Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 175: Cuộc Gặp Mặt Bí Mật
Bên kia, trầm mặc chốc lát, giọng nhỏ nhẹ mà nói.
Cảnh tượng xen lẫn nửa làng quê, nửa thành thị chỉ có thể chứng kiến ở thời đại này, làm người ta không khỏi xao xuyến, bâng khuâng, trở về một hồi ức xa xưa, khó tả.
Sau một cuộc trò chuyện với người bí ẩn, Nguyễn Anh lại cất điện thoại đi, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài đường phố. Từ góc đứng của Nguyễn Anh, có thể nhìn thấy to to nhỏ nhỏ các căn nhà. Không ít xe cộ cùng người qua lại.
Cùng lúc đó, một âm thanh cót két vang lên, một phần bức tường vậy mà bị đẩy ra.
Nói rồi, người này tiến lên trước mà đi, tuy còn nhiều nghi hoặc không thể giải đáp, Nguyễn Anh vẫn là bước theo chân người này mà đi.
Nguyễn Anh cảm nhận được tâm tình lúc này của chị Trâm, nhưng vẫn là không nên nói gì.
“Chẳng lẽ bên trong có gì bí mật sao, thiết kế như vậy, chắc hẳn phải có lí do gì đó chứ”.
Nguyễn Anh đối với sự ngạc nhiên của người trung niên, không quan tâm cho lắm, thứ mà Nguyễn Anh hiện tại muốn biết nhất là suy nghĩ của người này.
“Xin cậu đi theo tôi, người đó đã đợi ở bên trong”.
Nếu đã không thể gặng hỏi, vậy thì chả còn gì có thể làm được ở đây, Nguyễn Anh mỉm cười nhìn về phía Trần Hoàng Duy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều này làm cho không biết gì Nguyễn Anh cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nhưng nhanh chóng bình phục lại cảm xúc, đi theo chân người này bước vào bên trong.
Theo tiếng răng rắc, không gian bên trong ngay lật tức sáng lên, để lộ ra bên trong cảnh tượng.
Nguyễn Anh lúc này đã đi xuống tầng 1, đứng trước quầy lễ tân, Nguyễn Anh lần nữa gọi một cuộc điện thoại.
Lúc sau, người đàn ông lên tiếng.
Suy nghĩ thì vẫn là suy nghĩ, hành động vẫn phải làm, Nguyễn Anh bước vào tiệm, đi đến trước mặt một người, nhìn qua dễ thấy đây là nhân viên phục vụ quán.
15 phút sau, có vẻ như đã đến địa điểm, Nguyễn Anh dừng lại chả tiền, dừng chân tại trước một quán cà phê.
“Đi thôi, người đang đợi bên trong”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm giác, thời đại này cũng không đến nỗi tệ”. Nguyễn Anh nói ra một lời nói khó hiểu, đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào hiểu được tâm trạng lúc này của Nguyễn Anh được, một cảm giác thật khác lạ.
Trong kia Trần Hoàng Duy buồn rầu, Nguyễn Anh thì đã đi đến một góc ít người, nơi này tiếp xúc với mặt kính, có thể trông ra ngoài Nguyễn Anh lấy ra một chiếc điện thoại, điện một cú dài hơn 10 phút.
Bên trong vậy mà có một hành lang khá dài, cuối đường có một cánh cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong nhà vệ sinh lúc này chỉ còn lại mỗi Trần Hoàng Duy, cùng tiếng nước róc rách đang rơi xuống bồn.
“Chào cậu, tôi là Trần Hoàng Duy, là một quản lí của công ty này, rất vui vì cậu có thể đến thăm công ty, cậu có thể hỏi tôi những gì muốn biết về công ty này”. Người đàn ông cũng hơi khiên cưỡng mà đáp lại Trần Hoàng Duy, làm ra một loạt hành động quen thuộc, chuẩn công nghiệp hóa.
Nhìn một hồi lâu, Nguyễn Anh rời mắt khỏi khoang cảnh trước mặt, một suy nghĩ hiện ra trong đầu.
Nhận lấy tấm thẻ này, người nhân viên hơi nghi hoặc, nhưng đến khi xem kĩ, ánh mắt ngay lật tức thay đổi, vội vã mời Nguyễn Anh ngồi xuống, rồi mới chạy vội vào bên trong.
Đi ra ngoài công ty, Nguyễn Anh liền bắt xe mà đi.
Không cảm ứng, không đồ điện hiện đại, không nhiều chỗ vui chơi, nhưng thời đại này lại là nơi người ta hướng tới, không chỉ vì đây là thời đại hoàng kim, nơi phát tài có thể kiếm được ở mọi nơi, mà đây còn mà một hồi ức khó quên, cho những người sống thời điểm này.
Đánh trống lảng, nhất định là đánh trống lảng, vịn vào cái cớ bản thân Nguyễn Anh là một vị khách, muốn Nguyễn Anh bỏ đi cái ý định hỏi chuyện mình.
“Ông chú à, tôi không phải là nhân viên ở đây, chỉ là một vị khách mà thôi, chú có thể coi tôi là người xả Stress cũng được ấy, kể hết nỗi lòng mình ra đi”. Nguyễn Anh quyết định sẽ giúp đỡ cho người đàn ông trước mắt này, cậu có một loại dự cảm kì lạ, thúc d·ụ·c bản thân phải giúp đỡ.
Trâm không hề có định ngăn cản Nguyễn Anh lại, có vẻ như hiện tại, cô gái này không muốn suy nghĩ gì nữa, ai nghe tin người chồng, cũng là người mình yêu sắp c·h·ế·t, thử hỏi ai có thể vui được cơ chứ.
Lí do thứ hai, đó là bản thân khuôn muốn nói, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là phụ mà thôi.
Chỉ thấy cánh tay của người này lần mò về phía bức tường, một lúc sau, một cảnh tượng đặc biệt vô cùng xảy ra.
“Vâng”.
“Em cảm ơn ạ, nhưng em còn có việc, nên đi trước đây”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà nói, bộ dáng kia trông khá là khó chịu đấy.
“Uh, cảm ơn em đã đến thăm công ty, về nhà cẩn thận”.
Chương 175: Cuộc Gặp Mặt Bí Mật
“Chị Trâm à, em có chút việc phải về trước”. Nguyễn Anh từ tốn mà nói.
Có vẻ như đã tìm được điểm mấu chốt, ngón tay người này nhẹ ấn vào một phần của cục gạch, cục gạch dễ dàng bị đẩy sâu vào bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này từ trong túi mình móc ra một chiếc chìa khóa, cánh tay lần nữa lần mò, lần này là về bên trong.
Đợi cho người nhân viên biến mất trước tầm mắt của mình, người đàn ông liền mở miệng.
Một lúc sau, người nhân viên này đi ra, bên cạnh còn có một người đàn ông khá trẻ tuổi, chắc tầm 32, 33 gì đó.
Từ trong túi móc ra một tấm thẻ, Nguyễn Anh ngắm nghía một chút, đưa cho người trước mặt một tấm đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh nghe, nhẹ nhàng mà gật đầu, đi theo người đàn ông này vào bên trong.
Là một người chơi hệ tâm linh, Nguyễn Anh khá tin tưởng vào khả năng của mình.
Người này vừa thấy được Nguyễn Anh, quay lại nói gì đó với người nhân viên, người nhân viên nghe được, liền gật đầu mà đi đó.
Cảnh cửa trước mắt vậy mà được thiết kế vô cùng kiến cố, Nguyễn Anh nhìn mà không tự chủ nghĩ rằng.
Đường đi lần này không phải về nhà, Nguyễn Anh yêu cầu tài xế đến một con đường trái ngược hoàn toàn với hướng nhà mình.
Lần nữa bị làm ngạc nhiên, người đàn ông bất giác nở một nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Anh chằm chằm.
Càng trẻ càng thích cái mới cái lạ, bỏ mặc tất cả với thú vui, nhưng về già lại trở thành kẻ yêu thích những gì hoài cổ.
“Đây rồi”.
Thôi nói đến thế là đủ rồi, thời đại rồi cũng sẽ đổi thay, cũng phát triển mà thay đổi mà thôi, việc cần làm là giữ cho bản thân mình một hồi ức đẹp là được.
Bên trong tiệm, mọi người cùng tiến vào phòng pha chế, người đàn ông đi đến trước mặt một bức tượng, tìm kiếm gì đó.
Biết hiện tại cũng không thể làm gì nhiều, chẳng lẽ còn ép buộc ông nói sao, Nguyễn Anh không phải là người như vậy.
Nguyễn Anh nghe lời người đàn ông, làm sao mà không hiểu được cơ chứ, ông này không muốn nói chuyện với mình.
Lúc này, người đàn ông quay qua phía Nguyễn Anh mà nói.
Lí do thứ nhất, bản thân chả quen biết gì, sao phải để ý mà nói chuyện với tên nhóc này chứ.
Ngước lên nhìn bảng hiệu của tiệm, Nguyễn Anh lẩm bẩm.
Cánh cửa vừa đóng, Trần Hoàng Duy lại thay đổi sắc mặt, nụ cười trên khuôn mặt vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, chỉ có còn lại một sự thở dài ngao ngán, cùng một nỗi bất lực không thể nói lên lời.
Nói rồi, một mạch mà thành, Nguyễn Anh đi ra nhà vệ sinh, còn không quên đóng cửa lại hộ ông anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.