Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Sự Kiện Bất Ngờ Diễn Ra, Không Thể Ngờ Được.
Liếc nhìn Nguyễn Anh, Phương Hiền lại trầm mặc.
Nguyễn Anh tiến về chỗ minh, đã thấy Phương Hiền xuất hiện, nụ cười Nguyễn Anh nở trên môi.
Không rành nắm đường ở đây, Nguyễn Anh hỏi dò ông bác tài xế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cẩn thận một chút chứ”.
Tính lấy xe đạp về luôn lại thấy một thân ảnh ngồi ở ghế đá gần kia, đó không phải là cô bé Hòa sao, có vẻ như là đang ăn cơm.
“Sao vậy, hôm nay có gì không vui à”. Nguyễn Anh cẩn thận mà hỏi.
Nói về độ diễn, Nguyễn Anh là số 2 không ai dám là số 1. Mà sao có thể gọi đây là diễn được cơ chứ, như vậy thì oan cho cu cậu quá.
Có chút buồn chán đạp xe trên đường, Nguyễn Anh nhìn thấy một cảnh tượng thú vị.
Trông cái kia bộ dáng buồn rầu, Nguyễn Anh có chút không hiểu, tiến đến hỏi.
Buổi học hôm đó kết thúc hơi buồn, Nguyễn Anh chào hỏi Đông Thy, cùng Phương Hiền hai cô bé rồi bước ra khỏi lớp.
Chương 68: Sự Kiện Bất Ngờ Diễn Ra, Không Thể Ngờ Được.
Tỉnh lại, hôm sau vẫn là một ngày bình thường, tập chút thể d·ụ·c ăn chút bữa sáng Nguyễn Anh đến trường đi học.
Đi theo một đoạn đường, chiếc xe kia dừng lại, Nhi cùng thằng Đạt bước ra ngoài. Thằng này nhìn vẫn bố đời nắm, ôm eo Nhi rồi tiến vào một chỗ, nhìn bảng hiệu ghi hai chữ “Nhà nghỉ”.
“Nếu mà đó là lời từ Anh Minh Hoàng, hay chị Hải Ninh, Nguyệt Thanh, em còn tin được”. Nguyễn Anh nói, không biết là cố tình hay cố ý, bỏ qua Thảo Mai.
Hòa nhìn là Nguyễn Anh, trạng thái cảm xúc mới bình phục lại chút..
Nguyễn Anh không biết phải nói gì cho tốt, chỉ nhẹ nhàng an ủi bằng cách vỗ lưng nàng.
Nguyễn Anh chuyển giọng, từ từ nhẹ nhàng nói.
Đến lớp, nhìn Đông Thy, nhẹ trêu trọc cô bé khiến cô phải đỏ mặt chạy đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho người ta một cảm giác vô cùng ấm ác, khiến người ta muốn dựa dẫm vào.
“Lúc đầu em cũng tính làm vậy, nhưng em đã thay đổi suy nghĩ, bản thân mình không thiếu đồ, chỉ cần một nơi để thể hiện thôi, và với hội chợ này, em nghĩ này trò chơi là phù hợp, hơn cả nữa là, em muốn chứng minh với thế giới, nước ta cũng có người có thể khiến cả thế giới thán phục”. Nguyễn Anh bắt đầu giảng giải, nói ra suy nghĩ bên trong đầu của mình.
Nhìn cô bé cúi đầu, Nguyễn Anh biết muốn cho cô bé này vui tươi trở lại sẽ rất khó, mà dù gì đây cũng không phải là chuyện của bản thân, nếu gặp mà giúp được thì giúp thôi.
Lần này thì thực sự Nguyễn Anh chả gặp phải hiện tượng gì cả, một ngày bình bình đạm đạm.
Tay nhẹ nhàng đưa ra, vô cùng chuẩn chỉ, Nguyễn Anh đỡ được hộp cơm, đưa cho Hòa.
Thấy vậy, Nguyễn Anh có chút hứng thú, muốn biết chuyện gì xảy ra, dùng Nguyễn Anh đại pháp.
Hôm nay, mọi người chỉ đơn giản là lên chút kế hoạch chuẩn bị cho cuối tuần, vì hội chợ diễn ra trong vòng ba ngày thứ bảy đến thứ hai, lên phải có mặt ở Hà Thành từ thứ 6.
Mọi người nghe vậy, cùng nhau cười ồ lên.
Tuy gặp xui, nhưng nàng cũng gặp may, xui vì gặp Nguyễn Anh làm rơi hộp cơm, may vì gặp Nguyễn Anh mà hộp cơm không rơi xuống đất.
Không nói nhiều, Nguyễn Anh đặt lại một chai nước nói.
Mà hôm nay là thứ 4, nghĩa là còn một ngày nữa là sẽ phải đi đến Hà thành.
Cô nam quả nữ cùng nhau đến phố đèn đỏ làm gì, con bé Nhi kia là học sinh cấp hai thì cùng nắm giờ 15 tuổi, thằng kia thì Nguyễn Anh chịu.
Người ta trân thành như thế này cơ mà, con mắt kia, thái độ kia mà còn giả tạo, thì thế giới này, không còn gì để nói.
“Bác tài ơi, bác có biết cái xe kia đang đi đâu không”.
Là một đứa thích hóng hớt, dù không biết bọn này làm gì, Nguyễn Anh cũng muốn thử theo sau.
“Đây không phải là con bé Nhi cùng thằng chả biết tên đại ca bị mình đá sao, giờ đã khỏe rồi, đi lại ngon ăn nữa chứ”.
Tiến đến vị trí cô bé đang ngồi, Nguyễn Anh hỏi.
Nguyễn Anh nghĩ một lát, quyết định đến xem, nhưng như vậy thì không hợp lí nắm, Nguyễn Anh từ cặp lấy ra một chai nước đặc chế.
“Phố đèn đỏ”.
Đang chăm chú xúc từng chén cơm vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, nghe thấy thanh âm vang lên bên canh. Theo bản năng Hòa làm rơi hộp cơm của mình ra.
Mọi thông tin chi tiết, tất tần tật được Trần Phương Hiền giảng giải hết thảy, không sót một chút thông tin nào.
Chia tay mọi người từ sớm hơn mấy hôm trước, Nguyễn Anh tắm rửa.
“Mà em làm gì cũng được, luôn có anh chị sát cánh”. Nguyễn Anh nói, bên trong lời nói là sự chờ mong, và ước vọng của tương lai.
“Ăn cơm thì phải uống nước thì mới dễ nuốt, chào nhé”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bắt vội một cái xe taxi muốn đuổi theo thì bác tài không cho lên, với lí do Nguyễn Anh không trả nổi tiền, ông bác này chắc nhìn bộ đồng phục mặc trên người Nguyễn Anh mà đoán.
Càng nói, Nguyễn Anh càng phấn khích, phải đến khi bị Thảo Mai kêu stop, cậu bé mới dừng lại.
Nguyễn Anh đang vội, vội vàng lấy từ túi ra một tờ 50 đồng nói.
Bọn này định chơi lớn hay sao vậy, Nguyễn Anh có chút nghĩ không thông.
So với thái độ bình thường của Nguyễn Anh, lúc này cậu không khác nào một cái ôn nhu nhà bên đại ca. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì nguyên nhân gia đình, cả buổi Phương Hiền không muốn trò chuyện, Nguyễn Anh cũng hiểu ý, không nói gì cả.
Vội vàng đi vào góc tối, thấy không có ai, Nguyễn Anh cất xe vào không gian hệ thống.
Lần này Nguyễn Anh không quyết định đến Trung Hoa tiểu đương gia, mà ở nhà ăn nấu đơn giản cho bản thân vài món ăn rồi ngủ.
Cuối cùng, dưới dâ* uy của Nguyễn Anh, Phương Hiền mới chịu khai ra toàn bộ.
Mãi đến khi Nguyễn Anh đi xa, xác định không còn ai nhìn, Hòa mới từ từ cầm chai nước lên, nhẹ mở nắp, một hương thơm ngọt ngào của hoa quả toát ra.
Hóa ra vì không biết nguyên nhân, bố cô bé sắp phải chuyển sang thành phố khác công tác, nghiễm nhiên gia đình của Phương Hiền cũng phải theo rồi. Tính toán một chút thì tầm tháng nữa là phải đi rồi.
Theo quán tính thì chắc chắn này hộp cơm sẽ rơi thẳng xuống đất.
Nguyễn Anh không nhìn thấy lúc này Hòa, mà có nhìn thấy thì cũng nở một nụ cười trên môi mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh thì thầm trong đầu, rồi vội mở lời cảm ơn bác tài.
Hai đứa này không biết mình đang bị nhìn, cùng nhau lên một cái xe taxi rời đi.
“Tuy trò chơi kim cương kia có thể dùng ở hội chợ, nhưng nếu vậy ta chỉ dừng lại ở một mức bình thường mà thôi, thậm trí còn không gây được ấn tượng với mọi người, nên em quyết định dùng Plants Vs Zombie, mong mọi người hiểu cho”. Giọng nói vô cùng thành khẩn, chân thành vô cùng.
Mới có tí tuổi, nứt cái mắt ra toàn cái thứ đồi trụy trong đầu.
Chỉ chốc lát sau, Phương Hiền đã cười như được mùa, bị Nguyễn Anh cào cào vào bẹn khiến nàng cười không nhặt được mồm.
“Bác ơi đi đi, tí nữa xong việc cháu thêm tiền cho”.
Nhìn còn lại không đến nửa bình nước, nàng vội dừng lại, nâng hộp cơm lên ăn, trông có vẻ rất ngon lành.
Do dự một chút, Hòa vẫn quyết định uống thử, ai ngờ uống thử này cái hết hơn nửa chai.
Lời vừa ra, liền làm cho không khí vui lên hẳn luôn ấy.
“Uhm, theo bác thấy thì hình như đường này là đến phố đèn đỏ”. Bác tài xế hơi suy nghĩ chút rồi nói.
Thảo nào cô bé buồn thế, đi học mà như người mất hồn, không có chút tinh thần nào cả.
“Đang ăn cơm hả, cho cái này này”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.