Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Thiếu Nữ Tóc Trắng! Ta Muốn Cùng Ngươi Tỷ Thí!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Thiếu Nữ Tóc Trắng! Ta Muốn Cùng Ngươi Tỷ Thí!


Tiêu Nhất mặt mũi đen như lọ nồi co giật khóe miệng: "Đại tỷ, ngươi cũng đừng đùa, thật không giấu giếm, tiểu đệ chỉ mới Luyện Linh cảnh trung kỳ, làm sao có thể là đối thủ của đại tỷ cơ chứ!?"

Chương 94: Thiếu Nữ Tóc Trắng! Ta Muốn Cùng Ngươi Tỷ Thí!

Vội vã vung lên hai tay dụi mắt, cảnh vật phía trước chậm rãi hiện ra rõ ràng.

"Đây rồi... đã bắt được ngươi, các tiểu bảo bối, papa tới đây!"

"Ngươi... ngươi tại sao lại ở chỗ này!?" Tiêu Nhất nhìn xem gương mặt thanh lãnh tựa như tiên thiên, tóc trắng băng tuyết rũ xuống vai xanh, hơi thở cường đại xen lẫn khí chất xuất trần phát ra từ trên thân thể khiến cho hô hấp của hắn thoáng chốc trở nên ngưng trệ.

Ngay lúc mí mắt sắp sửa đóng kín, một chiếc tay ngọc bỗng nhiên vươn ra túm chặt cổ áo của hắn kéo lên từ dưới làn nước.

Tiêu Nhất bất đắc dĩ cầm lên thanh kiếm dưới chân, cảm giác hân hoan dường như tìm về bản ngã từ trong cơ thể rục rịch bộc phát ra ngoài.

Thiếu nữ thật sâu nhìn hắn: "Dị tượng Tinh Thần Kiếm Hà bên ngoài Kiếm Bia vừa nãy chính là thể chất của ngươi mang đến có phải hay không!?"

Thiếu niên bị nàng làm cho thót tim, cổ họng vô thức ừng ực nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Kiếm khí từ trong cơ thể dũng mãnh bắn ra, đạo ý lăng nhiên, từng đạo kiếm mang sắc bén vờn quanh đẩy lùi biển nước ra gần chục trượng, dưới chân trống rỗng, trở thành một vùng chân không bất khả xâm phạm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tỷ thí thì có thể, chỉ là ta không có mang vũ khí!" Tiêu Nhất trầm ngâm rồi nói.

Sau một hồi loay mãi vẫn chưa tìm ra được phương án thích hợp, Tô Thần bất đắc dĩ dành phải lựa chọn từ bỏ.

Lần nữa lại gần cỗ quan tàn, có được bài học trước đó, thanh niên lần này không dám tiếp tục vận dụng vũ lực phá dỡ.

...

Không mất quá nhiều thời gian Tô Thần liền đã tỉnh lại, như có như không, khóe miệng cong lên tà ác.

"Chuyện gì?" Tiêu Nhất ngờ vực.

"Khụ khụ khụ..."

"Thật thoải mái..." Khóe miệng cong lên thỏa mãn, từng cơn buồn ngủ phủ xuống làm hắn muốn ở chỗ này yên giấc mãi mãi.

Thiếu nữ nheo mắt, tóc trắng bay múa cuồng loạn, khí thế trên người cũng không thua kém bao nhiêu bùng nổ mà ra.

"Tinh Thần Kiếm Hà?" Tiêu Nhất nhíu mày, giống như nghĩ đến điều gì liền lộ ra nghi hoặc mở miệng: "Ý của cô nương chính là Tinh Thần Kiếm Thể!?"

"Ta đè ép cảnh giới cùng ngươi tương đương, như vậy có thể rồi chứ!?" Nàng nói.

Cách đó không xa mấy trăm dặm, một tên thiếu niên bộ dáng thất thểu, ống quần xắn lên giữa gối lội dưới biển nước nặng nề bước đi.

Đi hơn được nửa canh giờ, bốn phía cũng chỉ có trời và biển, không có âm thanh, mọi thứ tĩnh mịch đáng sợ, tinh thần Tiêu Nhất chán nản đến mức muốn ngửa lên trời gầm thét.

Tiêu Nhất giật mình bừng tỉnh, tóc đen ướt đẫm, dịch thủy lu mờ tầm mắt chảy dài phủ kín khuôn mặt.

Hắn lúc này tựa như hóa thân kiếm tiên, khí chất trên người chậm rãi thay đổi, kiếm kiếm tuyệt trần, siêu phàm thoát tục.

Ào ạt!

Choang!

"Thể chất của ngươi là Tinh Thần Kiếm Thế, như vậy vũ khí ngươi dùng là kiếm đúng không!?" Thiếu nữ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh bảo kiếm vứt đến trước mặt của hắn. "Dùng nó đánh với ta một trận!"

Thiếu nữ không cho là đúng liếc mắt: "Báo đáp thì không cần, chỉ cần trả lời cho ta một chuyện là được!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Tiêu Nhất lúc này nào còn e ngại trước đó, bên trong chỉ có bình tĩnh, thong dong, tự tin, sắc bén.

Tiêu Nhất thừa nhận vô số tri thức cùng kinh nghiệm chiến đấu mà sư phụ hắn của hắn quán thâu trong đầu, mặc dù tiếp xúc tu luyện không lâu, nhưng bây giờ cầm kiếm trong tay lại có cảm giác chưa từng quen thuộc hơn thế.

"Mẹ nó quên mất, không có nhẫn trữ vật làm sao mang nó ra ngoài?"

Càng nghĩ thanh niên càng không nhịn được rùng mình.

Mí mắt khẽ nhắm, thần hồn lần nữa chấn động, tinh thần lực sôi trào như biển mãnh liệt hướng về bốn phía phát tán.

Thanh kiếm trong tay run lên nhè nhẹ, từng đạo kiếm minh ong ong chấn động mặt nước bốn phía.

Lâm vào tiến thoái lưỡng nan, một luồng suy nghĩ thiên mã hành không đột nhiên lóe lên trong đầu.

Toàn thân thoáng chốc phù không, cả người Tô Thần lấy tốc độ cực nhanh hóa thành độn quang biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Nhất phứt tạp thở dài một tiếng chống người đứng dậy.

Trong đầu bao hàm một số tri thức mà Khâu Xứ Cơ trước khi lâm vào ngủ say để lại trực tiếp bị hắn thu nạp.

"Một chiếc quan tài đáng sợ! Mẹ nó, thứ này dùng làm tấm chắn thì chẳng phải vô địch hay sao!?" Tô Thần càng nghĩ càng sợ ngoắc miệng.

Không hề quan tâm đến vẻ mặt u oán của hắn, thiếu nữ hờ hững mở miệng: "Ngươi biết thứ nước bên dưới thân thể của ngươi là gì hay không?"

"Cái gì? Ngủ... ngủ say gần hơn trăm năm!?" Tiêu Nhất lạnh hết sống lưng trợn tròn hai mắt.

Linh hồn của hắn nhỏ bé run lên, xúc cảm băng hàn chậm rãi xâm chiếm, như muốn băng đóng vĩnh viễn mọi thứ tại thời khắc này.

Tiêu Nhất khổ sở tiến thối lưỡng nan, do dự một lúc chỉ đành chửi mẹ gật đầu.

"Quả nhiên là nó! Chiến thể đứng hàng thứ hai, Tinh Thần Kiếm Thể!" Thiếu nữ mặc dù đã mơ hồ đoán được từ trước, nhưng từ trong miệng thiếu niên nghe được thừa nhận lại không tránh khỏi lần nữa trở nên động dung.

Tiêu Nhất không hiểu tại sao người nọ lại hỏi điều này liền mờ mịt lắc đầu.

Kiếm quang lóe lên, trực chỉ yết hầu Tiêu Nhất ngưng lại.

Tia lửa phun trào, song phương trực diện giao hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mang nó về trước rồi chậm rãi nghiên cứu sau vậy!"

Toàn thân ngã uỳnh xuống dưới, bọt nước bắn lên tung tóe.

Keng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ dưới bùn đất bò dậy, Tô Thần chật vật phun ra mấy ngụm nước bọt xen lẫn bùn cát.

Thiếu nữ nghe vậy liền rơi vào trầm tư.

"Chiến thể xếp hạng thứ hai! Sư phụ luôn nói thể chất của ta luôn bị loại người như ngươi đè ép một đầu, hôm nay ta muốn kiếm nghiệm thử xem, liệu rằng đó có phải là sự thật hay không!?"

May mắn bản thân lúc đó không có uống vào mấy ngụm, nếu không thì...

Trông thấy dáng vẻ quẫn bách của hắn, thiếu nữ thả lỏng tay ngọc buông ra cổ áo.

"Đúng nha! Bản đại gia làm sao lại không nghĩ đến!?" Tô Thần sáng lên hai mắt vỗ đùi bật thốt, khuôn mặt bất tri bất giác nổi lên nụ cười nham hiểm: "Khặc khặc... bản đại gia quả nhiên là tiểu quỷ cơ linh mà!"

"Đại... đại tỷ... có chuyện gì từ từ nói!"

Một đòn phản chấn vừa rồi phản hồi trọn vẹn gấp mười lực lượng ban đầu mà hắn thi triển.

"Nó gọi là Lam Linh Hồn Dịch, một loại thiên tài địa bảo vô cùng trân quý, chỉ cần một giọt liền có thể khiến cho linh hồn ngủ say gần hơn trăm năm." Thiếu nữ mặt không đổi sắc cất giọng.

"Khụ khụ..." Tiêu Nhất á khẩu giả vờ ho khan che đậy xấu hổ.

Tình cảnh trước mắt chỉ có ủy khuất tiếp nhận, với lại hắn cũng không có dũng khí mở miệng từ chối, nhìn nàng lạnh lẽo như vậy, có trời mới biết nếu như không chịu cùng nàng thì lưỡi kiếm tiếp theo sẽ đâm vào đâu trên người của hắn.

Mẹ nó, một giọt liền có thể mang đến tác dụng khó lường đến như thế. Hắn ngược lại tốt, trực tiếp dìm hết toàn thân tắm vào bên trong.

Thiếu nữ mặt không biểu tình lạnh giọng: "Đứng dậy! Cùng ta tỷ thí một trận!"

"Nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào? Kiếm Bia mang ta đi đến đây không biết để làm cái gì, phải giờ mà có sư phụ ở ngay bên cạnh thì hay biết mấy, ít ra cũng không đến mức gà mù vờ đường như vậy!" Tiêu Nhất mệt mỏi lã người, nghĩ đến bóng hình già nua luôn dùng vẻ mặt cợt nhã châm chọc chính mình, trong lòng của hắn không khỏi thở dài một tiếng.

Bảo kiếm trong tay của nàng lóe lên, đạo ý viên mãn xé rách không khí chém tới.

Hai mắt trở nên đăm chiêu, tay phải vuốt cằm bắt đầu suy nghĩ biện pháp ứng đối.

Mất đà, Tiêu Nhất lạch bạch lùi lại đặt mông ngã xuống làn nước.

"Ta tại sao lại không thể ở chỗ này!?" Thiếu nữ lãnh đạm cất tiếng.

Khó kiềm được lòng, thiếu nữ bỗng nhiên vươn tay ra đến sau lưng rút kiếm.

Làn nước lạnh lẽo tích tắc bao khỏa, một loại cảm giác khoan khoái dâng trào phủ kín từ trong ra ngoài.

Hắn thở dài, bản năng vươn ra hai tay vừa muốn ôm lấy quan tài thì bất giác giật mình ngưng lại.

Vẻ mặt Tô Thần thoáng chốc trở nên đặc sắc vô cùng.

"Đa... đa tạ cô nương xuất thủ tương trợ, ân tình này ta nhất định sẽ trả!" Tiêu Nhất tràn đầy cảm kích đối với thiếu nữ ôm quyền.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Thiếu Nữ Tóc Trắng! Ta Muốn Cùng Ngươi Tỷ Thí!