Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Sự Kiện Này Nối Tiếp Sự Kiện Kia
Ngâm mình nửa tiếng đồng hồ, nhẹ nhàng bước chân ra bên ngoài, lau khô người, mặc lên một bộ thường thường quần áo.
Mở cánh cửa đến với “Trung Hoa tiểu đương gia thế giới”.
Hôm nay không phải là ngày chẵn, cũng chả phải có việc gấp mà phải đến đây, chỉ đơn giản là muốn ăn tối ở đây mà Nguyễn Anh đến thôi.
Chẳng qua mẫy ngày chẵn, được quy định là thời gian tụ tập gia đình thôi, chứ có ai bắt ngày lẻ không được đến.
Bước vào bàn ngồi, Luu Pai từ từ bưng lên mấy món ăn, đưa mấy viên kẹo tự làm cho Luu Mao Xing, cậu bé cười típ mắt mà đi chơi.
“Mọi người đâu rồi, sao hôm nay cũng chả thấy ai vậy?”. Nguyễn Anh hướng về phía Luu Pai dò hỏi
Những ngày lẻ bình thường, tuy không phải lúc nào cũng có đầy đủ mọi người, nhưng giờ này chắc chắn phải có người chứ.
“Cái này thì chị không biết, mà chị nghĩ em cũng không nên hỏi đâu” Luu Pai tủm tỉm cười.
“Khó hiểu” nhẹ nói, Nguyễn Anh đáp vấn đề đó ra sau đầu, ăn những món ăn ngon lành do đỉnh cao đầu bếp nấu nướng.
Sau một lát chỗ thức ăn trên bàn đã hết sạch, đến cả nước còn không sót một giọt.
Đứng dậy vươn vai, nhìn Luu Pai đang ngồi đó làm gì đó, nhìn không rõ nắm, Nguyễn Anh muốn tiến lại gần lại bị nàng phát hiện.
Nàng vội vàng cất dấu thứ sau tay đi, rồi mỉm cười với Nguyễn Anh.
“Ăn no chưa, có muốn thêm gì không?”. Luu Pai dịu dàng nói, động tác ưu nhã vô cùng. Khí chất của một vị đầu bếp đỉnh cấp khó có ai sánh bằng.
“Không, em ăn no rồi”. Nguyễn Anh lắc đầu nói.
Tâm tình không tốt, thì ăn cũng sẽ không được tốt.
“Vậy thì về thôi, không phải là ngày mai em phải đi học sao?”. Luu Pai khéo léo mà nói. Hoàn toàn không có chút nào ngăn cản hành động của Nguyễn Anh, cũng chả khuyên Nguyễn Anh lên ăn thêm chút nào.
Khoe miệng có chút co giật, đây không phải là lệnh trục khách sao, mang theo phiền muộn tâm trạng, Nguyễn Anh trờ về gian phong của mình.
Lấy giấc ngủ, để xả hết bực tức trong lòng.
Bên khác, trong khi Nguyễn Anh đang ngủ yên lành, từ trong bong tối, có mấy giọng nói vang lên.
Những giọng nói này, nếu Nguyễn Anh ở đây chắc chắn sẽ biết rõ ràng.
“Đã chuẩn bị chưa?”.
“Đang bắt đầu rồi, đến hôm đấy là kịp”.
“Được rồi, nhớ phải nhanh lên đấy”.
“Ok thôi”.
Nguyễn Anh không biết, bản thân mình đã rơi vào tầm ngắm của một kế hoạch không biết là họa hay là phúc nữa.
Thời gian trôi qua vô cùng mau, lại một buổi sáng nữa, vẫn lặp lại công việc như thường lệ, có vẻ hai hôm nay buổi sáng sớm nào cũng yên bình như vậy.
Sau khi tự ăn sáng ở nhà, Nguyễn Anh đạp xe đến trường, càng đạp càng cảm thấy quái lạ.
“Sao hôm nay vắng bóng tụi học sinh thế nhỉ?”. Nguyễn Anh tự nghĩ trong đầu.
Bởi lẽ, trong hai ngày đi học qua tầm này, không thấy nhiều thì thấy ít bọn học sinh đến trường rồi, giờ không thấy một mống.
Nguyễn Anh cũng không quan tâm nhiều cứ vô tư mà đạp, đến một đoạn đường thực sự quá vắng, Nguyễn Anh đã nhận ra hơi sai.
Dừng xe lại, cảm thụ một chú, ánh mắt mở ra, một nụ cười lạnh hiện trên môi.
“Bọn này có vẻ vẫn không chừa nhỉ?”. Nguyễn Anh có chút hung ác mà nghĩ. Bản thân đang có tâm trạng không tốt lắm từ hôm qua đến giờ, đúng lúc lại có mấy cái bao cát.
Nguyễn Anh chắc chắn sẽ tận tình, đối xử thật nhiệt tình và tốt đối với mấy bao cát này mới được.
Thì ra trên đoạn đường phía trước, Nguyễn Anh đã phát hiện ra một đám nhóc, mà đám nhóc này chính là bọn hôm qua vây Nguyễn Anh.
Nhìn là biết bọn này muốn làm gì. Nếu mà không biết nữa, Nguyễn Anh đi đâm đầu vào tường c·hết luôn đi cho rồi ấy.
Tính toán chút thời gian, Nguyễn Anh nghĩ, vậy là đủ rồi.
Nếu hôm qua do có việc mà buộc về sớm, Nguyễn Anh đã cho bọn này như tử, giờ thời gian dư giả, Nguyễn Anh quyết xử đẹp đám trẻ trâu này.
Không hề chùn bước, Nguyễn Anh đạp xe thẳng đến chỗ bọn này, đi đi đến gần Nguyễn Anh kinh ngạc nói.
“Đây không phải là thằng ngu hôm qua tao vừa đá à, có nát trứng dái chưa?”. Giọng điệu xen lẫn giữa sự khinh khỉnh và ngạc nhiên, bộ dáng lại còn có chút nai tơ giả ngây giả dại nữa.
Vừa đến, Nguyễn Anh đã tung đòn phủ đầu, làm thằng bé đang đứng kia cay đỏ mắt.
“Mày”. Nó hét lên một tiếng, dùng toàn bộ khí lực vốn có của bản thân để nói.
“Ahhhahah…” Lại cảnh tượng quen thuộc xảy ra, Nguyễn Anh không biết bằng cách ảo nào đó, xuất hiện bên cạnh thằng cu Đạt này.
Lặp lại một quá trình đến không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, thằng Đạt bị sút thêm phát nữa, thằng bé đau đớn mà quần quại.
Bọn đàn em giờ mới phản ứng lại, con bé Nhi đứng bên cạnh thì mặt trắng bệch như không còn một chút máu.
Bọn này lao như điền vào Nguyễn Anh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cu cậu.
Lần này, không còn chút vướng mắc nào nữa, Nguyễn Anh tung võ.
Từng thằng một ngã xuống, một cảnh tượng không có thật xảy ra.
Một cảnh tưởng, mà đến trong phim cũng không dám diễn như này. Một cảnh tượng phi logic, kích thích trực tiếp đến não bộ của tất cả những người đang xem cảnh tại đây.
Đám người này đếm sơ qua phải gấp đôi hôm qua, còn xen lẫn thêm mấy thằng cao to đen hôi.
Vậy mà cả bọn, không ai làm đối thủ của Nguyễn Anh, nhìn anh em đang dần ngã xuống, thằng Đạt chửi ầm lên.
“Chúng mày ngu à, xông hết cả lũ lên, nó còn làm gì được chúng mày”.
Nghe vậy, thằng Phong xông lên đầu tiên, anh em cũng theo chân thằng Phong xông lên.
Kết quả vẫn vậy, ít người cũng không làm gì được, mà nhiều người cũng không làm gì được.
Trong vòng 15 phút, Nguyễn Anh hạ đo ván trăm đứa trẻ. Thế này phải gọi là rất ảo, còn hơn cả phim võ thuật của Châu gia.
Cảm thụ bàn tay đã đấm 100 đứa, Nguyễn Anh như không tin vào mắt, ai ngờ cơ thể mình hịn hò như vậy.
Thằng Đạt lúc này đã triệt để hoảng sợ.
Nguyễn Anh đi từ từ tiến lại gần thằng Đạt, thằng này không biết nghĩ gì, vậy mà lôi từ cặp ra một con dao, kéo Nhi ngồi bên cạnh đến trước mặt.
Thằng Đạt điên cuồng mà nói.
“Mày đừng lại đây, nếu không tao g·iết con nhỏ này”.
Nguyễn Anh nghe vậy bước chân dừng lại, khó hiểu mà nói.
“Thằng này mày bị ngu a, tao còn không biết người mày đang bắt là ai, mày làm vậy có được cái gì đâu”.
“Tao chỉ cần g·iết con bé này, rồi vu oan giá hóa cho mày a, bố tao là trưởng công an huyện, tao sẽ cho mày vào tù”.
“Haahahahaa” Nguyễn Anh đột nhiên cười to, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm thằng Đạt nói.
“Tao đếch cần biết bố mày là ai, mày cứ g·iết nhỏ đi, rồi tao đảm bảo sẽ g·iết c·hết mày, không phải mày bảo bố mày có thể cho tao vào tù sao, vậy thì để tao lôi theo mày nhá rồi vào tù cũng được”.
Thằng Đạt nhìn khuôn mặt cùng lời nói đáng sợ của Nguyễn Anh, vội vàng bỏ con Nhi sang một bên muốn chạy trốn.
“Đốp” thằng Đạt bị một viên gạch bay vào đầu, ngất xỉu, do đang chạy, mặt thằng này cắm thẳng xuống đường.
Nhi ngồi một bên không biết làm gì, Nguyễn Anh lấy lại con xe đạp đi qua bên Nhi nói.
“Này cô bé, tôi không biết tại sao cô lại đi với tên này, nhưng tốt nhất là tránh xa ra, và đừng để tôi bắt gặp cô bắt nạt Hòa nữa”.
Nói rồi, Nguyễn Anh rời đi, để lại một bãi chiến trường cùng một mặt ngồi bệt xuống đất Nhi.
Đến khi Nguyễn Anh đi xa, Nhi đột nhiên hét lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.