Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167: Bị Đuổi Việc Một Cách Vô Lí
Đối diện với lời nói của chị Trâm, Hoàng Khánh Yến ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn chị Trâm.
Hai tay cầm giấy, con mắt không nhìn về phía Hoàng Khánh Yến nữa, lên tiếng.
Bản thân mình đi có muộn một chút, cũng chỉ quên gõ cửa mà thôi mà, sao mọi chuyện lại thành ra như thế nay.
Ai mà theo sát mọi hành động, lời nói của thằng cu này, có khi còn tưởng nó bị đa nhân cách nữa không chừng.
“Tại sao a?” Giọng nói run rẩy, giọng nói chất chứa những giọt nước mắt phát ra từ Hoàng Khánh Yến, cô thực sự không thể hiểu được việc này.
Cần biết rằng, bình thường khi đã quen biết, rất ít khi người ta gọi cả tên họ ra.
Âm thanh của chị Trâm lúc này lần nữa vang lên.
Tưởng như mọi chuyện sẽ qua thôi, nhưng không, nàng lại nhận được một cái kết không thể đắng lòng hơn nữa.
Ngồi ở đối diện nàng, không ai khác là chị Trâm, khuôn mặt của chị đang khá khó chịu, xen lẫn chút tức giận bên trong.
Ánh mắt sắc bén nhìn qua Hoàng Khánh Yến, trầm mặc đôi phần, nàng lại lên tiếng. Lần này, âm thanh cảm giác như không còn một chút cảm xúc vậy.
Đi vào bên trong, ông anh muốn trách cứ Nguyễn Anh đôi lời, đã phải dừng lại vì cảnh tượng trước mắt.
Chuyện phải quay lại đôi ba phút trước, thời gian khá ngắn thôi, nhưng bên trong phòng chị Trâm đã xảy ra một chuyện thú vị.
Càng tiến lại gần, cánh tay của nàng càng run mạnh, bàn tay nhìn qua như sắp tuột khỏi bút.
Ngay tức khắc, khuôn mặt của Hoàng Khánh Yên cứng đờ, trong lòng thì thầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn trước mặt mình đã ghi sẵn đơn xin làm việc, còn thiếu mỗi chữ kí của nàng, Hoàng Khánh Yến lúc này mới lên tiếng.
“Không phải ông em cần gặp chị Trâm sao đi thôi”. Vũ Giang Tuân có chút không hiểu, nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Ơ c·hết, có vẻ như đi hơi xa rồi, chờ lại vấn đề chính.
Trường hợp gọi cả tên họ, thường mang hàm ý sâu xa, ví như mỉa mai, hay tức giận vậy.
Đúng lúc trước bút vừa đặt xuống tờ giấy, đi nét đầu tiên, một tiếng động vang lên, ngay lật tức thu hút sự chú ý của chị Trâm cùng Hoàng Khánh Yến.
“Tôi nghĩ cô có vẻ khá là coi thường tôi nhỉ, cô lên rời khỏi đây đi”. Tiếp tục chị Trâm bơm ra một thông tin gây sốc.
Lạnh lẽo, kinh hoàng bao trùm toàn bộ không gian, Hoàng Khánh Yến tuy biết nàng sẽ tức giận, nhưng nào ngờ tức giận đến mức này chứ. Chỉ có thể tự trách bản thân nàng thôi.
Lời còn chưa hết, cánh cửa đã mở ra, Nguyễn Anh đã bước vào bên trong trước.
“ Hoàng Khánh Yên, sao giờ mới tới, còn dám vào mà không xin phép gõ cửa nữa”. Từ bên trong truyền ra âm thanh của chị Trâm, lời ít mà ý nhiều, khiến cho cả người phải nghe, và người hóng, đều có thể tưởng tượng ra được, chuyện sẽ xảy ra sắp tới.
Nguyễn Anh vậy mà dám như chỗ không người, không coi ai ra gì mà ngồi thẳng vào một cái ghế.
Ngồi vào thi cũng thôi đi, còn làm một bộ bố đời, nhìn ngó xung quanh, rồi chốc lát quay qua chỗ chị Trâm nói.
Lúc này, hai người Vũ Giang Tuân cùng Hoàng Khánh Yến có chút lạnh sốn lưng, quên mất mọi chuyện vừa rồi, theo bản năng nuốt nước bọt.
Vừa đóng cửa lại, Khánh Yên đã thở ra một hơi.
Chương 167: Bị Đuổi Việc Một Cách Vô Lí
May mắn là bản chạy nhanh, không thì chả biết giải quyết tình huống khó xử này ra sao.
Là một cô gái đã ra trường được 4 năm, Hoàng Khánh Yến năm nay 26 tuổi, Hoàng Khánh Yến đã công tác ở công ty này được 6 năm.
Nguyễn Anh vì Vũ Giang Tuân mà nói, còn Khánh Yên đang vì bản thân mình mà nói.
Ngược lại trong công việc, chị Trâm như biến thành một con người khác, theo nhận xét của mọi người, thì chị Trâm là con người cực kì nghiêm khắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà Hoàng Khánh Yến, đã đi muộn, còn vào mà không xin phép, nên tất nhiên, phải đối diện với lửa giận của chị Trâm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Nguyễn Anh đáp lời, ông anh Vũ Giang Tuân nhẹ mà gật đầu, lần nữa lên tiếng.
“Này, anh bảo là đừng có mà vào vội, phải gõ…”.
Nói Vũ Giang Tuân bước lên trước, dẫn đường cho Nguyễn Anh mà đi.
“Chị Trâm đấy à em chào chị”.
Hoàng Khánh Yến, là một thành viên có thể coi là lâu năm của công ty.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã trở thành “tâm phúc” quan trọng của chị Trâm.
Tính từ lúc Khánh Yến vào phòng chị Trâm, hai ông cháu này đã ở ngoài được 4, 5 phút rồi.
Trong trường hợp này, cái tên gọi Hoàng Khánh Yến, đại diện cho sự tức giận của chị Trâm về cô nàng.
“Đây là giấy xin nghỉ việc, tôi nghĩ công ty này hiện tại, không đủ sức để chống lên một tôn đại phật như cô rồi”. Chị Trâm vẫn giữ thái độ cứng rắn như vậy, hoàn toàn không có chút nhượng bộ nào. Nếu là người ngoài chứng kiến lấy cảnh này, sẽ nghĩ rằng chị Trâm là một người không nói đạo lí, quá quắt một cách quá đáng.
Nếu bên ngoài, Nguyễn Anh đang cố giải thích cho ông anh hiểu, thì ngược lại bên trong, Khánh Yên cũng đang giải thích cho chị Trâm.
Chị Trâm vẫn không nói gì, tiếp tục vào công việc của mình, ý tứ đã rõ ràng, nàng sẽ không thay đổi ý đinh.
Đối diện với tiếng nói của chị Trâm, Hoàng Khánh Yến không thể làm cách nào hơn là cúi đầu, không biết nói gì.
Nói chị Trâm bất ngờ từ trong ngăn bàn mình lấy ra một tờ giấy.
Như đã chuẩn bị trước, nàng nhẹ đặt lên bàn, còn cầm theo một chiếc bút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không nhận được lời đáp nào, Hoàng Khánh Yến chỉ có thể từ từ cầm bút lên, đôi tay cầm bút tiến dần đến trang giấy.
Chị Trâm có vẻ như đã quyết tâm rồi, mặc kệ ánh mắt của nàng, tiếp tục làm việc.
Cánh cửa được mở ra, đi vào là hai người Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân.
Khánh Yên thành thạo mà bước vào phòng, như đến chỗ không người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói sao nhỉ, theo hiểu biết của bản thân Hoàng Khánh Yến, chị Trâm trong đời sống bình thường, rất chi là thân cận, tốt bụng được mọi người yêu quí.
Gọi cả họ tên ra thế này, thì không chỉ là tức giận bình thường nữa rồi.
Thở ra một hơi, còn chưa được hạ tốc bao lâu, Khánh Yên lại nghe thấy tiếng của một người phụ nữ vang lên.
Ông anh Vũ Giang Tuân cứng đờ, nhưng không thể làm cách nào cắn răng mà theo chân Nguyễn Anh.
“Không nói đúng không, tôi nghĩ cô không coi tôi ra cái gì nữa à”. Chị Trâm lên giọng mà nói, khí chất của một người phụ nữ quyền lực được phát ra từ phía chị Trâm, trông vừa lực, vừa đáng sợ.
Nguyễn Anh theo sát phía sau, đầu óc thì suy nghĩ “Ông anh này có thực sự hiểu được lời bản thân mình nói không à”. Nguyễn Anh cảm giác bản thân lúc này, muốn đấm cho ông anh Vũ Giang Tuân một phát thôi, rõ là đã nói thế rồi, ông anh này còn làm vậy, thì phải gọi là cố tình rồi còn gì.
Phải biết chị Trâm cực ghét những người biểu hiện như vậy, người nào dám làm vậy, không coi ai ra gì trước mặt nàng, đều đã từng phải trả giá đắt.
Cơ thể của Hoàng Khánh Yến run lên, nàng không hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy a.
Nàng cực ghét những người không quy, không củ.
Thời gian dài quen biết chị Trâm, không thể không nói, Hoàng Khánh Yến đã khá hiểu biết chị Trâm.
Run run cơ thể, Hoàng Khánh Yến bước từ từ đến bàn làm việc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.