Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Bắt Đầu Một Chiến Dịch Mới
Nhìn cô gái này một chút, lại quay qua nhìn ông lão, Nguyễn Anh mở miệng dò hỏi.
Cô Nguyễn Tú Linh này cũng vậy, khuôn mặt sắc nét, mái tóc cắt ngắn, nước da trắng bóc, đôi chân dài miên man kèm theo cặp tất chân quyến rũ lòng người, mặc trên mình bộ váy đen cùng mang trên mình cặp kính, nhìn qua vô cùng tri thức.
“Đây là Nguyễn Tú Linh, người sẽ đi theo cháu sau này, nó là con gái ruột của em trai ông, nó là người đáng tin tưởng”.
Hiền Linh cùng Quỳnh Nga thì đã rời đi về, vì vốn dĩ, hôm qua chỉ là một sự bất đắc dĩ lên mới ngủ lại mà thôi.
Lúc này Nguyễn Anh mới thực sự quan sát tỉ mỉ người con gái tên Nguyễn Tú Linh này.
Thấy được người bấm chuông là Nguyễn Anh, ngay lật tức ra mở cổng, ôm trầm lấy Nguyễn Anh nói.
Cảm thụ quen thuộc không khí, Nguyễn Anh nhẹ hít một hơi, về nhà của mình.
Người lần này tiễn mọi người ra sân bay là Trọng Hải, ông anh này 6h hơn đã có mặt tại trước cổng.
Dù đã nhìn mấy lần, nhưng Nguyễn Anh vẫn không thể không thán phục, đúng là khu vực dành riêng mà.
Nghĩ thế thôi, nhưng không dám nói ra miệng, không thì lại mang cái tiếng ghen với thằng cháu, thì có mà c·hết.
Mọi người chia tay tại đây, ai về nhà lấy, lần này về căn nhà chỉ có Nguyễn Anh cùng 3 cô nàng Thảo Mai, Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh.
Nhìn qua cô gái này, trong đầu Nguyễn Anh ngay lật tức hiện lên một bóng hình xinh đẹp, người đó là nữ luật sư Hoài Thương.
“Bà nó à, lâu lắm Nguyễn Anh mới đến nhà, bà đi chuẩn bị cơm đi, cùng gọi mấy đứa về, chúng ta hôm nay ăn một bữa đi”.
Lúc này, một ông lão cũng từ bên trong bước ra, theo đằng sau còn có một người phụ nữ nhìn qua ngang tuổi Quỳnh Ngân.
Vẫn là con đường quen thuộc, đi ra phía bên ngoài khu nhà giàu, ngay lật tức gặp phải ổ voi ổ chuột đường nắm đất đá, sỏi cát, còn tệ hơn cả đường nông thôn kiếp trước.
Bắt một chiếc Taxi, Nguyễn Anh trở lại với căn nhà quen thuộc.
Bước đến trước cổng, Nguyễn Anh nhẹ bấm chuông, theo âm thanh tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ độ 60 bước ra.
Vì đã thông báo từ trước, Nguyễn Anh dễ dàng mà vượt quả cổng bảo vệ, đi vào bên trong, một khu vực tách biệt hoàn toàn.
Tiếng ho khá rõ, bà lão nhẹ buông tay Nguyễn Anh ra, nhìn về phía sau lưng.
“Được thôi, người ông cũng đã tìm được cho cháu rồi, sang đây đi”. Ông lão đáp lại vô cùng sảng khoái, đúng kiểu chỉ đợi thằng cháu sang thôi, mọi việc ông lo hết cho rồi.
“Nguyễn ANh đấy à, vào nhà đi, chứ cứ đứng bên ngoài thế người khác thấy vậy lại bảo ông xấu tính, không cho người vào nhà mà bắt đứng bên ngoài”.
Xuống xe, Nguyễn Anh gửi tiền tài xế, người tài xế này nhận tiền rồi vội vàng rời đi, có vẻ như là lần đầu được đến khu vực này, nến có chút căng thẳng.
Thời gian kể từ lúc xuất phát đến giờ đã qua đi mấy tiếng đồng hồ, hiện tại đã là hơn 3h chiều, cất gọn đồ đạc của mình đi, Nguyễn Anh tắm rửa chốc lát.
“Vâng ạ”. Vô cùng lễ phép mà đáp lời, Nguyễn Anh cúp máy đi ra bên ngoài đường.
“Lâu lắm rồi không gặp, Nguyễn Anh đến thăm bà đấy ạ”. Bà lão ôn nhu mà nói, đối với bà thằng cháu này được yêu quý vô cùng, không nói đến thằng cu này là con của đứa con gái bản thân vô cùng yêu thương, chỉ nói đến mối quan hệ của hai người cũng đủ rồi.
Ông lão nhìn Nguyễn Anh một chút, rồi quay qua nhìn người vợ mình, nhẹ cười tươi mà nói.
Về đến phòng của mình, Nguyễn Anh tắm rửa, nằm thẳng lên giường đánh một giấc. Hôm nay không có gì quá đáng xảy ra, Nguyễn Anh được ngủ ngon lành, không bị ai đánh thức.
Đi vòng vèo qua mấy con đường, cuối cùng Nguyễn ANh đã trở về căn nhà quen thuộc, nơi mà bản thân đã từng sinh sống đến hơn 5 năm.
Không biết có phải do gen họ Nguyễn này trội quá không, chứ Nguyễn Anh thấy cô nào của gia đình này cũng đẹp hết cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng cùng một kiểu Outfit, cũng cùng đeo kính, chỉ khác một người mang cho người cảm giác lấn át muốn thôn phệ, một người thì mang lại cảm giác đẹp bí ẩn, quyến rũ động lòng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì đã đặt chuyến bay vào sáng 7h, Mọi người chỉ ngủ vài tiếng, 5 giờ hơn đã phải thức dậy, chuẩn bị đồ đạc các thứ đã hơn 6h.
“Đây là…?”.
Hina nghe vậy, hiểu rõ ý của Nguyễn Anh nói, vội vã gật đầu cảm ơn.
“Ngồi đi”. Ông lão chỉ về phía đối diện trước ghế, yêu cầu Nguyễn Anh ngồi xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông lão thấy vợ của mình ôm thằng cháu, có chút ghen tị lẩm bẩm “Bản thân còn chưa có đặc quyền đấy, vậy mà lại bị một thằng nhóc có được, đúng là bất công mà”.
Nhưng dù gì cũng là người lớn tuổi, phải cho họ một bộ mặt, không lại tự ái, là hỏng hết việc.
Không phải vàng bạc, cũng không phải là tiền của, nhưng giá trị của nó, thậm chí còn lớn hơn cả vàng bạc và tiền của nữa.
Bà lão nghe thấy, mắt lật tức sáng lên, đi ngay vào bếp chuẩn bị, lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Nguyễn Anh, ông lão, cùng một cái cô gái từ đầu đến giờ không nói lời nào, đứng đằng sau ông lão.
3 cô nàng vì đã rời xa nhà quá lâu, nên vừa xuống sân bay, đã cùng nhau rời đi trước, để lại Nguyễn Anh một mình đi về nhá.
Những cô gái đi sau Nguyễn Anh, cũng từng người một tiến lên, gửi những lời chúc tốt đẹp nhất, cùng gửi quà cho Hina và chị quản lí.
Nhưng cũng không để thằng cu này cứ thế được, giả bộ ho húng hắng để thu hút sự chú ý của hai người.
Đường này mà đi thì không biết bao nhiêu tiền mới đủ cho việc thay lốp xe đây, Nguyễn Anh nhìn mà phát chán, ừ thì Hải Thành phát triển lên rồi đấy, nhưng trước hết có thể làm con đường đẹp tí không.
Chương 142: Bắt Đầu Một Chiến Dịch Mới
Bắt một chuyện xe, Nguyễn Anh vô cùng thuận lời mà đi đến khu nhà của gia tộc Nguyễn Anh, đi xe hơi đau đít tí thôi, vẫn tạm trong phạm vi chấp nhận được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh ngoan ngãn mà đáp lời ông lão, được bà lão dắt tay đi vào bên trong nhà.
Thay quần áo, chải tóc chỉn chu, Nguyễn Anh gọi một cuộc điện thoại cho bố Quỳnh Ngân.
Ổn định chỗ ngồi, Nguyễn Anh chuẩn bị sẵn sàng chi chuyện sắp tới.
Đường bằng phẳng mượt mà, không một chút lỗ hỏng, hai bên là hai hàng câu nối dài, đường đi không một chút khói bụi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vâng, vậy cháu xin phép ạ”. Biết thừa ông lão đang nói dối, vì vỗn dĩ, trong khu này chỉ có người Nguyễn gia mà thôi, thì dù có người thấy, người ta cũng có nói được gì đâu.
Cảm thụ cái ôm ấm áp, như được nằm trong lòng bà ngoài, Nguyễn Anh không nói gì, chỉ yên lặng mà hưởng thụ.
Vì đây là khu riêng biệt, ít người đi lại, âm thanh tĩnh lặng yên bình một cách lạ kì, trái ngược hoàn toàn với xao động bên ngoài, nơi này cực kì phù hợp dành cho những người thích cuộc sống yên tĩnh.
Một chuyến bay kéo dài không quá lâu, đã hạ cánh, Nguyễn Anh cùng mọi người bước xuống sân bay.
“Đây là hũ gia vị đặc chế, chỉ cần tiếp kiệm chút là đủ cho hai người dùng được trong vòng 4 năm”. Nguyễn Anh giới thiệu về công dụng của lọ gia vị này.
Nguyễn Anh bàn giao lại chia khóa, cùng cảm ơn ông anh, mọi người lên đường về nhà.
“Ông à, cháu về rồi, hiện tại cháu có thể sang nhà được chứ”. Nguyễn Anh dùng giọng điệu chuẩn tuổi, nhưng lại nghe vô cùng giả chân, chắc cũng tại vì tuổi hồn nó lớn, thân xác thì bé, mới dẫn ra việc chênh lệch lớn như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.