Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Một Chút Không Liên Quan Đến Cốt Truyện Chính Câu Chuyện
Chương 98: Một Chút Không Liên Quan Đến Cốt Truyện Chính Câu Chuyện
“Mời thí sinh nhận giải ba, thí sinh X cùng thí sinh nhận giải nhỉ, thí sinh S lên nhận giải”.
Vừa rồi, nhân viên công tác nói, do vài trục trặc dẫn đến phải mất ít phút nữa mới có thể công bố người đứng đầu, vì lẽ đó, trong vòng mấy phút này, mong Thảo Mai có thể câu giờ giúp họ.
Nghe xong cô bé gật đầu, đi tiến lại phía đang đi ông lão Hoàng Văn Hà kia, nói thầm gì đó vào tai ông, ông lão nhẹ gật đầu, như đã chấp thuận một điều gì đó.
Đối với Thảo Mai, đây là thử thách đầu tiên trong sự nghiệp của mình, phải cố gắng vượt qua, thì mới có thể thành công được, không bỏ dở giữa chừng luôn là tiêu chí số một của Thảo Mai.
“Được rồi, giờ cái chúng ta cần quan tâm hơn là tiểu sử của vị giám khảo kia hơn đúng không ạ, còn chuyện vừa rồi, hãy như ông anh này nói, để thời gian chứng minh được không nào mọi người”.
Theo năm tháng trôi qua, không còn nhiều nhiệt huyết từ tuổi trẻ, do tháng năm ăn mòn, cùng thời đại mới giao thoa, ông từ từ lui đài, tham gia vào VGDA – Hiệp hội phát triển game Việt Nam với cương vị làm thủ tọa, người đứng đầu hiệp hội này, ông đã làm chức vụ này từ giữa những năm cuối thế kỉ XX, đến giờ vẫn ngồi ghế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người, vậy là sự kiện này đã kết thúc, giờ đến phần quan trọng nhất đó là trao thưởng cho những người đạt giải ngày hôm nay, cùng các tấm vé tham giự sự kiện 4 năm sau cho cả 25 thí sinh”.
“Hahahaha” Âm thanh cười rộn rã vang lên, mọi người cảm thấy khá thú vị với ông anh này, nhưng có những người thì không như thế, thậm trí còn có cả người đứng dậy chỉ trích.
Hoàng Văn Hà, cũng là người có tuổi nhất trong đám giám khảo, cũng là người đứng đầu trong buổi xét duyệt vòng trong hôm nọ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi lên khán đài, từ tay Thảo Mai, nhận lấy phần thưởng, trao tặng tận tay cho từng thí sinh một, trao xong còn không quên bắt tay với từng người.
Để rồi, trải qua bao tháng ngày cố gắng, vượt qua đủ loại trông gai thử thách, vượt qua bao khó khăn, ông Hoàng Văn Hà đã thành công.
Hít hơi sâu, ông này bắt đầu phổ cập kiến thức căn bản cho mọi người biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng vì niềm đam mê mãnh liệt và cháy bỏng, ngay cả khi bị ngăn cản, ông Hoàng Văn Hà đã quyết định dứt áo ra đi, tìm kiếm những người bạn đồng hành trên con đường của mình.
Hai người này, lần đầu được tiếp xúc với người như vậy, không dám làm điều gì quá thất lễ với ông, thái độ khúm lúm, như tay sai gặp lãnh đao.
Nhẹ thở ra một hơi, Thảo Mai đi lên khán đài lần nữa.
Cứu vãn tình thế, lại đưa mic cho ông anh Hoàng Minh, để ông anh này nói.
“Những người ngồi đây, phần lớn đã biết ông Hoàng Văn Hà là ai, vì ai trong nghề mà không biết là sai trái, nhưng hôm nay là một hội chợ, vẫn có người khác nghề, người không biết chứ, nên tôi sẽ cho mọi người biết về ông Hoàng Văn Hà theo hiểu biết của chính bản thân mình”.
Việc làm này của ông từng khiến gia đình vô cùng bất mãn, vì thời đại đó, ít ai quan tâm đến với ngón nghề này, chả ai nghĩ được nó có thể kiếm ra tiền, mà nghĩ nó là thứ gây hại, nên cản cấm.
Nói về hiệp hội phát triển game Việt Nam, một trong những tổ chức về game được thành lập sớm nhất tại Việt Nam. Với sự tham giự không chỉ của ông Hoàng Văn Hà, còn có rất nhiều gương mặt máu mặt ở giới này, cũng là thành viên của hiệp hội.
Thảo Mai đứng đấy, rất biết cách xoa dịu bầu không khí, mượn mic từ tay Hoàng Minh.
Cũng từ đó, ông trở thành một trong những người tiên phong cho lĩnh vực này tại quốc gia này.
Hoàng Minh thử mic, mọi người xung quanh không khỏi cười rộ lên thích thú.
Tiến tới, đưa míc cho ông anh Hoàng Minh, vì đang mặc váy, lại khá ngắn, cô gái không thể cúi xuống quá được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Như trên màn chiếu đã trình rõ, ta thấy, ba người đứng đầu, ba người này sẽ được những giải thưởng đặc biệt đến từ hội chợ trao tặng”.
“Ai biết xin giơ tay ạ”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điển hình là cả 7 vị giám khảo ngồi trên kia đều là thành viên của hiệp hội này, mỗi người lại giữ một cương vị khá lớn trong hiệp hội.
Từ chỗ ngồi đứng dậy, dáng đi thong dong, không kiêu căng không tự mãn, đúng là khí chất hiếm có khó tìm.
“Đến cả tư cách vào vòng trong còn không có, thì ông bạn lấy đâu tấm vé mà tham giự sự kiện 4 năm sau” Lời nói của người thanh niên này khiến cho mọi người cười ồ lên.
Nhìn trên bảng vị trí giữa top 1 và top 2, chênh lệch hơi xa, Nguyễn Anh đánh giá rằng, có vẻ như những con game thời đại này toàn đi vào lối mòn, ít có sự đột phá, toàn giựa vào cái cũ để tạo lên một con game với đồ họa khác, nhưng cách chơi, phong cách ít thay đổi.
Hiệp hội này có sức ảnh hưởng bao trùm toàn bộ đất nước, từ Nam ra Bắc, không ai là không biết về hiệp hội khi đã là người trong nghề.
Nhưng may thay ông anh này vô cùng hiểu ý, đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, tiếp lấy mic.
Từ khán đài, bước lên hai con người, cả hai người này đều là những thí sinh xuất hiện sau khi Hiền Linh lên đài, đã thành công đá đít những thí sinh đằng trước, và đằng sau, trừ Hiền Linh ra để giành giải nhì và giải nhất.
“Xin lỗi quý vị, vì vài lí do, nên chúng ta sẽ bị tạm hoãn lại mấy phút cho nhân viên công tác chuẩn bị, thì mới có thể công bố được ai giành giải nhất và trao thưởng. Vì để cho quý vị không phải buồn phiền trong khoảng thời gian này, tôi xin mạn phép hỏi mọi người một câu”.
Sau một hồi nói say xưa, mọi người giành cho Hoàng Minh một tràng vỗ tay, cũng là lúc bên trong khán đài, đã giải quyết xong việc cần làm đến lúc trao giải.
“Như đã nghe rõ, vậy tôi xin phép được trình bày, à quên giới thiệu bản thân chút, tôi tên Hoàng Minh, sẽ là quán quân của cuộc thi 4 năm sau”.
“Ai ở đây biết người vừa rồi lên trao thưởng là ai không ạ”.
Đợi đến khi mọi người lại quay về vị trí của mình, một nhân viên công tác tiến ra, nói thì thầm gì đó với Thảo Mai.
Cứ vậy, đến với thí sinh cuối cùng, đã có sự thay đổi trong thứ hạng bảng xếp hạng, nhưng vị trí hạng nhất của Nguyễn Linh vẫn giữ nguyên vị thế đó.
Ngay lật tức, khá nhiều cánh tay giơ lên, lướt một vòng, nhìn thấy có cả cánh tay của ông anh Hoàng Minh, với tiêu chí cứ người nhà mà ưu tiên, đương nhiên Thảo Mai sẽ chọn ông anh này rồi.
“Xin mời ông Hoàng Văn Hà, đại diện cho các giám khảo đứng lên trao thưởng cho các thi sinh”.
Mặt ông anh này vẫn vậy, vẫn vô cùng thản nhiên.
Hoàng Văn Hà, xuất thân từ một hộ gia đình có điều kiện của Hà thành, có thể coi là một quý công tử đất Hà Thành những năm thập niên 80. Khác với những người khác, ông này không ăn chơi đàm đúm, cũng chả phụ trách, công việc, kinh doanh làm giàu gia đình, mà ngay từ khi còn rất trẻ đã có niềm đam mê bất tận với game.
Theo người thí sinh cuối cùng bước xuống khán đài, Thảo Mai làm nhiệm vụ cuối cùng của bản thân.
“Để thời gian sẽ chứng minh tất cả” Câu nói sẽ trở thành huyền thoại của ông anh Hoàng Minh, đến sau này, nhắc lại, mọi người cũng không khỏi cảm thán, ai mà ngờ lời nói của ông anh này không sai tí nào cả, thậm trí còn đúng hơn cả đúng nữa chứ.
“Thử thách, thử thách phải vượt qua”.
Nhưng trước đó, xin vài dòng để nói về ông Hoàng Văn Hà này.
“Alo, alo nghe rõ trả lời, mọi người nghe thấy không nhỉ” .
Nhìn hai người đã đứng sẵn lên bục, Thảo Mai tiếp tục thực hiện nhiệm vụ làm MC của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.