Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 169: Bất Ngờ Quá Không Đỡ Được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Bất Ngờ Quá Không Đỡ Được


Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ một mình Vũ Giang Tuân nghĩ, không ai biết được.

Trong lúc ông anh này đang nghĩ, Nguyễn Anh đã làm ra cái tiếp theo động tác.

Cầm lấy trước hộp, Nguyễn Anh không mở nó ra ngay, mà quan sát một lúc rồi để sang một bên.

Hành động này ai cũng có thể thấy, Trâm cũng vậy, cô hơi ngạc nhiên mà hỏi Nguyễn Anh.

“Sao vậy, còn chuyện gì nữa à?”. Chị Trâm không hiểu lắm mà lên tiếng, thằng em này lại định làm trò gì nữa à.

Nguyễn Anh không ngay lật tức mở lời, mà nhìn chị Trâm một chút, rồi ánh mắt đột nhiên chuyển động hướng về phía kia đứng Hoàng Khánh Yến.

“Chị à, em nghĩ chị lên rút lại đơn xin từ chức đi”. Nguyễn Anh nghiêm túc mà lên tiếng. cậu khá là nghiêm túc trong vấn đề này đấy

“Hả” Trâm hơi ngẩn ngơ, không nghĩ đến Nguyễn Anh lại nói ra lời như vậy, Hoàng Khánh Yến cũng vậy, nàng không nghĩ rằng, Nguyễn Anh lại nói đến chuyện này.

Chỉ có duy nhất Vũ Giang Tuân không hiểu cái gì, đứng ở một góc mặt thộn ra.

“WTF, chuyện gì xả ra vậy”. Ông anh Vũ Giang Tuân cũng kinh ngạc vô cùng với lời nói của Nguyễn Anh, ông anh không nhịn được mà trong đầu bạo nói tục.

Đối diện với lời nói của Nguyễn Anh, chị Trâm cố tỏ ra vững vàng, một mặt ngạc nhiên mà nói.

“Em đang nói gì vậy”. Chị Trâm dùng thái độ ôn hòa nhất, hoàn toàn không có sự tránh né nào bên trong, ngược lại còn nghe ra được âm thanh của sự tò mò bên trong lời nói của cu cậu.

“Chị à, đừng lừa em, vừa rồi em đứng ở bên ngoài, đã nghe thấy hết được mọi chuyện rồi, chị muốn chị gái này nghỉ việc”. Nguyễn Anh vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc, tay chỉ về phía Khánh Yến mà nói.

“Tuy không biết nguyên nhân gì mà chị làm vậy, nhưng em phải lên tiếng, vì em có một phần trách nhiệm trong truyện này”. Nguyễn Anh lần nữa lên tiếng, có vẻ như cậu đã thực sự nghiêm túc trong vấn đề này rồi. Đơn giản mà thôi, còn kéo trách nhiệm về phía của mình nữa cơ mà.

“Trách nhiệm là sao”. Không hiểu lắm lời của Nguyễn Anh nói, đây là nàng xa thải nhân viên của mình, thì liên quan gì đến Nguyễn Anh cơ chứ.

Biết được mọi người đang khá tò mò, Nguyễn Anh kể lại chuyện vừa rồi.

Mọi người nghe, bừng tỉnh hiểu rõ, cảm thấy khá là hợp lí.

Theo lời Nguyễn Anh, vì gặp phải hai người họ ( Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân) khiến cho cô nàng này đi trễ, cùng với vội vã mà vào không gõ cửa.

Nghe vậy, chị Trâm gật đầu, nhẹ tựa đầu lên chiếc ghế thở dài mà nói.

“Hài, tại mấy người, mà mọi chuyện loạn tung tùng phèo hết lên”. Chị Trâm đúng là cạn lời với Vũ Giang Tuân cùng Nguyễn Anh rồi, lúc nào xuất hiện thì không xuất hiện, nhất quyết phải vào lúc này xuất hiện.

“Loạn” Nguyễn Anh nghi hoặc hỏi, không hiểu chị Trâm đang nói cái chuyện gì.

Cố kìm nén cơn giận sắp phát tác, chị Trâm điều chỉnh giọng nói của mình mà nói.

“Trời ơi, người ta muốn tạo bất ngờ, bất ngờ hiểu không”. Chị Trâm một bộ bất thành khí mà lên tiếng, giống như kiểu Nguyễn Anh cùng ông anh Vũ Giang Tuân đã làm ra chuyện gì quá đáng lắm ấy, phá hủy kế hoạch nào đó của chị khiến chị cay cú à nha.

Thấy mọi người không hiểu, chị Trâm đành phải giải thích mọi chuyện rõ ràng.

“Công ty của bọn chị đang liên doanh hợp tác với một công ty ngoại quốc, để củng cố tình hữu nghĩ nghị giữa hai tập đoàn. Hai bên đã đưa ra một kế hoạch, cho người của mình sang bên công ty đối diện hợp tác”. Chị Trâm nói một cách chậm dãi, chi tiết mọi chuyện ra, không thiếu một chút vấn đề nào.

“Vì để tránh mọi rắc rối xảy ra, nhân viên sang công ty đối tác để trao đổi học tập. Về phần tại sao chị cho cái Yến kí giấy từ chức. Không phải vì hành động vừa rồi, mà có lí do khác”. Chị Trâm nói tiếp, nói rõ ràng ra cho mà nghe.

“Chị cảm thấy em không phù hợp với công ty hiện tại, đừng vội phản ứng lại”. Chị Trâm còn vô cùng nhanh nhẹn khi chặn lại miệng của Khánh Yến.

Nói đến đây, Trâm mở lời ngăn cản đang muốn nói Hoàng Khánh Yến.

Đợi cho cô nàng không còn gì là lên tiếng, chị Trâm lên tiếng tiếp.

“Khánh Yến là một đứa con gái vô cùng tài năng, mạnh mẽ và đặc biệt tốt bụng, tuy hơi hậu đậu chút, nhưng luôn hoàn thành nhiệm vụ được gioa, là cốt cán của chị”.

“Chị muốn nó từ chức vì nghĩ cho tương lai của nó, chị nghĩ, nó không phù hợp với ngành nghề này, nếu không phải vì Hoàng gia vì muốn lấy lòng anh Hải, sắp đặt nó vào đây thì chưa chắc nó đã gặp chị, mới đó mà đã 6 năm rồi”.

Mọi chuyện rốt cuộc đã được giải quyết con bé Hoàng Khánh Yến cuối cùng đã hiểu mọi chuyện.

Trầm mặc chốc lát lên tiếng.

“Lúc trước, em đến đây là do gia tộc sắp xếp, nhưng ở đây trong thời gian 6 năm, em nghĩ bản thân mình đã yêu công ty này, muốn cho công ty này phát triển xin đừng bỏ em đi”.

Nói xong tiến lên ôm chị Trâm, thể hiện ra quyết tâm của minh.

Nguyễn Anh đứng một bên cũng buột miệng phụ họa, không biết lời vừa ra, dẫn đến một loạt các tình huống trớ trêu.

“Đúng a, chị đồng ý đi chứ, chị cứ làm vậy anh của em sao dám làm…”.

“Gì, em vừa nói gì cơ”.

Con mắt của chị Trâm nhìn chằm chằm Nguyễn Anh, muốn xác định lại lời nói của thằng cu này.

“Má lỡ lời”. Biết mọi sự không được ổn rồi, Nguyễn Anh vội vã bịt miệng mình lại, trong lòng thì đang khóc như mưa “Anh Hải ơi em xin lỗi, em lỡ lời mất rồi”.

Mọi chuyện lại phải lùi về tối hôm qua, khi Trọng Hải gọi điện cho Nguyễn Anh.

Sau khi kêu Nguyễn Anh đến công ty, ông anh tính tắt máy, lại bị Nguyễn Anh cản.

“Nè nói thật đi, sao anh lại đi công tác lâu ngày hả”.

Nguyễn Anh từ những câu trò chuyện với Trọng Hải, dễ dàng mà phát giác được sự kì lạ đến từ phía ông anh.

Nhưng đó vẫn chỉ là sự không chắc chắn, nên Nguyễn Anh lựa chọn mở lời đánh lừa.

Và có vẻ như ông anh Trọng Hải đã rơi vào cái bẫy mà Nguyễn Anh giăng ra.

Chỉ thấy ông anh hơi kinh ngạc mà lên tiếng.

“Sao em biết”.

“Em đoán a”. Nguyễn Anh nhận được như ý muốn đáp án, cười tươi mà đáp.

“Hả, em đoán”. Ông anh Trọng Hải thoáng ngạc nhiên, sau đó lại tự hỏi, bản thân mình có lộ ra ở sơ hở ở đâu à.

“Anh cứ nói ra cho em biêt đi, nếu không thì em sẽ nói chị Trâm, tuy không biết chuyện gì nhưng em cứ nói cho chị Trâm là được”.

Không biết chuyện này có liên quan đến chị Trâm hay không, nhưng cứ thử là biết.

Nguyễn Anh có một cảm giác, chắn chắn ít nhiều phải liên quan đến chị.

“Thôi được, thôi được, anh nói, nhưng với một điều kiện, em bắt buộc phải đáp ứng”.

“Điều kiện gi a”.

“Em không được nói cho cái Trâm nghe”.

Nghe vậy, con mắt của Nguyễn Anh sáng lên, vô cùng tự hào khi bản thân đoán đúng, vô cùng hảo sảng đáp.

“Anh cứ tin ở em”.

Nguyễn Anh thể hiện ta một bộ đáng tin cậy, từ lời nói có thể hình dung ra độ “uy tín” của thằng bé này, dù gì làm là chuyện của tay, nói là chuyện của mồm. Cứ thể hiện cái uy tín cái đã để hiểu chuyện.

Thở dài một hơi, cuối cùng ông anh Trọng Hải cũng nói hết mọi chuyện ra.

5 phút sau, mọi thứ đã kết thúc, Nguyễn Anh trao đổi thêm đồi lời .

“Tóm lại thì là, tuần sau nữa là sinh nhật của chị Trâm, lên anh muốn chuẩn bị một bật ngờ cho chị chứ gì”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Bất Ngờ Quá Không Đỡ Được