Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Kịch chiến.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Kịch chiến.


Qua mấy lần chém g·iết, khó lòng không tạo ra một chút phong thanh, dù võ nghệ Linh Nhi siêu quần cũng không tránh được.

Khi tránh một nhóm lính tuần tra đi qua, Linh Nhi nhanh nhẹn trốn vào một góc. Nhóm lính đi rồi, tưởng đâu thành công thoát được, ai ngờ đâu một nhóm lính có năm người từ phía sau tiến tới, từ phương hướng của bọn họ hoàn toàn nhìn rõ ở đây góc khuất.

Không tới nửa khắc đồng hồ từ khi vào đây bọn họ đã tiếp cận tới được tầng sâu nhất của nhà ngục.

Kiếm trong tay với tốc độ không tưởng lướt qua từng người một, không tới một giây năm người m·ất m·ạng ngã gục xuống đất. Sau đó, hai tên sát thủ theo sau Linh Nhi tiến tới mang năm cái t·hi t·hể đặt vào góc tối, cứ thế mọi chuyện được hóa giải.

Phùng Nguyên thấy thế vội thu lại tâm thần, miệng không khỏi nhếch lên cười đểu. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, Linh Nhi thân phận không trọng yếu, đã đánh chủ ý vào ngục giam này thì hắn cũng không khách sáo theo sau chờ thời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc suy đoán Linh Nhi là sát thủ, Phùng Nguyên đã có tâm lý chuẩn bị. Chỉ là tâm lý thì tâm lý, khi thật sự chứng kiến tận mắt, hắn không rét mà run. Linh Nhi so với tưởng tượng của hắn càng thêm tàn độc, năm n·gười c·hết trong tay đến cả cái lông mày cũng không thèm nhíu lấy một chút.

Chương 9: Kịch chiến.

Bị phá hiện, Phùng Nguyên ứa ra mồ hôi lạnh sợ hãi lo thay cho linh Nhi, nhưng Linh Nhi thì một mặt trấn tĩnh, kiếm trong tay trong tích tắc ra khỏi vỏ, trước khi năm người người họ kịp hét lên thành tiếng, Linh Nhi đã phi thân tới.

Kế hoạch của Linh Nhi rất đúng đắn, cũng rất hiệu quả, mặc dù số lính ở trước cản đường không giảm, nhưng không có lính từ phía sau tập kích.

Bám theo Linh Nhi mất nửa ngày, khi đến gần ngục giam Ung thành, Linh Nhi mới chịu dừng lại, chân đạp trên nóc tòa nhà cao, hòa mình vào trong bóng tối. Hắn theo sau cũng dừng cước bộ, nấp vào một bên, tại chỗ thấp hơn gần đó theo dõi.

Đi theo Linh Nhi, nét mặt Phùng Nguyên càng hớn hở. Linh Nhi lộ trình so với mũi tên hướng dẫn trên hệ thống hoàn toàn trùng khớp.

Linh Nhi mảnh mai, dịu dàng, thuần thiện, đối với hắn rất tốt. Đây là cái nhìn chung của Phùng Nguyên về Linh Nhi.

Bên trong nhà giam phân thành từng tầng, bên ngoài giam những phạm nhân tội nhẹ, bên trong sâu mới là nơi giam giữ trọng phạm.

Đương nhiên, hắn không được lợi hại như bọn họ bước chân thoăn thoắt, đi vô hình, về vô ảnh. Bước chân của hắn thấy rõ sự vụng về, chân trước chân sau loạn thành một đoàn, cũng may có Tiềm Long Thuật gánh trọn, nếu không đã bị lộ hành tung từ lâu, còn đâu chim sẻ săn rình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhớ tới lúc tiến vào người của Linh Nhi phân tán, di chuyển theo nhiều hướng. Xem ra trước khi vào đây Linh Nhi đã lên kế hoạch kỹ càng, một khi hành tung bị lộ sẽ cho người gây náo động, phân tán sự tập trung của lính canh.

Tiến vào càng sâu, lính gác cùng lính tuần tra càng thêm đông dày, muốn tránh khỏi giao tranh là điều hoàn toàn không thể, chỉ là giá trị vũ lực của đám lính quá mức kém đi, dưới kiếm của Linh Nhi không ai kịp kêu lên một tiếng đều đã bị g·iết.

Binh lính kéo đến, số lượng khá đông, theo Phùng Nguyên nghĩ Linh Nhi sẽ tạm rút lui, chờ cơ hội lần sau. Thế mà không ngờ Linh Nhi cùng hai tên sát thủ theo sau quá mức liều mạng, không những không trốn, ngược lại còn tăng tốc tiến lên, một đường chém g·iết, gặp thần g·iết thần, gặp phật g·iết phật, cực kì hung tàn.

Ở chỗ này võ công cai ngục cao hơn so với bên ngoài, minh chứng là những người ở ngoài kia Linh Nhi đều nhất kích chí mạng, còn bây giờ phải đánh qua một hồi mới g·iết được. Tuy nhiên, võ công có cao song số lượng lại ít, chừng đó vài người không đủ sức ngăn được Linh Nhi cùng hai thuộc hạ theo sau phối hợp một đường chém g·iết.

Trong lúc Phùng Nguyên suy nghĩ vu quơ, Linh Nhi cùng người của cô ấy đã rời khỏi chỗ ẩn nấp, hướng vào trong ngục giam xông vào.

Phùng Nguyên nhấn mở túi vật phẩm hệ thống, lấy ra Bạch Diện, Từ Khuyết cùng Hắc Y Vũ Dạ trang bị lên người, sau đó không chút chần chừ nhảy theo sau mấy người bọn họ.

Quan trọng là làm náo động, sẽ khiến lòng binh lính hoang mang, sức chiến đấu giảm xuống, thế tiến công sẽ càng thuận lợi.

Linh Nhi thì tiếp tục theo đánh dấu trên bản đồ tiến sâu vào trong, coi như chuyện g·iết năm mạng người vừa rồi là chuyện gì đó cỏn con chẳng đáng nhắc đến. Nhưng Phùng Nguyên lại không thể như thế dửng dưng, hắn ở một bên chứng kiến tất cả, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống không ngừng.

Cuối cùng, sau một lần tiễn hai tên lính về với tây phương, căn phòng giam cần đến đã ở ngay trước mắt họ.

Theo Linh Nhin tiến vào càng sâu, Phùng Nguyên không khỏi thán phục người xây dựng cái ngục giam này, tầng tầng lớp lớp không khác gì một cái mê cung. Linh Nhi khi tiến vào trong sâu phải nhìn qua bản đồ mới đi được đúng hướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đi vào trong sâu hơn, số lượng lính gác tăng nhiều, việc lẫn tránh họ càng thêm khó khăn, cuối cùng điều Phùng Nguyên lo sợ cũng đến, việc bị phát hiện là không thể tránh khỏi.

Phùng Nguyên thấy tất cả đều mang theo bội kiếm bên hông, cùng cách ăn mặc đó, chỉ có thể là sát thủ mà thôi.

Phùng Nguyên to gan dự đoán, mục đích của Linh Nhi cùng mấy người kia là tới cứu Ôn Nhất Thiên. Thật như hắn nghĩ thì đỡ cho hắn bớt rất nhiều phiền phức.

Linh Nhi di chuyển như yến, bước chân như miêu, tốc độ cực nhanh lại không tạo ra chút tiếng động, Phùng Nguyên bám theo cảm thán không thôi, quả là không nên nhìn nhận con người ta qua vẻ bề ngoài.

Nói ra, chiều cao Linh Nhi không kém hắn bao nhiêu, chỉ là người hơi gầy, nên nhìn thấy nhỏ nhắn, trông khá yếu đuối. Thật không ngờ tới, ẩn sau dáng dấp mảnh mai như không chịu nổi một kích kia lại là một thân cao thủ, thực lực phi phàm (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả như Phùng Nguyên sở liệu, một đường chém g·iết thuận lợi vô cùng. Cũng nhờ không phải tiếp tục ẩn thân, tốc độ nhanh hơn với ban đầu rất nhiều.

Linh Nhi vừa di chuyển, vừa ẩn hình không để đám lính canh trông thấy, còn phải nhìn bản đồ xác định phương hướng, tốc độ dần chậm chạp, đi một bước dừng hai bước đắn đo, làm Phùng Nguyên sốt ruột vô cùng.

Nếu Linh Nhi thật là một sát thủ thì...

Máu lạnh vô tình! Quả là máu lạnh vô tình!

Hắn mới nghĩ tới thôi, bất giác có chút lạnh sống lưng. Đã hai tháng nay hắn ở Ôn gia, người hắn tiếp xúc qua nhiều nhất chính là Linh Nhi. Chỉ cần nàng ta với hắn động sát tâm, Phùng Nguyên coi như có mười cái mạng cũng không sống nổi.

Phùng Nguyên toan tính muốn rời đi trước, bỗng khắp nơi trong ngục giam vang lên tiếng chuông cảnh báo. Tiếng người hô hào cùng chém g·iết vọng lại từ bốn phía. Lắng nghe kỹ, Phùng Nguyên mới vỡ lẽ thì ra có phạm nhân trốn chạy.

Người đến càng lúc càng nhiều, không bao lâu sau đã có trên hai mươi người bao quanh, bọn họ đều mặc đồ dạ hành, dựa vào bóng đêm ẩn thân như thú hoang ngụy trang chờ săn con mồi.

Khi vào ngục giam, đá·m s·át thủ thay phiên tách ra, ẩn vào một chỗ nhất định, mỗi người bọn họ đều có nhiệm vụ riêng của mình. Phùng Nguyên không rõ nên theo ai, chỉ biết bám lấy không rời Linh Nhi nửa bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Qua một lúc, tại chỗ Linh Nhi ẩn thân có thêm vài người cùng lúc tiến tới.

Đêm nay không trăng không sao, mây dày giăng kín tầng trời, gió đìu hiu mang theo hơi sương nhẹ nhàng thổi, là một đêm cực kỳ thích hợp để sát thủ lộng hành.

Phùng Nguyên đối với Linh Nhi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Làm sao ngờ được Linh Nhi thế mà là một sát thủ. Khi nãy, Phùng Nguyên tưởng Linh Nhi chỉ là đạo chích thông thường nên không sợ, ai dè Linh Nhi là người trong tổ chức sát thủ máu lạnh.

Phùng Nguyên ở xa không dám nhìn thẳng, hắn vốn có chứng sợ máu, thấy máu nhiều hắn sẽ bị kích thích.

Phùng Nguyên một bên quan sát, lo lại càng thêm lo. Võ công Linh Nhi cùng hai tên sát thủ đi theo tuy cao, nhưng lính ở đây quá nhiều, hai tay khó địch lại tứ phương. Dù có liều mạng cũng chỉ là gắng gượng vô ích mà thôi, trái lại chần chừ không lùi đến lúc binh lính dày đặc bao vây, khi đó muốn trốn cũng khó.

Một lần Linh Nhi xuất thủ g·iết mấy tên lính tuần tra thì một tên trong đó trước khi c·hết đã kịp hô lên, làm kinh động đến toàn bộ lính giám trong ngục.

Tất nhiên, Phùng Nguyên biết Linh Nhi không thật sự thuần thiết, tốt tính như bên ngoài, nhưng mảnh mai không phải là giả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Kịch chiến.