Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Cô ấy ngẩn người, rồi vội vàng nói: "Tớ đi mua cho cậu chút đồ ăn, cậu ở đây đợi tớ một lát."

Tưởng Thiếu Thiên lập tức phản ứng lại, buột miệng nói luôn: "Lại bị vị kia nhà chị ăn rồi?"

"Như Ý! Cậu dọa c.h.ế.t tớ rồi!" Cô ấy vỗ tôi một cái, "Tối hôm đó tớ bảo đi siêu thị với cậu, cậu cứ không cho, kết quả bị người ta b·ắ·t· ·c·ó·c đi bán, mất tích nhiều ngày như vậy!"

Tôi tháo cái Càn Khôn Đại đeo bên hông, ném cho Tưởng Thiếu Thiên: "Cầm lấy, đợi đến khi về tới Phượng Thành thì xử lý."

Tôi liếc cậu ta một cái, cậu ta lập tức câm bặt.

Tưởng Thiếu Thiên: "…"

"Chỉ có một tia yêu phách? Không đúng a~, con quỷ chuột kia hút tinh hồn của bao nhiêu thiếu nữ như thế, sao lại chỉ có chút tu vi này?"

...

Tôi lục từ trong túi Hạ Thất lấy ra một chiếc điện thoại di động, đi đến chỗ cao nhất trên núi mới tìm được chút tín hiệu, rồi gọi 110.

Tôi chẳng buồn để ý: "Anh ấy bị phong ấn bao lâu, không thể ra ngoài, khó chịu là chuyện đương nhiên. Ăn chút… đồ ăn vặt thì có sao?"

Khi xe cảnh sát đến, trời vừa tờ mờ sáng.

"May mà cậu không sao, nếu không cả đời này tớ đều lương tâm khó an!"

Tôi ngẩn người một chút, rồi lập tức đỏ mắt nhào vào lòng cô ấy: "Huhuhuhuhu, chị cảnh sát ơi, các chị cuối cùng cũng đến rồi! Em sợ c.h.ế.t đi được!"

Những người liên quan đến vụ án ở thôn Thạch Bàn đều bị bắt.

"Đây đã là thời đại nào rồi, còn làm những chuyện này, thật đáng thương cho những cô gái nhỏ."

"Các người nghe nói về rồng chưa?"

Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi được một lát, lại nghe thấy một bà nói: "Nói đến mai táng âm hôn, tôi lại nhớ ra một chuyện." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần cuối cùng tôi hỗ trợ điều tra xong đi ra, bên ngoài có hai người đến đón tôi.

Trần Linh chắc chắn có đánh c.h.ế.t cũng không thể nghĩ được rằng vụ án buôn người này lại là do tôi chủ động lao vào xử lý.

Lúc thì nói nhìn thấy chuột lớn, lúc lại quỳ trên mặt đất dập đầu cao hô chuột tiên vạn tuế, không bao lâu sau lại co rúm trong góc tường nói có hắc long muốn ăn thịt hắn.

Vụ án này trước sau xử lý rất lâu.

Trần Linh ngồi bên cạnh tôi thở dài: "Những phong tục lạc hậu này thật là hại không ít người."

Lúc này cô ấy vẫn còn hoảng sợ, ôm chầm lấy tôi thở dài.

Nghe nói chủ phạm Hạ Thất bây giờ tinh thần có chút không bình thường, luôn tự nói một mình những lời kỳ quái.

Ban đầu nhân dịp nghỉ lễ mồng 1 tháng 5, Trần Linh chỉ định đến thành phố Nam Giang du lịch, nào ngờ lại gặp chuyện kinh khủng như thế này. Sau khi tôi nghỉ ngơi được một ngày, cô ấy nhất quyết không chịu ở lại đây nữa, nhất định phải trở về Phượng Thành.

Nữ cảnh sát lập tức thả lỏng, cô ấy vỗ vỗ lưng tôi: "Không sợ không sợ."

"Phía đông nhất của Nam Giang thị có một thôn tên là Thạch Bàn, ở đây có người buôn bán thiếu nữ."

"Alo? Tôi muốn báo cảnh sát."

Khi cảnh sát tìm thấy tôi, tôi đang nằm ngủ trong quan tài, nghe thấy động tĩnh tôi từ bên trong bò ra.

Tưởng Thiếu Thiên phát ra một tiếng kêu kỳ dị: "Đồ ăn vặt? Chị gọi cái này là đồ ăn vặt á?!"

Tưởng Thiếu Thiên giơ tay bắt lấy, tung tung một chút.

"Tiểu Linh, tớ hơi đói." Tôi vỗ vỗ Trần Linh.

Cô ấy nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Hạ Thất và những người khác đang không biết sống c.h.ế.t thế nào, vẻ mặt càng kinh hoàng hơn.

Tôi khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng quay đầu đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cô liền chạy vào siêu thị gần đó.

"May mà Như Ý cậu không sao..."

Người trong thôn đang trong giấc ngủ thì bị khống chế.

Ban đầu tôi chỉ muốn tới đây du lịch nghỉ ngơi, nào ngờ lại vô tình phát hiện dấu vết của quỷ chuột.

Bà đáp: "Chính là vợ của Long Vương đấy. Làm vợ Long Vương thì sẽ được chia sẻ tuổi thọ cùng Long Vương, còn có thể nhận được đại pháp thuật nữa cơ! Nhưng trong truyền thuyết, chỉ có những cô gái sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm mới có khả năng trở thành vợ Long Vương thôi."

Tôi cười với cô ấy: "Vận may của tớ luôn rất tốt mà."

Trần Linh đưa túi đồ ăn trong tay cho tôi, rồi quay sang nhìn Tưởng Thiếu Thiên: "Vừa nãy cậu đang nói gì đến đồ ăn vặt thế?"

"Nghe nói mười mấy năm nay buôn bán gần hai mươi cô gái rồi, cái chỗ kia tà ma lắm, họ mua con gái là để mai táng âm hôn đấy."

"Tớ thật sự không tưởng tượng nổi một người nhu nhược yếu đuối như cậu mấy ngày qua đã sống như thế nào nữa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà cụ vẫn đang nói: Quê tôi ở bên Đông Sơn, hồi nhỏ từng nghe người già trong thôn kể rằng, trên đời này có rồng thật đấy."

Tôi đột ngột mở mắt, cùng Tưởng Thiếu Thiên trừng to mắt về phía đối diện.

Một nữ cảnh sát còn trẻ bị tôi dọa cho mặt trắng bệch.

... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm, vậy các anh mau chóng đến đi."

Có người tò mò hỏi: "Cái gì gọi là vợ Long Vương vậy?"

Chương 3

Ngồi trên tàu cao tốc, những cô chú, ông bà xung quanh đều đang bàn tán rôm rả về vụ án buôn bán thiếu nữ vừa được phá ở thành phố Nam Giang.

Những người ngồi cạnh bà ấy, chuyện "rồng" còn từng nghe, chứ cái gọi là vợ Long Vương thì thật sự chưa ai biết.

...

"Tôi là ai? Tôi là thiếu nữ bị bán~"

"Không chỉ có rồng đâu, còn có cả vợ Long Vương nữa kìa!"

Tôi liếc về phía sau cậu ta: "Tiểu Linh, cậu về nhanh vậy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Thiếu Thiên thì trợn tròn mắt đến sắp rớt ra ngoài: "Nhu nhược yếu đuối? Cậu nói chị ấy đó hả?"

"Như Ý vốn thân thể đã yếu, cậu đừng có cho cậu ấy ăn mấy thứ linh tinh nữa."

Một người là bạn cùng phòng đại học của tôi, Trần Linh, một người là bạn tôi, Tưởng Thiếu Thiên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3