Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Sự Trợ Giúp Vô Cùng Bất Ngờ, Nhưng Cũng Vô Cùng Kịp Lúc
“Đồ bên trong, cô có thể sử dụng thoải mái, hay toàn quyền về chiếc vali, và đặc biệt có một điều, không được nói cho ai biết”.
Chắc hẳn không có kẻ nào dại dột, ngu xuẩn mà làm vậy đâu.
Cứ vậy, theo sự ép buộc của Hoàng Tâm Linh đám người không còn cách nào khác hơn là ngoài sự đồng ý.
“Xin lỗi, tôi không có ý xấu, tôi đến đây chỉ đề giao đồ mà thôi”.
“Giao đồ” có chút ngẩn người, nhưng nghĩ lại thấy sai, có ai đời giao đồ lại ăn mặc như này không cơ chứ, nói chuyện khôi hài a.
Nàng nghĩ bản thân mình có cái gì mà kinh động đến cả nhân viên đặc biệt nữa, tâm trạng lúc này của nàng không khác nào những người trong phòng họp hai hôm sau.
Nàng lướt qua một lúc, liền vội vàng thay thế cái USB khác, và vẫn có kết quả như vậy, nó đều là chứng cứ t·ội p·hạm.
“Chị à, chị bật mí cho đứa em trai này biết tí bí mất được không?”. Hoàng Minh nhõng nhẽo mà nói, ông anh này dùng ra tuyệt chiêu gần như luôn luôn thành công với chị mình, nghe thì ẻo lả nhưng lại vô cùng có tác dụng
Tưởng là đồ ăn mình gọi được mang lên, Hoàng Tâm Linh tiến ra mở cửa, ai ngờ xuất hiện không phải người mang đồ ăn, mà lại là người mặc kín, mang theo một chiếc vali.
Nhìn thấy cô gái đã nhận lấy đồ, công việc mình cũng hoàn tất, người này rời đi, trước khi đi còn nói một câu.
Nàng sợ chứ, nhưng cũng lại không sợ, nếu trước đó, chỉ có một mình nàng cầm chỗ tài liệu này ra, thì đảm bảo nàng khó mà có thể sống được. Nhưng giờ thì không, nàng có đồng đội a, đồng đội này còn mạnh đến quá đáng.
Ngay lật tức trước mặt hiện ra một thứ khiến con mắt nàng trừng lớn, vậy mà trong đây toàn bộ đều là những chứng cứ t·ội p·hạm.
“Xin lỗi cô, mong cô nhận cho”.
Có người lúc này sẽ hỏi, nàng không sợ bị g·iết người diệt khẩu sao, vì nắm giữ nhiều như vậy tài liệu, thứ mà có thể khiến người ta đánh liều tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao lại ghi tên của những thành viên trong gia tộc thế này, còn nữa nhìn qua thì có vẻ như mỗi cái USB ứng với tên của một người”.
Cầm tờ giấy lên trước, nàng nhìn vào mà đầu óc chả hiểu cái gì cả.
Nàng tin tưởng giờ dưới sự bảo kê của người đồng đội này, không ai còn dám động đến nàng nữa.
Cửa chưa kịp đóng đã bị cản lại, trước khi nàng kịp hét lên, người mặc kín mít đã lên tiếng.
Nhìn trước mặt mình chiếc vali, do dự đôi chút, Hoàng Tâm Linh vẫn là quyết định mở nó ra, dù gì không phải nhân viên đặc biệt đã nói rồi sao, nàng có toàn quyền sao.
Theo bản năng, nàng nghĩ người này là t·ội p·hạm hay gì đó, chứ ban ngày ban mặt, ai lại mặc kín như thế chứ, chỉ có làm chuyện gì mờ ám mới vậy thôi.
Con mắt ‘uông uông’ như một c·h·ó con mong đợi xương vậy, hi vọng Hoàng Tâm Linh giải đáp nỗi lòng ngứa ngáy của bản thân.
Vào đến trong phòng, vừa tắm rửa đôi chút, đang nằm trên chiếc giường dài, nàng nghe thấy âm thanh cửa vang lên.
Trong khi đám người còn sững sờ ngồi đấy, Hoàng Tâm Linh cùng Hoàng Minh đã ngồi trên xe ra về.
Hoàng Minh có chút nghĩ không ra, cái này nhìn qua thường thường không có gì lạ chị ruột lại có quan hệ với nhân viên cấp cao.
Người này không tiến vào, mà chỉ đứng ở ngoài, đồng thời nhấc lên chiếc vali lên đưa cho nàng.
Ngay lật tức muốn đóng cửa kêu cứu, nhưng là sức lực của một người phụ nữ làm sao có thể sánh được với một người đàn ông cơ chứ.
Hai ngày trước, khoảng thời gian mà Hoàng Minh đang chạy đôn, chạy đáo về nhà, nàng đang ở khách sạn gần chi nhánh miền Nam.
Hoàng Minh nhìn người chị gái, cảm giác vừa lạ vừa quen, mới không gặp mấy ngày nàng thay đổi nhiều thật, không thay đổi về bề ngoài, mà thay đổi về nội lực.
Tò mò luôn là bản tính của con người, đối với những thứ không biết, không hiểu, con người luôn dâng lên một loại muốn khám phá xúc động.
Ném lại một câu như vậy, không thèm để ý nàng có đồng ý hay không, người nhân viên này biến mất dần trước mắt Hoàng Tâm Linh.
Kéo chiếc vali vào phòng, đóng cửa, kiểm tra xung quanh các thứ các thứ.
Số phận của những người này, giờ đây đã nằm hoàn toàn trong tay của Hoàng Tâm Linh, bây giờ việc họ có thể làm là lấy lòng, và tự cầu nguyện mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Tâm Linh không hề kinh ngạc trước lời nói của Hoàng Minh, như đã chuẩn bị sẵn mà từ chối nhẹ nhàng.
Vội vàng thay đổi sắc mặt, cười tươi, mời người này vào.
Nàng không dám nói, chuyện này có quan hệ quá lớn, nàng không dám mạo hiểm nói ra a, dù người muốn biết có là gia đình thì cũng vậy mà thôi.
“Được rồi mọi người, giờ để cho có thủ tục một chút, chúng ta sẽ quay chụp lại làm bằng chứng, để sau này mọi người có thể biết được ai làm chủ tịch hội đồng quản trị nhá”. Hoàng Tâm Linh nói, đôi mắt quyến rũ híp lại, một bộ sắc mị mị nhưng lại khiến cho đám người ngôi đây dựng tóc gáy hết lên.
Nói đến nàng lại có chút không tưởng tượng nổi, ai mà ngờ mới hai hôm trước, bản thân còn bị chuyển công tác, vậy mà giờ đã thành người trên vạn người, chủ tịch hội đồng quản trị rồi.
Nàng có chút không hiểu, bản thân mình luôn là một công dân gương mẫu, không vu lợi, không ăn hối lộ không t·ham n·hũng, chỉ có thỉnh thoảng l·ạm d·ụng chức quyền chút thôi.
Vậy nên tình hình của đám người này quá nghiệt ngã, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Giờ ví dụ đi, coi như có kẻ dám động, thì ít nhất cũng phải suy nghĩ đến gia đình của bản thân đi, nàng mà có mệnh hệ gì, thì không chỉ người ra tay, mà cả gia đình của người đó cũng đừng hòng mà thoát được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Tâm Linh vừa nhìn, ngay lật tức sắc mặt đại biến, má nó đây không phải là trong truyền thuyết nhân viên đặc biệt sao.
Nghĩ nhiều cũng chả biết trong đó là gì, Hoàng Tâm Linh chỉ có thể cầm chiếc Laptop của mình ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhịn không được nữa, Hoàng Minh nhỏ giọng dò hỏi Hoàng Tâm Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không được a, không phải chị không muốn nói mà là chị không thể nói”. Hoàng Tâm Linh bất đắc dĩ lắc đầu, đây là một trong số ít những chuyện nàng không thể mở lời làm hài lòng thằng em trai của mình được, em rất tốt nhưng chị rất tiếc.
Kết thúc mọi việc, Hoàng Tâm Linh nhìn đám người đồi phế kia mà cười khúc khích, lôi kéo một mặt thẫn thờ Hoàng Minh ra bên ngoài.
Hoàng Tâm Linh đang có một buổi chiều khá bình dị, đến thăm thú một chút công ty, để chuẩn bị cho công việc của mình, rồi trở về khách sạn.
Chương 153: Sự Trợ Giúp Vô Cùng Bất Ngờ, Nhưng Cũng Vô Cùng Kịp Lúc
“Đi vào đi”. Theo tiếng nói rơi xuống, một đám người đi vào, trên tay mang theo thiết bị quay chụp chuyên nghiệp.
“Cạch” theo tiếng động vang lên, chiếc vali được mở ra, hiện ra trước mặt nàng một tờ giấy cùng một đống USB.
Nhưng có vẻ như chuyện khôi hài này là thật, người này nhìn biểu hiện của nàng, liền mang ra thêm một tấm thẻ đưa cho Hoàng Tâm Linh.
Không biết trong đó có thứ gì, Hoàng Tâm Linh vẫn phải nhận, nàng không có quyền từ chối a, mà cũng không dám từ chối.
Hoàng Tâm Linh cũng vậy, nàng tò mò quá rồi, quyết định mặc kệ mọi thứ, mở ra trước rồi tính sau.
Loay hoay đôi chút, nàng thành công cắm một chiếc USB vào.
Ngày hôm nay, chính thức đánh dấu mốc cho sự ra đời của nữ chủ tịch hội đồng quản trị trẻ trung nhất – Hoàng Tâm Linh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.