hòa An trọng sinh rồi, còn mang theo cả hệ thống. Có thể đền bù tiếc nuối.
Vì vậy Hòa An học ở trường chỉ có một buổi còn một buổi ở nhà. Vài năm nữa trường Âu Lạc mới sẽ xây học sinh không còn học ở đây nữa mà sẽ học ở trường mới, còn trường này thì thành trường mẫu giáo.
Mắc quái bệnh quá lâu anh chàng cũng đã không nhớ rõ cảm giác của một đôi mắt bình thường là như thế nào.
“Trời ạ, lâu quá rồi làm sao mà nhớ được mình ngồi ở đâu cớ chứ. Mình bị bệnh mắt nên chắc chắn là dãy bàn đầu rồi”. Thế là anh chàng gọi lại một cậu bạn đang ở gần mình rồi hỏi.
"Đi nè, ngồi đực mặt ra đó làm gì".
(Chú thích: Người trưởng thành bình thường là 1)
Toán học Lv1(80%)
Lv5 tương đương với trình độ thạc sĩ, tiến sĩ hoặc vận dụng tinh thông.
Ngời lên yên sau xe đạp, hai tay nắm lấy eo của mẹ cảm nhận được da thịt của mẹ An cười nói:
Cân nặng 28kg
Nhận được 1 lọ thuốc hồi phục.
Hòa An hối hận và cậu đã quyết định thay đổi, hệ thống đã ban tặng cơ hội một lần quay về quá khứ. Cậu âm thầm tự nhũ sẽ thay đổi để ba mẹ đỡ vất vả hơn.
Thật tuyệt phải không? Nếu ai cũng có thể nhìn thấy bản thân tiến bộ thì trên đời làm gì có người lười biếng.
Hòa An mĩm cười đáp lại mẹ. Không hiểu sao mẹ la rầy mà cậu còn cảm thấy vui vẻ được. Lúc này em của cậu chưa sinh ra, ba mẹ cậu còn khỏe mạnh, ba chưa đỗ bệnh, trọng trách nuôi gia đình chưa ập lên người mẹ nên lúc này trong mẹ cẫn còn trẻ trung đầy sức sống chứ không già nua tang thương như mẹ ở tương lai.
“Lẹ đi còn đứng đó nữa”.
Hóa học Lv1(0%)
Phòng thủ:0,5
Tuổi: 10 tuổi ( 18 tuổi)
Nhìn thấy mẹ con trẻ An nghẹn ngào xúc động. Đôi tay run run lén lút lau đi giọt lệ trên khóe mắt.
An kinh ngạc không thôi. Bác nấu ngon như vậy mà chỉ có Lv3. Thế nó mà lên Lv4 là nấu ngon hơn bác luôn à.
Kĩ năng:
"Phở bạn đang ăn nếu đối với người bình thường thì sẽ thấy ngon nhưng đối với đầu bếp, nhà ẩm thực thì cũng chỉ như thế,thường thôi". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bắt đầu từ Lv5 đã có chất biến, một người bình thường nếu không có tài năng thì dù có nỗ lực cũng chỉ đến được Lv4 họ không tài nào leo lên tiếp được. Nhưng An lại khác cậu có hệ thống, tiềm năng của cậu là vô hạn. Nếu đến giới hạn mà tài năng không đủ An có thể dùng điểm nỗ lực để phá vỡ cái giới hạn đó.
Chương 2: Nỗ lực sẽ có hồi báo
"Mở ra bảng thông tin". An nghe vậy thì làm theo.
[ Họ tên: Lê Hòa An
Nâng cấp kĩ năng = tự học + nâng điểm nỗ lực.
Nghe Hòa An hỏi mẹ cười rồi trả lời. "Đẻ ông ra, đi làm nuôi ông nên tui mới mập đó ông tướng ạ".
"Vậy nếu tui học nấu phở tui dạy cho mẹ được không ?".
“Thuốc hồi phục: Sau khi sử dụng sẽ đưa cơ thể bạn về trạng thái tốt nhất của một người bình thường”.
"Dậy đi thằng kia! 6h15 rồi. Mày muốn trễ học hả, răng chưa đánh, đồ chưa thay. Bộ tính nhịn ăn sáng đi học hả con, lẹ đi tao chở đi".
Mẹ chở Hòa An đến quán phở gần trường học, quán phở này mẹ con An hay ăn suốt 5 năm tiểu học của cậu. Bên ngoài quán là tủ kính với bác chủ quán đang tất bật với công việc, bước vào trong quán thì đa số các bàn đã có người đang ngồi ăn phở, ra ra vào vào vô cung tấp nập. An nhìn một lượt xung quanh quán phở, đã phần khách trong quán đều là các phụ huynh đang hối thúc con của mình ăn nhanh hơn để kịp vào lớp. Đúng là quán gần trường có khác toàn là học sinh.
“Dạ!”.
Cái ba lô với điểm nỗ lực thì cậu nhìn qua hiểu ngay còn thuốc hồi phục là gì thì phải xem giới thiệu của nó mới biết được.
Ha ha ha. An cười thầm trong lòng. Nếu như Thống bro nói thật thì kế hoạch mở quán phở khả khi đấy chứ. Đang tự ảo tưởng một mình thì mẹ lại gọi.
Điểm nỗ lực:1 000 ĐNL (mỗi nỗ lực cố gắng 1 giờ sẽ thu được 100 )]
"Bạn ơi, bạn có nhớ tui ngồi chỗ nào không vậy chỉ tui với. Tự nhiên tui quên mình ngồi chỗ nào rồi".
"Chỉ cần nói thầm trong đầu là được rồi. Hệ thống như tên chỉ cần bạn nỗ lực chăm chỉ bạn sẽ có mọi thứ. Nếu đủ điểm nỗ lực bạn có thể trao đổi bất cứ thứ gì bạn muốn".
Không hề do dự Hòa An uống hết lọ thuốc mà hệ thống cung cấp. Đến cả quay về quá khứ còn làm được thì cậu nghĩ mình sẽ không bị hệ thống gạt.
Giác quan:0,3-> 1 ( đôi mắt đã khỏi)
Lv3 tương đương trình độ THPT hoặc có cơ sở vùng chắc.
Nhìn thấy bảng thông tin của chính mình Hòa An ngầm nghỉ. “Ngoài hai kĩ năng đầu tiên ra thì tất cả đều là 0%. Xem ra kĩ năng nó phản ảnh trình đôn lớp 5 hiện tại còn mấy kĩ năng khác dòng thời gian trước có nhưng lúc này là chưa nên mới hiển thị là 0%”.
“Nếu đủ để lên Lv1 thì hệ thống sẽ thông báo để bạn biết, dùng điểm nỗ lực mà nâng lên".
Tiếng Anh Lv1(0%)
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Hòa An bước ra cửa để chờ mẹ. Nhìn thấy chiếc xe đạp của mẹ, cậu nhớ ra lúc này nhà chỉ có một chiếc xe máy để cho ba chạy đi làm còn mẹ làm gần nhà nên dùng cái xe đạp này.
Không chờ Hòa An hỏi thì hệ thống đã giải thích. "Nếu bạn dành thời gian công sức, sự cố gắng cho một kĩ năng mà hệ thống nhận định là có thể làm phong phú bản thân bạn thì dựa theo sự nỗ lực của bạn mà kĩ năng sẽ tự tăng lên hoặc có thể dùng điểm nỗ lực để tăng lên".
Lv4 tương đương trình độ đại học hoặc vận dụng thuần thục.
"Mình ngồi chỗ nào vậy". Hòa An thốt lên.
"Ting! Bạn có thể quan sát bảng thông tin của chính mình khi nói thầm mở ra bảng thông tin". Hệ thống mở miệng hướng dẫn.
"Ủa mà hệ thống, cấp độ của kĩ năng phân chia như thế nào vậy". Hòa An hướng về hệ thống đặt nghi vấn.
"Như bạn thấy Lv1 tương đương trình độ tiểu học hoặc nhập môn.
"Ting! Dựa theo hương vị hiện tại bạn ăn thì đây là kĩ năng Lv3".
.
"Điểm nỗ lực có thể được nhận thông qua việc bạn phát triền bản thân và đóng góp cho cộng đồng. Bạn có thể dùng nó để trao đổi bất cứ thứ gì nhưng về cơ bản có thể dùng để tăng cấp kĩ năng và quy đổi thành tiền với 1 điểm nỗ lực đổi được 1 000đ”.
Trình độ của cậu nhóc hiện tại là một học sinh lớp 5 chứ không còn là lớp 12 nữa. Có lẽ đây là cách mà hệ thống giúp cậu nhóc có thể đền bù tiếc nuối của mình.
Có thể không hưng phấn sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngữ văn Lv1(80%)
Phở ở đây là món phở mà cậu thấy ăn ngon nhất trong suốt 18 năm cuộc đời của nó rồi. Dù học cấp 2 hay cấp 3 thì lâu lâu Hòa An cũng sẽ ghé qua đây ăn phở, cậu thầm.nghĩ. “Nếu mà mình mở cho mẹ một quán phở mẹ sẽ kiếm được nhiều tiền và đỡ vất vả hơn phải làm công nhân tăng ca từ sáng đến tối nhỉ”.
"Được chứ. Bạn cũng có thể dùng điểm nỗ lực để nâng kĩ năng cho mẹ bạn nếu đủ".
Sức mạnh:0,6
“Ting! Nhận được gói quà tân thủ.
Chương 2: Nỗ lực sẽ có hồi báo ( sửa )
Nghe mẹ nói cậu ngẫm nghĩ. “Phụ nữ ai mà không muốn đẹp chỉ và áp lực cơm áo gạo tiền khiến mẹ bỏ qua nhu cầu sắc đẹp mà thôi”. Cậu nhóc hướng về mẹ rồi nói.
Không chờ Hòa An hoàn hồn thì giọng mẹ ở dưới bếp đã truyền lên đầy nội lực kéo tâm hồn đang bay bổng của cu cậu về với thực tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chưa kịp chờ Hòa An hỏi thêm gì thì hệ thống đã tiếp tục nói.
Tốc độ:0,6
Nhận được 1 000 điểm nỗ lực”.
Vài phút sau cuối cùng mẹ con An cũng tới cổng trường. Trước cổng trường học sinh đang tấp nập vào trường, có phụ huynh đang căn dặn con mình, có những người bán hàng rong đang bán đồ lặt vặt. Đối diện trường học là tiệm tạp hóa,văn phòng phẩm,tiệm net,tiệm truyện tranh,tiệm quà vặt... Toàn những tiệm làm học sinh đọa lạc. Trường tiểu học Hòa An học tên Âu Lạc là một trường khá cũ và có diện tích rất nhỏ. Nhỏ đến mức không học chung cả 5 khối mà phải ra thành 2 ca sáng chiều.
"Ha ha, con ráng học giỏi là mẹ vui rồi".
"Mẹ để con kiếm tiền cho ba mẹ đỡ vất vả mẹ có thể làm đẹp".
Dần dần ta có thể thấy trên gương mặt non nớt của cậu nhóc 10 -11 tuổi ấy, trong đôi mắt ảm đạm một lần nữa lóe lên ánh sáng. Cảm nhận được mọi thứ đều rõ ràng truyền vào đáy mắt cậu vô cùng hạnh phúc.
Chiều cao:130cm
"Mẹ ơi, sao mẹ mũm mĩm vậy mẹ".
Dòng thời gian trước tại sao lại thảm như vậy ? Căn nguyên là do quái bệnh của Hòa An. Nó làm ba mẹ cậu điên cuồng kiếm tiền chạy chữa. Làm cậu tự ti mặc cảm.
"Dạ dạ ~~~!".
Có thể không kích động sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và rồi ba cậu đỗ bệnh, sức khỏe mẹ cậu cũng giảm. Một gia đình hạnh phúc đã vì quái bệnh của cậu mà tan vỡ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.