Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Hối hận đã quá muộn màng.
Dẫu thân đang ở trong hiểm cảnh nhưng Phùng Nguyên không quá sợ hãi. Mặc dù hắn không biết bơi, Phùng Nguyên ở thế giới này cũng không biết bơi, bất quá nan đề này không khó, hắn đã có hệ thống ở phía sau chống lưng, thì cái chuyện cỏn con như bơi lội này còn không giải quyết được sao?
Đợi thêm một chút, Phùng Nguyên cảm thấy bản thân đã tới giới hạn, sắp không chống chịu nổi nữa, bèn cóc thèm quan tâm có phải là bài kiểm tra của Ôn Nguyệt Mai hay đơn thuần là Linh Nhi nhận tiền lấy mạng người.
Phụ thân ngươi cứu không được, giờ đến y cũng c·hết trong tay ngươi. Tử Linh! Không ngờ ngươi lại thất bại đến vậy...
Đương nhiên tất cả chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ, không thể hoàn toàn chắc được, có khi phụ nữ mang thai ở thế giới này không có triệu chứng thai nghén thì sao? Mọi thứ vẫn phải kiểm chứng mới biết chính xác, còn kiểm chứng thế nào thì phải xem đêm nay thê tử kia của hắn có bao nhiêu phối hợp.
Thật độc ác! Biết thế đêm qua bóp c·hết con tiện nhân này cho rồi, giờ có hối hận đã quá muộn màng.
Thế là Linh Nhi bèn nảy ra một ý nghĩ, người đó đã muốn bảo vệ Phùng Nguyên, vậy chỉ cần tạo ra tình huống cho gã nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó đối phương nhất định sẽ xuất thủ cứu người. Dó đó Linh Nhi mới đẩy Phùng Nguyên xuống hồ, rồi trốn ở một góc quan sát.
Chương 21: Hối hận đã quá muộn màng.
[Phát hiện có ngoại lai kích thích xâm nhập, hệ thống khởi động quy trình loại bỏ nên tạm dừng tất cả các chức năng hiện có.]
Nàng hốt hoảng, vội nhảy xuống lôi Phùng Nguyên lên bờ. Đặt Phùng Nguyên trên đất, Linh Nhi xem xét tình trạng của hắn thì phát hiện y đã tắt thở, đến cả tim cũng đã ngừng đập.
Ở tại giữa hồ nước rất sâu, Phùng Nguyên lại không biết bơi, tay chân đạp đá vung loạn xạ, miệng ngập nước kêu lên từng tiếng đứt quãng: "Linh tỷ... cứu đệ... đệ không biết bơi."
Đi được một vòng Phùng Nguyên còn muốn đi dạo thêm vòng nữa, nhưng hắn lại không đi mà dừng bước chân, quay sang nhìn về Linh Nhi bồi theo sau hắn từ nãy đến giờ.
Nàng trước nay g·iết người tuy không ít, nhưng luôn có ranh giới cuối cùng, sẽ không ra tay với người vô tội. Nay vì chút nóng vội, một chút chần chờ đã hại một người vô tội phải c·hết, còn là chính tay g·iết một người ngây thơ, đơn thuần đến thế.
Linh Nhi phì cười, lại hỏi: "Vậy cô gia có muốn mãi ở đây không?"
Dù sao mạng sống quan trọng, không thể tiếp tục mạo hiểm, cùng lắm rời khỏi Ôn phủ, có hệ thống trong người chẳng lẽ còn s·ợ c·hết đói.
Nhưng giờ đây hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân phán đoán, có khi nào Ôn Nguyệt Mai không hề mang thai?
Vừa nghĩ Phùng Nguyên vừa mở hệ thống ra toan lấy vật phẩm thoát thân, nhưng hệ thống lúc nguy cấp lại cứ đứng mãi không chịu mở, chỉ có hiện lên một bảng thông báo, bên trên ghi:
Không chỉ có thế đâu, theo Phùng Nguyên quan sát thân hình Nguyệt Mai không có bất thường, bụng dưới còn chưa có phì ra.
Vật phẩm hắn sở hữu bên trong hệ thống nhiều lắm, món đồ có thể giúp hắn thoát khỏi cảnh c·hết đ·uối không thiếu, chẳng nói đâu xa, Cửu Liên Âm Thủ tính là một món. Chỉ là hiện tại Phùng Nguyên còn chưa muốn dùng tới nó mà thôi.
Nhớ hồi sáng vì hệ thống chơi bẩn, Phùng Nguyên mải mê chửi rủa mà để lộ ra chút sơ hở trước mặt Ôn Nguyệt Mai, lại thêm Ôn Nguyệt Mai biểu hiện khác lạ. Nên hắn đoán rằng đây là một bài kiểm tra nhỏ của Ôn Nguyệt Mai dành cho hắn mà thôi, lát nữa ắt hẳn sẽ có người trục vớt hắn lên.
Trong suốt dọc đường hai hàng lông mày cứ hết nhướng lên rồi cau lại, như đang đắn đo chuyện gì đó rất hệ trọng. Đến cả việc hắn đã dừng bước, Linh Nhi cũng không có phát giác ra mà vẫn đi tiếp.
Nói là một chút, ấy thế mà Linh Nhi dẫn Phùng Nguyên đi xuyên qua vườn hoa, đi đến bên hồ nước.
Phùng Nguyên muốn đổ vỏ, cũng không hẳn là đổ vỏ, đúng ra tới nói hắn muốn thử thăm dò một chút.
Thế nhưng nàng không gấp, dù sao cũng còn nhiều thời gian. Ai ngờ được, sáng nay thái độ của Ôn Nguyệt Mai đột nhiên thay đổi, khiến nàng lo lắng, có lẽ thời gian không nhiều như nàng tưởng.
Nhìn dòng thông báo, Phùng Nguyên tức muốn hộc máu, hệ thống rõ ràng muốn chơi hắn, muốn chơi hắn đến c·hết mà.
Để kiềm chế hỏa khí trong người, Phùng Nguyên quyết định đi dạo một vòng, đón gió thưởng hoa cho tâm tĩnh lặng.
Nghe Phùng Nguyên nói, Linh Nhi thẹn thùng ngó lơ đi chỗ khác, qua một chập nàng thở dài, ngước đầu nhìn lên đám mây trôi nổi trên cao, thì thầm: "Đời người vô thường biết đâu ngày mai. Mặc cho quyết định có đúng hay sai, dù có trái với lương tâm, đôi lúc không thể làm khác."
Hoa viên vẫn như ngày mới đến không có khác biệt, vẫn rực rỡ làm người mê đắm, khiến Phùng Nguyên cảm thán không thôi.
Linh Nhi sắc mặt không tốt lắm, trên gương mặt nhỏ nhắn vương vấn nỗi buồn man mác không tan.
Với lời đề nghị trên, hiển nhiên Phùng Nguyên đồng ý hai tay, hắn cùng Linh Nhi đi vòng bên bờ một đoạn, tới bên cây cầu ngắn nối thông với đình viện thì cùng sánh bước đi lên.
Linh Nhi đang đi thì đụng phải người Phùng Nguyên, nàng hoàn hồn lại ngửa mặt nhìn lên, chỉ thấy Phùng Nguyên ngây ngô đang nhìn mình, miệng ngập ngừng hỏi: "Linh tỷ... tỷ đang buồn sao?"
Phùng Nguyên giận lắm, nếu hệ thống có hình hài con người đứng trước mặt, hắn thề nhất định sẽ không chần chừ đâm hệ thống ngàn vạn đao quả. Chỉ là giờ này nghĩ nhiều vô ích, Phùng Nguyên thật sự đã không chịu được nổi nữa.
Linh Nhi ở trên, mặt mày xoắn xuýt, vội bảo: "Tiểu tỳ cũng không biết bơi, để tiểu tỳ gọi người tới giúp." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn theo hướng tay Linh Nhi chỉ, Phùng Nguyên chẳng thấy con cá nào, bụng còn đang nghi hoặc thì Linh Nhi ngoắc tay kêu hắn lại gần hơn.
Phùng Nguyên tiến tới, rút ngắn khoảng cách với thành cầu, đưa mắt nhìn xuống. Vẫn như cũ, ngoài những gợn nước lăn tăn trôi nổi ra thì không có một con cá nào nổi lên.
Nói đến đây, Linh Nhi chạy một mạch đi kêu người, Phùng Nguyên vật lộn dưới nước thầm mong Linh Nhi kêu người tới nhanh nhanh một chút, nếu không hắn sẽ c·hết đ·uối ở đây mất.
Khi nàng cắn răng quyết định xông ra thì mọi chuyện đã quá muộn, chỉ thấy Phùng Nguyên ọc ra bột khí, chìm thẳng xuống dưới.
Chỉ có điều, hắn đột nhiên nghĩ tới bàn tay đặt ở sau lưng hồi nãy, chợt ý thức được người đẩy mình chính là Linh Nhi.
Lòng mang ngờ ngợ, Phùng Nguyên muốn quay sang hỏi xem có nhầm lẫn chăng? Nhưng hắn còn chưa kịp ngoảnh đầu lại thì bất thình lình một bàn tay đã áp lên lưng, đẩy hắn một cái.
Phùng Nguyên không hiểu ý của Linh Nhi, cảnh ở đây đẹp thì có liên quan gì đến cô sầu tư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi đến đoạn giữa cây cầu, Linh Nhi đột nhiên chỉ tay xuống dưới mặt nước, mặt mày hớn hở kích động hô lớn: "Có đàn cá màu vàng nổi lên kìa, trông bọn chúng thật đẹp mắt!"
Tính thời gian tới nói, Ôn Nguyệt Mai mang thai cùng lắm chỉ ba tháng mà thôi, đồ ăn trên bàn khi đó có thịt, có cá, dầu mỡ không thiếu, thai phụ ăn như vậy không nghén hay sao?
Hắn ọc ra một hơi bột khí, cả người xụi lơ, tay chân đã không còn động đậy được, cơ thể dần chìm xuống, tầm mắt dần khép lại. Trước khi ý thức cuối cùng biến mất, trong nhạt nhòa dòng nước Phùng Nguyên thấy một nữ nhân đang khẩn trương lặn xuống, vươn tay hướng về hắn. Người đó chẳng phải ai khác, chính là Linh Nhi.
Linh Nhi đối với nhiệm vụ Từ Thạch giao phó rất khó xử, nàng đương nhiên không muốn hiến thân. Nên trước muốn tìm hiểu ý nghĩa kí hiệu phụ thân để lại, xem thử có thu hoạch được gì không, chỉ mặc cho nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Thậm chí nàng không tiếc truyền chân khí của mình vào nội mạch Phùng Nguyên, cầu mong sẽ có hiệu quả, bất quá chỉ là làm việc vô ích, Phùng Nguyên thật sự đ·ã c·hết rồi!
Từng hình ảnh hơn hai tháng qua ở cùng với Phùng Nguyên lướt qua trong đầu, đáy lòng Linh Nhi dâng lên cảm xúc khó chịu như một sợi dây thắt chặt lại ở đầu trái tim.
Do không có tâm phòng bị người ám hại, cả người Phùng Nguyên lập tức bị mất thăng bằng, cứ thế ngã nhào xuống dưới.
Cho nên Linh Nhi mới bắt đầu đổi hướng suy nghĩ, nhắm tới người phía sau Phùng Nguyên. Đương nhiên, cách tốt nhất tiếp cận người phía sau Phùng Nguyên, nhất định phải thông qua y.
Nàng hoảng hốt phát hiện mình ấy thế mà lại cảm thấy đau đớn khi chứng kiến hắn c·hết. Hóa ra hình ảnh ngây dại đó của hắn đã ăn sâu vào trong tâm trí nàng đến cỡ này
"Không chịu, Linh tỷ tỷ đẹp hơn, đệ muốn mãi ở bên Linh tỷ tỷ thôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phùng Nguyên nghe mà chẳng hiểu Linh Nhi đang nói cái giống ôn gì, song vẫn cứ vờ vịt gật gật đầu, rồi hỏi: "Linh tỷ tỷ xin lỗi đệ vì chuyện gì?"
Phùng Nguyên không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời, giọng điệu ngây thơ không chút tạm niệm, tất nhiên trong thâm tâm hắn không được như thế ngây thơ.
Phùng Nguyên nghe thế không muốn can dự vào sâu thêm, định xoay người đi tiếp thì bỗng nhiên Linh Nhi giữ cánh tay hắn lại, do dự trong thoáng chốc Linh Nhi nói: "Cô gia theo tiểu tỳ qua bên này một chút."
Phùng Nguyên nghĩ tới đêm nay sự tình, miệng liền đắng, lưỡi liền khô, d·ụ·c hỏa dâng trào.
"Chỉ là chút chuyện vặt thôi, cô gia không cần lo cho tiểu tỳ." Linh Nhi khẽ lắc đầu đáp.
Có lẽ hắn đã giả ngốc quá lâu nên đầu óc cũng trở nên đần độn theo, cũng có thể vì một đêm thiếu ngủ đã khiến hắn trở nên ngu si. Ở trên cầu chỉ có hắn và Linh Nhi, không có người thứ ba. Vậy kẻ ám hại hắn còn có thể là ai khác ngoài ả nữa.
Dứt lời, Linh Nhi nhìn xuống Phùng Nguyên nói: "Xin lỗi!"
Dọc theo bờ hồ, Linh Nhi nhìn ngó bốn phía, khi không thấy ai khác ngoài hai người họ, mới chịu mở miệng nói chuyện: "Cô gia có phải cảm thấy ở đây rất đẹp, nước hồ trong vắt, cá lượn du dương, đúng là cảnh đẹp ý vui. Nếu ngày ngày đều có thể ngắm nhìn thì thật là tốt phải không cô gia?"
Mặc dù không hiểu Phùng Nguyên vẫn cứ theo thói thường mà gật đầu, nói: "Ở đây rất đẹp, cá nhìn rất ngon."
Lý trí của Linh Nhi giờ đây gần như đã bay sạch, nàng muốn bất chấp tất cả cứu Phùng Nguyên. Nàng nhấn vào ngực hắn, nhấn vào bụng hắn, muốn hắn tỉnh lại nhưng không có kết quả.
Linh Nhi ngây người, mắt nhìn Phùng Nguyên nhất thời trở nên trống rỗng, thâm tâm nàng không tin nổi hắn đ·ã c·hết.
Ban đầu Phùng Nguyên còn cho là những tháng đầu mang thai bụng sẽ không có lớn lên nhiều, cộng thêm áo quần Nguyệt Mai mặc không quá bó sát, muốn thấy được sự khác biệt rất khó.
Thời gian trôi qua, Phùng Nguyên sắp không chịu nổi nữa mà kẻ Từ Thạch nhắc đến kia không có xuất hiện, Linh Nhi muốn ra ứng cứu, song nàng đã chần chừ lại trong giây lát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không có gì đâu, tiểu tỳ nói lung tung thôi." Linh Nhi khua tay coi như lời kia chưa từng thốt ra khỏi miệng, sau đó nàng bỗng chỉ tay về đình viện ở giữa hồ: "Hay chúng ta đi qua đó đi, ở đó ngắm cảnh sẽ đẹp hơn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến mấy lời vừa rồi Linh Nhi nói, Phùng Nguyên liền hiểu ẩn ý bên trong, ả đó muốn biến nơi đây thành mồ chôn hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.