Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Sóng Ngầm (2)
[Phần thưởng: Linh dịch tư chất kiếm đạo, Thiên Diễn Đan Kinh, 1 lần rút thưởng dị hỏa ngẫu nhiên, trang bí tịch vô danh (4/5) 50 điểm hệ thống]
“Đây là… dị chủng Mãng Hồn? Thiên cấp! Không tệ!”
Tại khu vực hậu sơn, nơi địa thế bằng phẳng, linh khí lưu động ổn định. Thức Tỉnh Tế Đàn mới được dựng lên lấp lánh linh quang. Kết cấu tế đàn lấy hình thất tinh, trung tâm là một đài ngọc bạch thạch cao ba trượng, khắc phù văn cổ xưa tản ra khí tức trầm trọng, tựa như liên kết thiên địa.
“Trương tông chủ, không hổ là cao nhân, lão Lý chỉ vừa phát ra một tia khí tức đã bị người cảm nhận được. Quả thật bản cung không uổng công chờ.”
"Để nàng làm quản gia quả thật là quá chính xác!"
Một cột ánh sáng đỏ rực đâm thẳng lên trời, kèm theo tiếng rồng gầm mơ hồ vọng ra từ hư vô. Sau lưng Lâm Tiểu Diệp hiện lên hình ảnh một con Viêm Mãng rực lửa, đôi mắt hung lệ.
Công chúa liếc mắt, phất tay áo:
Khi nàng bước lên, ánh sáng trên tế đàn chợt… bùng nổ!
Trương Phàm bật cười ha ha, đứng dậy cầm lấy lệnh bài:
Bên trong thức hải, vô số hình ảnh kiếm đạo hiện lên: thiên kiếm lăng không, vạn kiếm tề minh, kiếm trảm tinh hà, từng cảnh từng chiêu như được khắc vào sâu trong linh hồn. Toàn thân hắn tỏa ra kiếm quang lờ mờ, tóc dài bay múa, hắc bào phần phật trong gió, khí thế sắc bén ngút trời. Cả tĩnh thất như bị bao phủ bởi một thế giới kiếm đạo vô hình, bất cứ ai tiến vào lúc này e rằng sẽ bị kiếm ý nghiền nát.
"Chỉ cần một kiếm, liền có thể chém vỡ hồn lực đại hồn sư cấp thấp." – Hắn khẽ nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác như bầu trời cũng có thể chẻ ra làm hai.
"Thật không giấu, trong triều ta dẫn đầu phái chủ chiến. Hành động loan tin vừa rồi của ta đã bị phải chủ hòa phát giác. Nên nếu lần này ta và ngươi qua được ải này... giúp ta thống nhất hoàng triều!"
Khi Thanh Vân Tông bắt đầu phát động chiến dịch tuyên truyền, lan tỏa thông điệp thảo phạt Vô Ưu Tông, thì một thế lực khác đang âm thầm ra tay. Ở một góc khuất của Bắc Hoang, những bóng dáng lén lút bắt đầu hoạt động. Công chúa Bắc Minh Hoàng Triều, sau khi rời khỏi Vô Ưu Tông, đã không ngừng triển khai những kế sách ngầm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 15: Sóng Ngầm (2)
Sau khi hấp thu trọn vẹn linh dịch tư chất kiếm đạo, Trương Phàm như nhập định trong một thế giới chỉ toàn kiếm quang và phong vân xoáy động. Kiếm ý trong tâm hải hắn cuộn trào, từng tia từng sợi kiếm khí ngưng tụ lại thành hình, tựa như long xà vờn quanh kiếm tâm. Chỉ trong một đêm, hắn vượt qua tầng bình cảnh vốn ngăn trở vô số kiếm tu cả đời - Kiếm Ý Đại Thành!
Chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi, thông tin sai lệch đã bắt đầu tạo ra sự hoài nghi trong lòng mọi người. Bắc Minh Hoàng Triều đã thành công trong việc làm mờ đi ranh giới giữa chính và tà, khiến nhiều thế lực không thể xác định rõ đâu là đúng đâu là sai.
Trương Phàm nheo mắt.
[Thời hạn: 30 ngày]
“Vậy còn ta được gì?”
Trương Phàm phân phó xong, hắn liền rời đi.
[Phần thưởng: linh dịch tư chất kiếm đạo, Tu La Thần Thể, trang bí tịch vô danh (5/5) 500 điểm hệ thống]
Ánh mắt nàng liếc nhìn Trương Phàm, hơi cong môi:
Nói xong hắn liền rời đi nhanh chóng trở về Vô Ưu Tông.
[Mời ký chủ kiểm tra!]
Công chúa nhấc tay, tung lên một lệnh bài ngọc có khắc hình thiên ưng ba đầu:
"Thương thế của Lăng Hàn có thể xử lý rồi...!"
Mỗi lời nói ra, như có một cỗ áp lực vô hình ép tới. Đệ tử Vô Ưu Tông dù căng thẳng nhưng không ai dám làm trái. Từng người lần lượt bước lên.
“Tốt… Kiếm đạo... quả nhiên là con đường ta nên đi.”
Không khí thoáng trầm lại. Trương Phàm trầm ngâm vài nhịp, rồi cười một tiếng đầy ẩn ý:
“Đây chính là... kiếm đạo thật sự!”
"Ngươi cùng Lăng Hàn dẫn các đệ tử chưa thức tỉnh võ hồn lần lượt thức tỉnh đi!"
Đám đệ tử dưới đài ồ lên:
Ngay lập tức, một luồng khí tức sắc bén cực độ bùng nổ, lan tràn ra toàn thân. Toàn bộ kinh mạch của hắn như bị vô số lưỡi kiếm cắt qua, đau đớn đến tột cùng, nhưng Trương Phàm lại không rên một tiếng, ngược lại ánh mắt dần sáng rực, kiếm ý trong lòng không ngừng vang vọng!
Lúc này, Trương Phàm đang đuổi theo một khí tức quen thuộc. Khí tức dời đi không nhanh không chậm như muốn Trương Phàm theo sau. Đến một khu rừng trúc bỗng xuất hiện một tòa lầu tĩnh mịch. khi hắn bước vào, Bắc Minh công chúa đã sớm chờ sẵn, ngồi bên bàn đá nhỏ dưới bóng cây tử đằng, hai tay nhẹ nhàng nâng ly trà.
"Tốt!" Trương Phàm cũng lộ vẻ vui mừng.
“Mạng sống, tài nguyên, thông tin và cả... cơ hội tiến vào Cổ Địa Bắc Minh, nơi chỉ hoàng thất mới có thể vào.”
Tô Linh Nhi hai mắt sáng lên, liên tục ghi chép.
"Tông chủ! Thức Tỉnh Tế Đàn đã hoàn thành xong rồi!" Linh Nhi háo hức thông báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liên tục mấy người nữa lên đài, tuy không phải ai cũng có võ hồn mạnh, nhưng chí ít tỷ lệ thức tỉnh thành công cao hơn dự tính.
"Xác nhận!"
“Công chúa ra tay hào phóng như vậy… chẳng lẽ là có tình với ta?”
Nàng thoáng bật cười, ánh mắt vừa mềm mại vừa sắc sảo bỗng ngưng trọng:
Trương Phàm trong lòng phấn khởi thầm khen Linh Nhi làm việc có hiệu quả.
[Nội dung: Cổ nhân có câu 'Thiên binh vạn mã' chứng minh cho sự hùng mạnh. Vô Ưu Tông ngày càng phát triển không thể nào thiếu đi nhân lực.]
Không chần chừ Trương Phàm nhìn trên bảng hệ thống:
Hắn thở ra một hơi. Bất quá hiện tại hắn chưa chuẩn bị dược liệu. Trương Phàm phủi tay đứng dậy rời khỏi đại điện. Vừa ra cửa hắn liền bắt gặp Tô Linh Nhi.
Một thiếu niên tay chân run rẩy bước lên tế đàn, ánh mắt đầy mong chờ lẫn sợ hãi. Bạch quang quanh tế đàn bắt đầu khuếch tán, phù văn chuyển động. Bất chợt một tiếng vù vang lên - một Ảnh Lang Hồn hiện hình sau lưng hắn, toàn thân ánh lên tử sắc.
“Là địa phẩm võ hồn!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi ổn định lại cảnh giới, hắn liền chú ý đến Thiên Diễn Đan Kinh.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: “Phát triển tông môn 3”]
“Được, vậy thì ta giúp nàng gom lại hoàng triều! Để xem cái đám giả nhân giả nghĩa kia, cuối cùng có quỳ xuống nổi hay không.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đến lượt Lâm Tiểu Diệp, cả Tô Linh Nhi lẫn Lăng Hàn đều im lặng theo dõi. Lâm Tiểu Diệp vốn là tiểu nữ nhát gan, lại cực kỳ nghiêm túc tu luyện, trước kia không có võ hồn, Trương Phàm rất là yêu thích cô bé.
Trong lòng Trương Phàm bùng lên một loại tự tin không thể cản phá, ánh mắt càng thêm lạnh lùng và kiên nghị. Hắn biết rõ, từ giây phút này, bất kể là thần hay ma, hắn cũng sẽ dùng kiếm mà chém!
"Cảnh Lâm tới rồi! Trễ nhất là sáng mai thảo phạt Vô Ưu Tông!"
“Các ngươi, từng người một bước lên tế đàn! Tập trung tinh thần, buông lỏng tâm thần, để võ hồn trong máu mạch dẫn dắt thức tỉnh!”
Thông tin này nhanh chóng lan truyền. Một số tông môn bắt đầu có thái độ hoài nghi, một số khác thì thận trọng hơn, không muốn nhúng tay vào cuộc chiến này. Những thế lực trung lập hoặc nhỏ bé dần lộ rõ sự do dự, không ai muốn trở thành quân cờ cho một trận chiến mà họ không hiểu rõ. Họ không muốn vướng vào vũng nước đục, lại không thể tách ra quá xa.
"Thanh Vân Tông nhiều năm qua đều bá đạo, cưỡng ép các tông môn nhỏ bé phải quy phục. Chúng ta đều biết rằng mọi tội ác đều có một lý do, những kẻ ngạo mạn này đã đè bẹp không ít những kẻ yếu, những gia tộc nghèo khổ vô tội.”
[Ding! Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Phát triển tông môn 4]
Một tiếng “vù” khẽ vang lên, Hắc Sát kiếm khẽ rung động, tự động phát ra âm thanh kiếm minh thanh thoát mà dứt khoát. Hắn chỉ khẽ vung tay, một đạo kiếm khí phóng ra, chém rách cả vách đá trong tĩnh thất, để lại một dấu kiếm sâu ba tấc, gọn gàng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Lăng Hàn đứng trước tế đàn, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên qua từng lớp hồn lực của đám đệ tử đang đứng chờ. Hắn nhẹ gật đầu, lên tiếng:
Lăng Hàn sắc mặt biến đổi, khẽ nhíu mày: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu đã biết ta giỏi… vậy có gì cứ nói thẳng. Bắc Minh công chúa không phải người thích vòng vo.”
Trong các buổi gặp gỡ bí mật, nàng cùng hai lão giả thân tín đã phái người âm thầm phát tán những thông tin sai lệch về Thanh Vân Tông, khiến mọi người bắt đầu mơ hồ về mục tiêu thực sự của cuộc chiến này. Rất nhanh thì ngoài thông tin Vô Ưu Tông là tà giáo ra thì có thêm một tin khác nổi lên:
Trương Phàm cười nhạt, tay gõ nhẹ lên bàn:
“Không ngờ tên Lục Thiết lại có tư chất tốt như vậy!”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Trong lúc đó, tại đại điện tông môn, Trương Phàm ngồi xếp bằng trước bảng hệ thống.
"Sử dụng linh dịch tư chất kiếm đạo?"
[Yêu cầu: Thành viên tông môn: 115/1000]
Bắc Minh công chúa cũng không vòng vo:
Trương Phàm nắm chặt Hắc Sát kiếm, cảm giác tay hắn hòa vào lưỡi kiếm, như thể từ nay về sau kiếm chính là hắn, hắn chính là kiếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.