Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Chơi trò nói thật.
"Không biết là sao?"
Ôn Nguyệt Mai nghe thế không có đáp ứng ngay, mà khẽ cau mày trầm tư suy nghĩ.
Phùng Nguyên giữ nguyên nét cười, giơ trên tay những phần y phục mà mình mới thay ra, ngây thơ nói: "Trời lạnh lắm, thần tiên tỷ tỷ mặc thêm cho ấm."
"Ta bị người b·ắ·t· ·c·ó·c, sau đó không biết chuyện gì cả?" Phùng Nguyên ngay lập tức đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Nguyên thả tất cả y phục trong tay xuống, ngồi vào trên ghế, mắt nhắm hờ tịnh tâm thay cho câu trả lời. Ôn Nguyệt Mai cũng chả quan tâm cho lắm, nàng đi vào màn che, lấy y phục ra thay.
Thời khắc trôi qua, Phùng Nguyên thật không chịu được, bèn đứng lên, đi lại sào lấy quần áo chuẩn bị thay đồ. Hắn chỉ đơn thuần muốn hạ uy vũ Ôn Nguyệt Mai xuống để tiện cho phía sau nói chuyện. Ai biết được nữ nhân này như thế bướng bĩnh. Không sớm nhận thua có khi bốn mắt nhìn nhau tới sáng cũng nên.
Ôn Nguyệt Mai hiểu Phùng Nguyên ý tứ, nàng cắn răng đáp ứng: "Thiếp chơi với chàng, được chưa?"
Chẳng mất bao lâu hai người đã trở về, Ôn Nguyệt Mai trước tiên ném chiếc áo Phùng Nguyên khoác cho mình kia lên bàn, sau đi đóng kín hết cửa, rồi dựng lên một tấm màn che.
Thấy Phùng Nguyên đã chịu thay y phục rồi,Nguyệt Mai không tiện ở lại nên đành đi ra ngoài chờ.
Không có gì bất ngờ, Ôn Nguyệt Mai đi ra màn che liền ngồi xuống đầu giường, mặt đối mặt với Phùng Nguyên. Không dông dài nàng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề chính: "Chàng hãy kể lại sự tình đêm hôm trước cho thiếp nghe!"
"Cái áo bị ướt phải không?"
Nói đến mấy chứ cuối Ôn Nguyệt Mai đặc biệt nhấn mạnh, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Nàng biết tỏng Phùng Nguyên trả thù vụ vừa rồi, đã thế thì nàng sẽ cho hắn biết chân chính trả thù mới thật sự là như thế nào.
Phùng Nguyên như bị liệu, định nói may kịp nuốt lời còn đang dang dở ở trong cuống họng xuống, giơ ngón trỏ lên lắc lắc.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ, hắn nào dám đi vượt. Sợ rằng còn chưa chạm được vào rào, trên người đã chi chít lỗ máu.
"Trò chơi gì?" Ôn Nguyệt Mai tò mò theo bản năng hỏi lại.
Tất nhiên, Phùng Nguyên chẳng thể nào cho Ôn Nguyệt Mai cơ hộ nghĩ ngợi thấu đáo. Hắn chen ngang vào dòng ý nghĩ của nàng mà nói: "Thân là trượng phu, ta sẽ để tiểu tiên tử hỏi trước."
Phùng Nguyên không chút chần chừ đáp: "Không biết chính là không biết. Ta đang ngủ ở đây, tỉnh lại đã thấy mình ở trong một hang động, đang tìm đường trở về thì một bóng đen lướt qua, sau đó liền mất ý thức, tỉnh lại lần nữa đã ở Ôn phủ."
Hai bên đều có ý thăm dò, trên cơ bản chẳng ai có ý tứ trả lời trước. Bốn mắt lại lần nữa nhìn chằm vào nhau, không gian cứ thế dần trầm lắng đến đáng sợ.
"Không..."
Phùng Nguyên nhếch môi, mặt ngoài đểu cán, cất tiếng đề nghị: "Trò chơi mang tên 'nói thật' một người hỏi một người trả lời, từng đợt luân phiên hỏi đáp, không được phép dối trá, thế nào?"
Qua một hồi, Nguyệt Mai đi ra với bộ bạch y mới, thần thái theo đó cũng đổi mới nốt. Không còn hiền thục hay nóng nảy, nàng giờ này mặt lạnh như tiền, thân thanh khí thoát, ngạo nghễ như đấng quân lâm.
Gân xanh trên đầu Nguyệt Mai đã nổi hết lên, nàng đáp lời: "Đa tạ chàng quan tâm, thiếp không thấy lạnh, chàng cứ giữ cho mình dùng là được. À chúng ta nên về phòng nhanh một chút đi."
Cũng không lâu lắm, Phùng Nguyên đi ra, chỉ là gương mặt kia của hắn lại khờ khờ khạo khạo, mắt vô thần, mới nhìn thấy nàng đã hô lớn: "Thần tiên tỷ tỷ!"
Phùng Nguyên nhìn mà lòng hồi hộp, đừng nghĩ ngang nha, hắn còn chưa khai thác xong thông tin đâu.
Đến lượt Ôn Nguyệt Mai đáp, nhưng nàng hổng có đáp, mắt đảo một vòng phân vân có nên giải thích hay không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp đến chính là màn hỏi cung gây cấn nhất. Lấy một chọi hai, hắn có thắng nổi không đây, thật là kích thích quá đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Nguyên ngờ nghệch gật đầu, Nguyệt Mai theo lệ đi trước dẫn đường. Đi được mấy bước, trên vai có người chạm vào, khiến nàng giật mình khựa lại bước chân. Cảm nhận kỹ, hóa ra là Phùng Nguyên ở sau đã khoác lên trên người nàng một tấm áo.
"Tử Trùng đan! Chàng giải thích rõ tại sao lại không biết?" Ôn Nguyệt Mai bắt được nhịp, trả lời cùng hỏi rất lưu loát.
Chương 39: Chơi trò nói thật.
Ở bên ngoài, Nguyệt Mai đang đứng chờ thì bất giác một cơn gió lạnh ùa đến, khi này Nguyệt Mai mới phát hiện người mình cũng bị ướt. Lúc nãy bị Phùng Nguyên ôm nên ướt một mảng lớn phần áo trước người.
Ngoảnh đầu lại, Nguyệt Mai nhìn thấy nụ cười ngây ngốc của y, thì ra khi hắn cười lên cũng rất đẹp, chỉ là...
"Được! Trò chơi bắt đầu, tiểu tiên tử hỏi trước đi."
Đây là thể loại người gì vậy, lật mặt thật nhanh, cũng thật vô tình, nói ngốc liền ngốc.
Nhất là thiên, nhì là địa, hai cái này vạn cổ bất minh, bao đời người tìm tòi cũng chẳng hiểu thấu được thực hư. Cái thứ ba xếp hạng chính là nữ nhân, nhiều đời oanh liệt dũng sĩ thử thăm dò đều nhận về cái kết đắng, nói gì tới Phùng Nguyên một tay mơ nửa mùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần đầu tiên Phùng Nguyên thấy Ôn Nguyệt Mai có bộ mặt như vậy, không tránh khỏi ngây ngốc ra tại chỗ. Nhưng rất nhanh hắn đã hồi thần, chỉnh đốn tâm tình cùng sắc thái.
Gió đến đi vô tình, để lại lòng người cô đơn. Kéo theo cái lạnh giá thân thể, Nguyệt Mai vô thức vòng tay tự ôm bản thân, chà sát lên cánh tay tạo ra chút hơi ấm, mong chờ Phùng Nguyên đi ra nhanh nhanh một chút.
Lời vừa dứt, Ôn Nguyệt Mai nhìn hắn, bất thình lình hỏi ra: "Đêm hôm trước trong rừng đã xảy ra những gì?"
"Thứ đan hồi sáng ta ăn là gì?" Lời Ôn Nguyệt Mai vừa dứt, Phùng Nguyên bên này đã ngay lập tức mở miệng hỏi.
Ôn Nguyệt Mai lên tiếng hỏi, song Phùng Nguyên chẳng có ý hồi đáp, chỉ nghe hắn hỏi lại: "Thứ đồ ta uống hồi sáng là cái giống gì?"
Giải thích xong hắn liền hỏi: "Tử Trùng đan, công dụng cùng tác hại?"
Tấm áo hắn khoác cho nàng, không những không làm ấm được trái tim lạnh lẽo mà khiến cho nó càng lạnh lẽo hơn. Vốn dĩ chỉ ướt một mảng trước người, nay nhờ có hắn trước sau đều ướt hết.
Ngâm mình trong dòng nước từ nóng dần hóa lạnh, Phùng Nguyên vẫn cố giữ ánh mắt cùng thần thái của mình nhìn về Ôn Nguyệt Mai. Chỉ là cơ mặt cùng hàm của hắn gần đơ ra tới nơi, nhưng cô ta bên đó chẳng có lấy chút gì chuyển biến.
Trong mừng ngoài giấu, Phùng Nguyên một mặt ngoài ung dung chờ câu hỏi. Ôn Nguyệt Mai cũng không có hỏi câu khác, nàng vẫn hỏi: "Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Ngồi trên ghế, Phùng Nguyên tịnh tâm được hai giây liền không nhịn nổi, hé mắt ngó vào bóng ảnh phản chiếu trên tấm màn che. Dáng vẻ thướt tha ẩn hiện rơi vào trong ánh mắt, một ý nghĩ táo bạo trong hắn liền chớm nở, thâm tâm gào thét muốn vượt rào.
Hai ngón tay Nguyệt Mai còn chỉ vào mắt mình rồi lại chỉ vào mắt Phùng Nguyên với ý đe dọa. Thế nhưng, trong mắt Phùng Nguyên hành động này của nàng không khác gì một con mèo nhỏ đang cáu kỉnh, trong rất dễ thương. Bất quá, con mèo trước mắt thương không dễ đâu, đụng vào là xanh cỏ như chơi.
Một màn đấu mắt, Phùng Nguyên vẫn là người không chịu nổi, hắn hắt xì một hơi, mượn nhờ đó dời đi ánh mắt sang nơi khác.
Nguyệt Mai sau khi nghe câu nói nửa phần nhắc nhở, nửa phần h·ăm d·ọa của Phùng Nguyên thì khoanh tay đứng bất động, mắt đối mắt với hắn không chút nhượng bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả là khó nhằn! Phùng Nguyên thầm than thở.
Chuẩn bị xong xuôi, Ôn Nguyệt Mai lúc này đây nhìn sang Phùng Nguyên, giở giọng uy h·i·ế·p, hướng hắn nói: "Cấm nhìn!"
Lấy ngón tay quẹt quẹt qua đầu mũi, Phùng Nguyên nhanh xốc lại tinh thần. Lần nữa đưa mắt nhìn thẳng Ôn Nguyệt Mai, song lần này không phải so đấu, chỉ nghe hắn hỏi: "Đôi ta có nhìn nhau đến sáng cũng không hỏi ra được gì đâu. Không bằng thế này, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ được không?"
Phùng Nguyên khấp khởi mừng thầm. Đã đống ý chơi, coi như rơi vào tiết tấu của hắn, xem như nắm chắc được một nửa thắng lợi, phần còn lại phải chờ bản thân biểu diễn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.