Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Sinh Hoạt Yên Bình Vui Vẻ
Nói cũng lạ a, kể từ hơn một năm trước, Shokugeki thua Nguyễn Anh, cô nàng này thay đổi 180 độ, đột nhiên ôn nhu một cách lạ thường, như biến thành chuẩn mực hiền thê.
Đây còn gọi là cái gì nhỉ, à đúng, là mở phóng ấn, gỡ bỏ lớp mặt bên ngoài, để nộ tâm hồn bên trong.
Đã có lúc Nguyễn Anh không nhịn được hỏi, nàng trả lời vô cùng đương nhiên.
“Ngươi đã đạt hết yêu cầu của ta rổi, giờ đây trừ khi ngươi bỏ ta, ta sẽ là vợ ngươi a”.
Nghe lời nói vô cùng kiên định của nàng, lúc ấy Nguyễn Anh cảm thấy vô cùng ảo ảo, nhưng thôi rất nhanh bị chìm trong ôn nhu hương, mà không thoát ra nổi.
Cảm giác bản thân đã hoàn toàn mê thất, trên con đường đi phía trước. Đây chưa hẳn là một quyết định sai lầm, ngược lại còn khiến Nguyễn Anh kiên định hơn.
Gái, tiền, quyền lực. Thất tình lục d·ụ·c tham sân si các thứ, Nguyễn Anh đều có cả, và chắc chắn sẽ không bỏ đi một cái nào. Vì thiếu một cái, thì Nguyễn Anh không còn là Nguyễn Anh nữa.
....
Nhìn con lợn khổng lồ trước mắt, với kinh nghiệm hiện tại của bản thân, Nguyễn Anh không nói điêu khi tự tin một mình có thể xử lí hết.
Quay lại với dáng vẻ của Kobayshi Rindo, đang chảy nước miếng kia, Nguyễn Anh đã nhanh chóng có quyết định, bản thân phải làm gì rồi.
Nguyễn Anh tự tay động thủ, chia con lợn này ra thành nhiều phần, nhìn thấy trước mặt đã được chia ra con lợn, Nguyễn Anh rơi vào trầm từ.
Từ sau Nguyễn Anh, Rindo nhẹ nhàng thò tay ôm Nguyễn Anh, đặt bản thân lên bờ vai.
Bộ dáng quen thuộc, không chút nào ngại ngùng, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên, mà là đã có kinh nghiệm nhiều lần.
“Sao vậy?” Kobayshi Rindo nghi hoặc mà hỏi Nguyễn Anh
“Nhiều thế này a, đang nghĩ xem chốc nữa làm món gì?”. Nguyễn Anh thành thật trả lời, không chút dấu giếm, vì có gì cần dấu đâu mà phải dấu
Là một ăn hàng chính hiệu Kobayashi Rindo nghe vậy, ánh mắt sáng lên, ngay lật tức nói ra một loạt cách làm chế biến này con lợn rừng. Con mắt kia, điệu bộ khó nhịn kia.
Nàng thực sự thèm ăn rồi, cái lưỡi nhỏ xinh không khỏi liếm liếm môi.
Động tác theo bản năng của cô nàng mới lớn, gây ra cho một cái mới lớn thiếu niên như Nguyễn Anh xao xuyến không thôi.
Theo bản năng, Nguyễn Anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, này cô nương cũng thật là không để ý đến xung quanh còn có người sao, động tác quá mức....
Kobayshi Rindo hoàn toàn không thấy được biểu hiện của Nguyễn Anh, khuôn mặt vẫn vô cùng hưng phấn mà nói.
Nghe nàng nói mà bên cạnh nàng Nguyễn Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ, ai bảo Nguyễn Anh rất dễ dàng mềm lòng đâu.
"Được rồi, được rồi". Cản lại miệng của nàng, Nguyễn Anh mang lợn đi bắt đầu chế tác mà lấy.
Thuận tiện, Nguyễn Anh còn kêu nàng giúp đỡ, phụ trợ cho mình những thứ cơ bản khác, bản thân thì làm món chính.
Sau một hồi thi triển quyền cước, con lợn hiện ra với đủ các món ăn, Kobayashi thấy vậy rớt cả nước miếng, nàng muốn thưởng thức ngay a.
Một bộ, một bộ háu ăn của Kobayashi Rindo khiến Nguyễn Anh có chút buồn cười, trờ đợi một lúc lão nhân kia cũng trở về.
Bênh cạnh kia, đang đứng gần đó Yor, tuy không biểu hiện cảm xúc gì ra mặt, nhưng trong nội tâm đang tràn ngập sự khát vọng.
Đồ ăn do Nguyễn Anh làm sao, nàng rất thích, thích vô cùng, cực thích (Chuyện quan trọng nói 3 lần)
Chỉ có đợi như thế, Nguyễn Anh lên tiếng.
“Mở tiệc thôi”.
Nâng cao cốc nước đặc chế, mọi người cũng hưởng ứng theo, riêng phần mình nhấc lên cốc nước của mình.
Mọi người cùng nhau đánh chiến no lên, Nguyễn Anh đang vui vẻ trêu đùa Rindo, lão nhân thì nhẹ nhàng tay nâng cốc rượu, tay còn lại thưởng thức miếng thịt, ánh mắt nhìn lên bầu trời, Yor ngồi một bên thì si ngốc nhìn Nguyễn Anh.
Đây là một đêm đầy hạnh phúc của căn nhà này.
Thời gian trôi qua rất mau, lại 6 tháng nữa trôi qua, Nguyễn Anh nhìn bầu trời, biết đây là thời điểm quay trở lại.
Nằm trong lòng Nguyễn Anh, Kobayashi Rindo có chút mơ màng tỉnh dậy, thấy Nguyễn Anh đang nhìn về phía trời, nàng biết đây là thời điểm Nguyễn Anh phải rời đi.
Trong lúc sống với nhau hai năm, hai người đã chia sẻ cho nhau rất nhiều.
Nhớ lại lúc trước Nguyễn Anh nghi hoặc hỏi, ngươi không cần đi học sao, sao thấy toàn đây vậy, sau được nàng giải thích ném hết cho mình bạn thân Akanegakubo MOmo, Nguyễn Anh không khỏi có chút co giật khóe miệng.
Nguyễn Anh mặc niệm cho nàng mấy giây, khi giao bởi cái này vô tránh nhiệm bạn thân.
Nguyễn Anh cũng cho nàng biết về thân thế của mình, nàng lúc đầu nghe vậy vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng thích ứng a.
Sau lại được xác nhận Nguyễn Anh có thể mở ra giới môn, cảm xúc nàng lắng lại. Đã Nguyễn Anh có thể mở ra giới môn, còn no gì nữa.
Nhớ về quá khứ, Nguyễn Anh cùng Kobayashi cùng nhìn nhau cười, lão nhân đột nhiên từ góc nào đó chui ra, giả bộ “khụ khụ”.
Thấy thế hai người mới ở gần sát nhau trong trạng thái thoát ra, nhìn hai người lão nhân ra nói.
“Đây cũng là đến lúc rồi”.
“Uhm”.
Nguyễn Anh vô cùng bình tĩnh mà gật đầu, lão nhân thì nhẹ nhàng vuốt râu, rồi ánh mắt lại trở lên đặc biệt.
“Chúc ngươi vũ vận xương long”.
Nghe lời nói lão nhân gia, Nguyễn Anh khóe miệng lại co giật a, để cho lão nhân này xem anime là quyết định sai lầm a.
Lúc trước, vì thể hiện bản thân, Nguyễn Anh dùng ra bí chương của mình, anime, cứ thế Nguyễn Anh tạo ra một Wibu ra đời.
Nguyễn Anh còn nghe nói dạo này lão nhân có vẻ rất thích cái kia mới phiên KNY, không vậy thì sao lão này nói “ Vũ vận xương long a”.
(Thiện tai thiện tai, Nguyễn Anh đã biết lỗi rồi, ai có thể kéo trở về cho Nguyễn Anh một cái đứng đắn đúng tuổi lão nhân không a).
“Làm bữa cuối thôi”.
Lão nhân gia mặc kệ Nguyễn Anh có đồng ý hay không, cũng không quan tâm cái kia ánh mắt g·iết người Kobayashi Rindo.
Như thể vô cùng quen thuộc, như hai người bạn lão nhân dắt Nguyễn Anh rời đi.
Rindo thấy bản thân không có chút sức uy h·iếp, có chút tức giận, một nụ cười bất ngờ làm nàng quay lại nhìn.
Yor không biết tự lúc nào đã đứng ở gần bên nàng, cười cười chứng kiến cảnh Nguyễn Anh bị lôi đi.
Thấy là Yor, Rindo tiến đến cùng nàng, hai người cùng nhau trò chuyện trời đất.
Từ có vẻ không thích nhau, hai năm ở cùng nhau, hai nàng đã không khác gì chị em, gì cũng không dấu nhau.
Qua hai tiếng đồng hồ sau, Nguyễn Anh mới mang cơ thể đã có chút rã rời về.
Nhìn đang trò chuyện có chút vui sướng hai cô nương, Nguyễn Anh có chút xúc động.
“Tại sao, tại sao chỉ mình ta bị lão nhân kia hành chứ”.
Nhìn Nguyễn Anh một bộ nhân sinh không thể luyến dáng dấp, Yor không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tắm, nhẹ nhàng tiến đến phía Nguyễn Anh, nhỏ giọng nói.
“Thiếu gia a”.
Nguyễn Anh vô cùng quen thuộc mà hùng hùng hổ hổ lấy cái kia trên tay Yor khăn tắm, miệng lẩm bả lẩm bẩm đi đến nơi xa kia tắm.
Nhìn bộ dáng có chút chật vật rời đi Nguyễn Anh, hai nàng cùng nhìn nhau tủm tỉm cười.
Tắm xong, Nguyễn Anh đi đến quen thuộc bàn ăn, thấy đó đã ngồi đầy đủ mọi người, trông cái kia vừa yêu vừa ghét khuôn mặt lão nhân,
Nguyễn Anh dùng hết sức lực vào ăn uống như để giải tỏa cảm xúc của bản thân.
Yor một bên thưởng thức đồ ăn của mình, một bên nhìn chằm chằm Nguyễn Anh như chăm sóc một đứa trẻ. Ủa nhưng đúng là đứa bé thật mà, mới có 10 tuổi thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.