Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Hộ Tông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hộ Tông


Ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông, đặc biệt là Lưu trưởng lão, tay siết chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch. Hắn trầm giọng:

“Chưa hết đâu.” – Giọng Trương Phàm lại vang lên, lần này rõ ràng mang theo nụ cười:

Xong xuôi hắn đứng dậy, hai tay phủi phủi rời khỏi tĩnh thất. Trương Phàm chậm rãi bước ra, áo bào nhẹ lay trong gió, ánh mắt như hồ sâu, không thấy đáy. Cả người hắn không toát ra chút uy thế cường giả nào, nhưng mỗi bước chân lại khiến người khác vô thức dạt sang hai bên như thể khí vận cuồn cuộn theo từng bước.

Lăng Hàn gật đầu, không nhiều lời.

“Tông chủ, có cần ta ra tay?” — Lăng Hàn khẽ hỏi, giọng bình thản nhưng lộ ra vài phần sát khí đã ngủ yên quá lâu.

[Xác nhận!]

Cả người hắn chấn động. Ý niệm như bị kéo vào một không gian u ám, hư vô trống trải, chỉ có những vầng sáng lượn lờ. Đó là linh hồn nguyên thủy, là hồn thể, là bản chất chân thật của trời đất.

Không khí ngưng trệ. Trên trời, mây đen lặng lẽ kéo tới. Một người đối trăm người. Nhưng không ai dám tiến lên trước. Chính khí phách ấy khiến không ít người đang quan sát xung quanh cũng phải nổi da gà.

[Sử dụng kinh nghiệm phù sơ cấp?]

[Đinh!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngoài ra… ta muốn ba kiện cực phẩm linh khí. Hàng chưa xài càng tốt.”

[Nội dung: Đánh bại đội hình Thanh Vân Tông, danh chấn Bắc Hoang] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hơn trăm người? Ba trưởng lão? Tốt, vừa đủ… để ta cho kiếm của ta ăn no.”

Trong nháy mắt, một làn sóng hồn lực ấm áp lan tỏa ra khắp kinh mạch, như thể cả người đang ngâm trong suối linh khí. Linh hồn lực của Trương Phàm nhanh chóng bành trướng.

Giọng nói dừng một chút, rồi chậm rãi nói ra:

Trương Phàm đi đến giữa sân khóe miệng nhấp nháy:

“Hắc Sát Kiếm… ăn nhiều vào, ta cần ngươi trưởng thành. Tốt nhất lần này, đột phá luôn đi!”

Bên ngoài: “…”

Chương 12: Hộ Tông

[Đinh! Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến: Hộ Tông (Giai đoạn 2)]

“Cái tên Trương Phàm này… không phải đang đòi c·ướp à?”

“Trận pháp này… không yếu. Không phải thủ đoạn cấp thấp!”

“Là… hộ tông đại trận?! Không thể nào! Một tông môn rách nát như vậy mà cũng có hộ tông trận?”

[Ký chủ có muốn sử dụng 50 điểm hệ thống trực tiếp học Ngự Linh Quyết?]

Ngay lúc đó, giọng nói lười biếng của Trương Phàm từ trong vang ra, như có như không, xuyên qua đại trận, bay thẳng đến tai từng người:

Lăng Hàn vốn là cường giả từng tung hoành Trung Châu, cũng không khỏi liếc mắt đánh giá trận pháp trước mặt. Tuy chỉ là sơ cấp, nhưng bố trí gọn gàng, vận chuyển ổn định. Hắn khẳng định tuyệt không phải tay mơ thiết kế.

[Chúc mừng ký chủ thăng lên nhất giai đại hồn sư!]

[Xác nhận!]

“Không cần. Ngươi thương thế vẫn còn với lại ta phải giữ lại một tay sau”

“Ta sớm muộn gì cũng muốn ‘hỏi thăm’ cái thần cung gì đó một phen. Các ngươi truyền lời về đi, xem thử giữa mặt mũi của thần cung, và tính mạng của Triệu Vô Kỵ, quý tông chọn cái nào quan trọng hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Phàm thu tay lại, nhìn lên trời, bình thản như vừa làm một chuyện không đáng nhắc tới. Nhưng trong lòng hắn thì:

Ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông sắc mặt âm trầm. Một tên đệ tử chắp tay hướng về phía tông môn, quát lớn:

Trương Phàm lập tức cảm nhận một luồng hồn lực tinh khiết từ đâu rót thẳng vào thức hải, như suối nguồn len lỏi khắp tứ chi bách huyệt.

“Nghe đâu tông chủ của họ cũng chỉ có một món thượng phẩm linh khí mua từ Luyện Khí Các thôi…”

Ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông sắc mặt trở nên khó coi, đặc biệt là Lưu trưởng lão râu bạc, hắn vung tay đánh ra một chưởng mang theo khí tức hồn lực tràn đầy.

Ầm!!!

“Ngươi dám khiêu khích, một ngày nào đó… tất sẽ bị nghiền thành tro bụi!”

“Không mở trận, không gọi viện binh?”

“Trương Phàm! Ngươi bắt người của Thanh Vân Tông, còn không mau giao ra, nếu không...”

Đội ngũ Thanh Vân Tông đang khí thế ngất trời, chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đại môn thì “Ầm” một tiếng, linh lực cản lại, một vòng sáng hộ tông bắn ngược, khiến vài đệ tử đi đầu ngã bật về sau như diều đứt dây.

Giữa lúc toàn tông đang mơ hồ có chiến hay không, Lăng Hàn từ phía sau bước tới, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía chân trời mịt mù bụi cuốn. Ngoài Vô Ưu Cơ đại trận, ba trưởng lão Thanh Vân Tông dẫn đầu trăm đệ tử, khí thế như núi đè áp tới, sát ý cuồn cuộn.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày còn vương lại trên những mái ngói vừa được lợp xong, Vô Ưu Tông đã khoác lên mình diện mạo mới – tuy vẫn còn đơn sơ nhưng đã có đường nét rõ ràng của một tông môn thực thụ. Tô Linh Nhi đứng từ xa giá·m s·át công nhân đang dọn dẹp, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Ngay sau đó, hắn mở giao diện kỹ năng hệ thống, lướt nhanh đến mục đã được mở khóa:

“Cái gì? Có trận pháp?”

Từng đạo hồn lực trong cơ thể hắn bắt đầu tuần hoàn theo một quỹ đạo mới chính là lộ tuyến của Ngự Linh Quyết. Mỗi vòng xoay là một lần thanh lọc, mỗi nhịp thở là một lần tinh luyện.

Hắn liếc Trương Phàm một cái, ánh mắt có chút… nghi ngờ lẫn tán thưởng:

“Năm rương thượng phẩm linh thạch. Không đủ một rương cũng miễn bàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Thú à? Chờ bản tông chủ ta luyện tay xong đã..."

Cả đám người Thanh Vân Tông đứng sững lại, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, một vòng linh quang mờ nhạt tựa như tầng mây phủ, bao phủ lấy toàn bộ sơn môn Vô Ưu, như một cái chuông khổng lồ. Bất kể là đệ tử hay trưởng lão, đều bị cản bên ngoài như cá mắc cạn.

Trương Phàm dừng chân ngay trước mặt trăm người, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt. Hắn cười lạnh:

Lúc này, Trương Phàm đang ngồi trong tĩnh thất mới được dọn dẹp, ánh mắt lấp lóe hào quang.

“Tông chủ? Bọn chúng chưa đánh mà sao ngươi tự mình nổi điên rồi?”

Chu Đại Sơn đứng bên cạnh giật mình:

“Tên này điên thật rồi… nhưng… ta thích!”

[Phần thưởng: Bản vẽ Thức Tỉnh Tế Đàn, kinh nghiệm phù sơ cấp, linh dịch tủy hồn, 100 điểm hệ thống]

Dẫn đầu là ba vị trưởng lão mặc đạo bào màu lam thêu vân, thần sắc âm trầm, khí tức lạnh lẽo rõ ràng đều là đại hồn sư!

[Đã học “Ngự Linh Quyết”. Hiện tại chưa có bất kỳ đồng hành nào. Đề nghị ký chủ sớm tìm kiếm mục tiêu thích hợp để luyện hóa.]

Ngay khi tiếng Trương Phàm còn vang vọng trên trời xanh, một âm thanh lạnh lẽo quen thuộc lại vang lên trong đầu hắn.

Trương Phàm cười khẽ:

[Ngự Linh Quyết – Kỹ pháp hồn sư cấp cao, có thể triệu hoán, luyện hóa, điều khiển linh thú hoặc hồn linh.]

Lập tức, một đạo ánh sáng lam nhạt từ giao diện hệ thống bùng lên, hóa thành từng phù văn cổ xưa trôi nổi trong không khí. Những linh văn đó như sinh linh sống, xoay quanh thân thể hắn, phát ra những âm thanh “ong ong” khó hiểu như đang tụng niệm.

Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận linh hồn lực trong người giờ đây ngưng thực hơn, mạnh mẽ hơn. Cảm giác nắm quyền sinh sát trong tay khiến Trương Phàm nở nụ cười tà mị.

“Cẩu hệ thống lại ép ta đánh!”

"Cuối cùng cũng yên ổn một chút…"

“Vậy thì càng tốt.”

Một trận chiến sắp bắt đầu!

“ẦM!!”

Trên con đường dẫn lên Vô Ưu Tông, một đội ngũ chỉnh tề đã dàn hàng tiến đến.

“Tông môn lớn mạnh, hệ thống mới thưởng to…”

“Ồ? Sao lại không ra thể thống? Ta thấy rất có thể diện đấy chứ. Một đám người hùng hổ kéo đến đòi người, lại bị trận pháp tông môn ‘rách nát’ của ta cản lại. Thật có khí thế, có dũng mãnh… mà không có đầu óc.”

Trương Phàm sững người một thoáng, ánh mắt giật giật rồi nghiến răng:

“Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu! Thanh Vân Tông ta tuy ở Bắc Hoang, nhưng sau lưng là Thanh Vân Thần Cung ở Trung Châu!”

Trương Phàm khoát tay:

“Tốt rồi… có tụ linh trận, đám đệ tử này sẽ mau chóng lớn mạnh, ta cũng khỏi phải dạy từng tí một.”

Ầm!!!

“Chỉ có một mình hắn?”

“Chuyện gì vậy? Tông môn mới mở còn chưa được bao lâu, sao đã chọc giận cả Thanh Vân Tông?”

Hắn chợt nhớ tới phần thưởng nhiệm vụ chính tuyến vừa nhận được liền lập tức kiểm tra. Trên bảng hệ thống:

Chu Đại Sơn đang dựa vào cây cột cắn dở quả táo khô, thấy hắn bước ra liền rụt cổ, nhét nốt vào miệng rồi giả vờ chăm chỉ.

Theo sau họ là hơn trăm đệ tử Thanh Vân Tông, ai nấy khí thế sục sôi, hồn lực vận chuyển không hề che giấu, trận thế uy nghiêm như muốn ép sập Vô Ưu Tông từ xa!

“Triệu Vô Kỵ là đệ tử thiên tài của quý tông, là người thừa kế tương lai, lại còn là kẻ mang thù với ta. Bây giờ hắn đang ở chỗ ta, thân thể tàn phế, tinh thần sa sút, mất sạch khí thế… muốn ta thả?”

Ngay sau đó, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả, Trương Phàm bước ra khỏi đại trận, trường bào tung bay, Hắc Sát Kiếm hiện ra rít lên khe khẽ, như nghe mùi máu mà động tình.

Cây cỏ quanh sân khẽ rung, lá non run lên. Đám đệ tử lập tức cảm nhận được linh khí dày đặc gấp mấy lần thường nhật, hồn lực trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn rõ rệt!

“Hả?! Điên rồi, ai to gan đến vậy?”

“Giao người? Ta cũng muốn lắm, nhưng chuyện này... ừm, cũng không thể lỗ vốn được.”

“Tụ Linh Trận?” Lăng Hàn nhíu mày khó hiểu: “Chẳng phải chỉ có đại tông môn mới có cái này sao?!”

Cảnh tượng này lập tức chấn động toàn bộ khu vực xung quanh. Nhiều tán tu, thế lực nhỏ ở gần đó nghe tin liền lũ lượt kéo lên núi.

Trong lòng Trương Phàm khẽ thầm thì:

"Hệ thống, kích hoạt Tụ Linh Trận!"

“Ngươi… ngươi điên rồi! Đó gần như là… nửa năm thu nhập của toàn bộ Thanh Vân Tông!” – Một vị trưởng lão giận dữ quát lên, hồn lực dao động không ngừng.

Chưởng lực va vào tầng sáng, chỉ khiến linh quang dao động nhẹ một chút rồi khôi phục nguyên trạng. Ngược lại, lực chấn phản còn khiến Lưu trưởng lão khẽ lùi nửa bước, sắc mặt trầm xuống như nước.

Bên trong, giọng Trương Phàm nhàn nhã vang lên, kèm theo một tiếng ngáp dài:

[Yêu cầu: Tiêu diệt toàn bộ]

Trên bầu trời phía trước Vô Ưu Tông, linh quang chợt lóe, một màn sáng như gợn sóng nước mơ hồ hiện ra giữa không trung, tỏa ra khí tức uy nghiêm, trầm ổn.

“Cái này còn hơn cả c·ướp…”

“Thanh Vân Tông có cực phẩm linh khí sao?”

“Tên tiểu tử này… điên rồi?”

Khi ánh sáng của Sơ cấp Tụ Linh Trận còn chưa hoàn toàn tắt hẳn, linh khí còn đang lưu chuyển như suối nguồn vừa mở, cả đám người trong Vô Ưu Tông vẫn đang đắm chìm trong phấn khích, thì từ xa đã vang tới tiếng người ngựa di chuyển.

“Tên này... rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bài?”

Từ trung tâm trận pháp, linh khí thiên địa bắt đầu tụ hội điên cuồng, như bị kéo mạnh bởi cơn lốc vô hình!

“Ta nghe nói… có kẻ bắt sống thiếu tông chủ Triệu Vô Kỵ đem về. Không lẽ là thật?!”

Không khí lập tức đông cứng.

Từ bên kia, ba vị trưởng lão Thanh Vân Tông đồng loạt lộ vẻ kinh ngạc.

Trương Phàm mở mắt, đôi đồng tử ánh lên chiến ý, khóe môi khẽ nhếch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một vị trưởng lão khác nghiến răng:

Một t·iếng n·ổ vang lên, mặt sân chấn động dữ dội. Từng đường trận văn cổ xưa bắt đầu khắc lên nền đá, như bị thần linh dùng kiếm khắc trực tiếp xuống đất cực kỳ tinh tế, cổ kính, mang theo khí tức ngàn năm.

Một cơn gió thổi qua núi rừng Bắc Hoang, tán tu bên ngoài trận nhìn nhau, ai nấy hít một hơi khí lạnh.

[Đinh!]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Hộ Tông