Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Đợi Đi, Mấy Năm Nữa Sẽ Chứng Minh Tất Cả
Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chả ai quan tâm cả, vì giờ chủ đề bàn tán đã tập trung vào Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hội trường nơi đây, mang cảm giác khác hẳn hội trường lúc trước, tạo không khí chuẩn điện ảnh, khi ai cũng ăn mặc lịch sự chỉn chu, chứ không có vẻ qua loa như hội trường bên kia.
Ngược về phía hai vị giám khảo đứng lên tại chỗ, mỗi người lại mang một cảm xúc khác nhau, nhưng đặc biệt hơn cả là thái đổ của Cẩm Ly.
Dừng lại đôi chút, Nguyễn Anh lại lấy tay, chỉ vào thẳng chỗ ban giám khảo đang ngồi.
Trả lời cho câu hỏi, Nguyễn Anh lúc đó chỉ đơn giản nghĩ, Nguyễn Anh không thích phiền phức, nhưng cũng không ngại nó.
Khác với điện tử, ngành nghề mới nổi, tuy đã ra đời lâu, nhưng không được đón nhận nhiều, thì điện ảnh lại mang một diện mạo ngược lại.
Vậy mà không phải tức giận, khó chịu, không đuổi theo, mà đó là một nụ cười, đúng là một nụ cười thật tươi.
Hiền Linh từ từ ngước đầu lên, nhìn nụ cười tỏa nắng của Nguyễn Anh, cũng ráng làm ra một nụ cười, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Không phải đi cùng chúng ta rồi sao”. Lời trả lời trả hiểu cái gì cả, nhưng lời Nguyễn ANh nói sẽ là đúng, với tâm thế như vậy, không khỏi thêm gì nữa, Hoàng Minh sờ tay lên đầu gãi gãi, chả biết suy nghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kể từ khi ra đời cho đến ngày nay, điện ảnh luôn có một ví trí cực cao, luôn được mọi người tôn trọng.
Có thể nói, giờ nền điện ảnh, sánh ngang với cả Hollywood kiếp trước của Nguyễn ANh.
“Tao sẽ cho mày c·hết, má thằng c·h·ó, giám lẫng tay trên của tao”. Tên này hiểm độc mà nghĩ, bộ dáng không khác nào một con c·h·ó điên dại, chỉ chờ đợi chủ nhân bỏ xích mõm, liền xong ra đớp cho tất cả mục tiêu một phát, kể cả đó có là chủ nhân của nó hay không.
Không biết có phải khác thế giới không, vậy mà nền điện ảnh nơi đây phát triển vượt bậc, không biết thế giới phát triển như nào, chứ chỉ là nền điện ảnh nước nhà đã vô cùng kinh khủng rồi.
Dự kiện là thằng cu này sẽ trưởng thành dần dần, nhưng trên con đường đấy, sẽ không thiếu tình huống vô não, chưa nghĩ đã nói, mà cũng trả sao, vì gặp gì, xảy ra gì cũng có người cứu giúp mà thôi.
Hiền Linh cùng hai cô gái ngồi vào một chỗ, Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh đang nhẹ nhàng an ủi cô bé này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh tính cứ vậy mà đi, lại bị một bàn tay lắm lại, không biết lúc nào, ông anh Hoàng Minh đã tiếp cận bên cạnh, nhẹ giọng nói vào tai Nguyễn Anh.
Đó là đi cùng Nguyệt Thanh, giúp cô bé tham giự vòng thi điện ảnh của sự kiện.
Nói thành công giống Hollywood là hơi quá trớn, nhưng ai mà chả muốn nói quá lên cơ chứ.
Ngay lật tức, mọi người hét lên ầm ĩ, tiếng hét như vang thấu trời xanh, cả hội trường sôi động lên trước phát ngôn của Nguyễn Anh.
Đợi cho mọi người đi hết, Nguyễn Anh lúc này mới từ từ làm ra hành động của bản thân, phong thái ung dung, động tác ngầu lòi, từ từ bước lên khán đài.
“Sẽ có nhiều chuyện chúng ta phải thảo luận, nhưng giờ chúng em có việc khá quan trọng, nếu không phiền, chị trước tiên có thể đi cùng tụi em được không”.
Chỉ cần đi bộ 2, 3 phút, là có thể đến với hội trường điện ảnh rồi.
“Cứ để con bé vậy có sao không”.
Vì khoảng cách khá gần, hội trường điện ảnh chỉ cách hội trường điện tử một khoảng cách ngắn, tầm khoảng một hội trường.
Chương 101: Đợi Đi, Mấy Năm Nữa Sẽ Chứng Minh Tất Cả
Vậy nên, kĩ sảo ở đây, hoàn toàn là người thực việc thực, chỉ có số ít, vận dụng được máy tính kĩ sảo, ngoài mấy cái đặc biệt dùng được ra, mấy cái còn lại là trình độ kĩ thuật hiện tại chưa thể thực hiện, hoặc chưa ai nghĩ tới.
“Nhìn gì đấy”.
“Hãy để thời gian chứng minh tất cả’. Nguyễn Anh nói xong, lững thững mà bước xuống, đi ra phía bên ngoài, để lại một mặt bàng hoàng mọi người”.
Ra đến bên ngoài, ông anh Hoàng Minh không còn bộ dáng Yang Lake lúc trước, quay lại thành một ông anh thư sinh, dò hỏi Nguyễn Anh đang nhìn gì.
Nếu nói hoan hô cho Hiền Linh, như một buổi Concert cho một nhóm nhạc nhỏ, thì phản ứng đối với lời nói của Nguyễn Anh, giống như một trận trung kết Wolrd Cup bản thu nhỏ vậy.
Mượn cái mic của Thảo Mai, Nguyễn Anh bắt đầu phát biểu cảm nghĩ của bản thân.
Nguyễn Anh vừa bước ra bên ngoài, Thảo Mai cũng đã từ lúc nào biến mất tại chỗ, không ai biết đi đâu.
Từ mặt tư duy, kĩ xảo, đến diễn viên, cái gì cũng đỉnh của chóp cả. Nói không ngoa khi, nếu để đất nước này, thể hiện Marvel, có khi còn đỉnh hơn cả kiếp trước chủ của nó.
Nguyễn Anh đứng gần đó, hết liếc về phía 3 cô gái, hết liếc về phía đâu đó, như thể tìm kiếm gì đó.
Đương nhiên, thái độ của mọi người trong này như thế nào, Nguyễn Anh không thể biết được. Hiện tại, Nguyễn Anh cùng mọi người đã đứng tại trước một hội trường khác.
Chả lẽ, Nguyễn Anh không sợ, bản thân mình bị bịt kín đường sống trong nghề này sao.
Nhưng không thể phủ nhận được, chỉ cần vài năm nữa thôi, việc nói quá sẽ thành hiện thực, vì đã có Nguyễn Anh.
Giải thích cho điều này, là do thành quả của thằng cu này, thể hiện ở những ngày trước khi nhập học, nhận nhà nhận gia đình, làm sao mà không có lời qua tiếng lại.
Bốn vị giám khảo còn lại, lấy một loại xem kịch vui cảm giác, từ đầu đến cuối không nói gì, mà đây cũng là cách tốt nhất, nếu không liên quan đến mình thì đừng có giây vào, không lại vạ lây, không ai gánh cho được.
Nụ cười từ tận đáy lòng, con tim của người con gái.
Nói như vậy cũng không sai, trong thời đại này, thì làm c·h·ó gì có gì xịn xò chứ, phải đến mấy năm sau mới nói đến kĩ sảo được được.
Người đã đến đông đủ, Nguyễn Anh lẫn nữa nhìn về phía Hiền Linh, nhẹ giọng nói.
Tính đáp lại lời ông anh, có vẻ là không cần nữa rồi, một thân ảnh quen thuộc, Thảo Mai từ một góc đường xuất hiện, tại lại chỗ mọi người.
Nói thế này, chắc hẳn sẽ có người không tin tưởng, tại sao, khi nền Internet mới bước vào giai đoạn bị khai thác, vậy mà đòi có đồ họa, hoạt ảnh đẹp.
Không biết cu cậu nghĩ gì mà nói ra lời đó nữa. Phải nói là Nguyễn Anh tự tin thái quá, hay chỉ đơn thuần là sự ngu xuẩn mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh đã dùng chút thủ đoạn, khiến những âm thanh này câm nín, giờ phải nói là, Nguyễn Anh vị thế trong gia đình đã kiên định, chỉ cần giữ thái độ hữu hảo, người người cùng vui, nhà nhà cùng vui.
Nguyễn Anh dẫn đầu, vừa đi, vừa giới thiệu mục đích của chuyến đi lần này.
Với tiêu chuẩn thông thường của những thằng nhân vật chính, Nguyễn Anh đã được trải nghiệm một cảm giác não tàn, nhưng nó sướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trọng Hải ngồi tại ghế của mình, không biết đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt cằm, ông anh này có vẻ không chút cảm thấy bất ngờ lắm với hành động của Nguyễn Anh.
Không biết phải nói Nguyễn Anh là tự tin, hay là ngáo đá quá như vậy, đứng trước những con quái vật khổng lồ, mà dám sỉ nhục họ như vậy, đúng là không coi ai ra gì.
“Xin chào mọi người, có thể bây giờ mọi người không biết tôi là ai, cũng chả cần biết tôi là ai, nhưng 4 năm sau, không biết cũng phải biết”. Nguyễn Anh bắt đầu mở lời, thể hiện ra tư thế hiên ngang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.