Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hậu Ái

Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 97: Ngoại truyện 19

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Ngoại truyện 19


“A a a a a Văn thiếu ở nhà anh yếu ớt vậy hả?”

Tiếp đó còn có hai video, là Văn Trạch Lệ cãi nhau thua rồi hai mắt đỏ ửng, tuy là đã tắt âm thanh đi nhưng vẫn nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ tốc độ bình luận này có thể thấy đa phần đều tới từ phái nữ. Thẩm Tuyền đưa điện thoại cho Thường Tuyết rồi liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ không nhìn thấy bình luận ở bài đăng, anh nhướng mày: “Hửm?”

Văn Trạch Lệ cầm điện thoại, chìa khoá và túi ra, bước tới ôm lấy eo cô. Đúng lúc này điện thoại Thẩm Tuyền đổ chuông, là Thẩm Tiêu Toàn gọi điện tới.

“Lầu trên, cô nói cô đáng yêu thì gửi bức ảnh qua đây xem nào.”

Nhân viên trong tòa nhà Thẩm thị cũng quen rồi, sau khi nhìn thấy anh ai nấy đều mỉm cười chào hỏi.

Xe không dừng ở cửa mà lái xuống hầm để xe luôn. Thẩm Tuyền lười nhác không muốn phải chào phải hỏi, cô quả thực rất dễ biếng nhác, dưới hầm để xe chỉ có chút ánh sáng, Văn Trạch Lệ cởi đai an toàn cho cô, mỉm cười nói: “Hay là về đi, trông em buồn ngủ lắm.”

“Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà dễ thu hút ong bướm lắm.”

Anh mỉm cười, tỏ ý mọi người cứ làm việc đi.

Văn Trạch Lệ mỉm cười, nhướng mày: “Được đấy, để tôi nghe xem nào.”

“Khảo sát xem hình tượng của anh trong lòng nhân viên Thẩm Thị.” MC cười nói.

“Đám giám đốc công ty em ban nãy bất ngờ lắm, thế làm anh không vui.”

Lúc này, một vị giám đốc ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Hai đoạn video này, rõ ràng người phụ nữ đứng trước mặt anh đều là Thẩm Tuyền, trái với sự thảm hại của Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền lại rất thản nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người ngồi xuống vị trí ở giữa hàng đầu tiên. Bởi vì Thẩm Tuyền mang bầu nên còn sắp xếp ghế sofa cho cô ngồi, như thế sẽ thoải mái hơn.

Văn Trạch Lệ: “…”

“Mấy bà có biết hôm nay công ty có biết bao cô gái đã ăn diện chỉ để được lộ diện trước sếp Văn tối nay không, giờ thì hay rồi, biết bao trái tim thiếu nữ tan nát.”

“Rất khó gần.”

Văn Trạch Lệ ngồi ăn sáng ở đối diện ngước mắt nhìn cô, trộm cười.

Sau khi đi vào, Thẩm Tuyền cứ ôm anh không rời.

“Tôi mua váy thực sự chỉ để dành cho tối nay đấy.”

Thẩm Tiêu Toàn bật cười.

Dường như Văn Trạch Lệ đã nhận ra, anh ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài có chút sâu xa, anh thu hồi ánh nhìn lại, mỉm cười ôm lấy eo cô nhỏ giọng nói: “Về văn phòng rồi lại ôm.”

“Có thể chắc chắn rằng là, Văn thiếu không có địa vị gì trong nhà cả.”

Mười mấy bức tiếp theo toàn là quỳ quỳ quỳ, trên ảnh còn có chữ.

Sau khi thời tiết ở thủ đô trở nên lạnh dần, trong nhà bắt đầu mở máy sưởi, nhưng Thẩm Tuyền lại bắt đầu lười biếng, cũng không biết có phải do có bầu không hay là vì Văn Trạch Lệ càng ngày càng cưng chiều cô, sáng sớm ra Thẩm Tuyền rúc đầu vào cổ anh, hoàn toàn không để tâm tới tiếng chuông đồng hồ inh ỏi. Nghe thấy tiếng ồn, cô còn quay người, quay lưng về phía anh.

Thẩm Tiêu Toàn không ngăn cô lại được thì Văn Trạch Lệ chỉ đành mang theo công việc của mình cùng Thẩm Tuyền đi công tác mấy lần.

Văn Trạch Lệ cười đáp: “Sao quan trọng được bằng vợ ạ.”

Nói rồi, anh vén váy cô lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy ngày nào cũng chằm chằm một người phụ nữ rất dễ ngán, Văn thiếu nhìn tôi đi này, tôi đáng yêu lắm.”

Có nhân viên nhún nhún vai.

Bức thứ ba cũng khá bình thường, bức thứ tư là một đôi chân đang quỳ, bức thứ 5 cũng vậy, và bức thứ sáu cũng chẳng khác gì.

Ảnh 1, Văn Trạch Lệ rửa chân cho Thẩm Tuyền.

“Em đi ra ngân hàng làm tí việc, anh mau tới đi.”

Thẩm Tuyền không hiểu: “Dạ? Ai cơ?”

Về tình về nghĩa, bọn họ chỉ coi cô như trẻ nhỏ trong nhà, nhưng về lý thì bọn họ lại không dám. Thẩm Tuyền đưa quyển sổ cho Thường Tuyết đứng bên cạnh rồi đi ra ngoài, đi tới trước mặt Văn Trạch Lệ.

“Văn thiếu trông có vẻ chẳng phải chịu vất vả gì, ở nhà chắc là toàn giúp việc bưng nước cho anh ấy uống ấy chứ.”

Ở đầu dây bên kia hỏi: “Con đến chưa.”

Văn Trạch Lệ hôn lên môi cô: “Chắc em không biết đâu, bình thường trông em lạnh lùng như băng thế này thôi chứ mà làm nũng thì thôi rồi.”

Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh, không trả lời. Tối qua anh cũng đã mãn nguyện rồi, lúc này phòng tối thui, chiếc áo ngủ màu đen của anh lỏng lẻo, đôi lúc có thể nhìn thấy cả xương quai xanh.

MC đọc: “Sếp Văn rất đẹp trai, nhưng rất lạnh lùng.”

MC bật cười, bắt đầu đọc bản khảo sát trong tay.

Thái độ ngông cuồng đó của anh không lạ lẫm gì.

Văn Trạch Lệ nói: “Ánh mắt của mấy người đó phiền vãi.”

Thẩm Tuyền ung dung liếc nhìn anh, nhưng gò má cô vẫn ửng hồng, thế nên ánh mắt của cô có chút dịu dàng. Khoé môi Văn Trạch Lệ cong lên, yên lặng ăn sáng.

Ảnh 2, Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền ngồi trên sofa, đút cô ăn quýt.

Tiếp đó, ồn ào nhao nhao.

Có người đưa mic cho Văn Trạch Lệ.

Dì giúp việc trong phòng khách cười nói: “Hay là hỏi thử xem sao.”

Có người thì chụp ảnh văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, có lẽ là muốn đi trị đám con gái bình luận trong bài đăng là ăn diện vì Văn Trạch Lệ kia.

Một lúc sau, mọi người dường như mới phản ứng lại.

Vừa dứt lời, màn hình to phía sau hiện ra rất nhiều ảnh.

Văn Trạch Lệ: “…Phò mã đa số đều là tốt nước sơn chứ chẳng tốt gỗ gì cả.”

Thẩm Tuyền không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai dì giúp việc đã tới, một người đang bận rộn trong bếp, một người đang dọn dẹp phòng khách, vì trải thảm nên rất khó vệ sinh.

“Tổng giám đốc Văn đúng là đẹp trai ghê.” Một vị giám đốc cảm thán.

“Văn thiếu ở nhà trông thế nào nhỉ? Tôi khá tò mò.”

Dì giúp việc trong bếp bê đồ ăn sáng ra, nghĩ ngợi rồi nói: “Thôi, hai người họ cũng có nề có nếp, đợi thêm lúc nữa đi.”

Thẩm Tuyền nhắm mắt, không trả lời

Gương mặt tuấn tú.

Khoảnh khắc Văn Trạch Lệ dẫn Thẩm Tuyền đi ra vẫn gây ra xôn xao nho nhỏ, chắc là rất nhiều người đều đã nhìn thấy bài đăng hot kia.

“Ừ.”

Nhiếp Tư bất lực gần c·h·ế·t, anh ta vứt điếu thuốc xuống lái xe tới đón Thường Tuyết đi. Thẩm Tuyền đứng ở cửa sổ nhìn Thường Tuyết chạy như bay tới xe của Nhiếp Tư.

“A a a a a sự khác biệt này.”

Thẩm Tuyền gập sổ lại, không trả lời.

Mấy vị còn lại mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền: “Tổng giám đốc Thẩm, hay là tan họp trước đi? Cũng đâu thể để sếp Văn đợi được.”

Thường Tuyết đưa điện thoại cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền mở ra, đúng là forum của Văn Thị, lúc này bài đăng hot ở ngay đầu tiên có chủ đề là: [Bất ngờ, tối nay tổng giám đốc Văn không tham gia tiệc cuối năm của công ty mình mà lại đi Thẩm Thị.”

Sau khi phát biểu xong, Thẩm Tuyền định đi xuống sân khấu, Văn Trạch Lệ rút điện thoại lại tiến tới nắm tay cô, hai người lại lần nữa gây ra một trận xôn xao.

Thẩm Tuyền: “…”

“Vâng.”

MC đọc đến đây thì dừng lại, anh ta nói: “Rất nhiều người tò mò về tổng giám đốc Văn thật, tôi cũng đã làm một phần khảo sát để xem xem tổng giám đốc Văn ở nhà bình thường trông sẽ thế nào nhé.”

Cứ chạy đi chạy lại như vậy, cả hội trường đều lặng như tờ.

Văn Trạch Lệ đứng thẳng người dậy, rũ chiếc áo khoác trong tay ra rồi khoác lên vai cô.

Văn Trạch Lệ mỉm cười thì thầm vào tai cô: “Người công ty em chào đón anh thật đấy.”

“Tui khinh.”

Bữa tiệc tối bắt đầu, một nhóm người đi ra từ trong phòng nghỉ, bên ngoài đen thù lù một đám toàn là nhân viên của Thẩm Thị, ai nấy đầu mặc chỉnh tề đẹp đẽ ngồi vào ghế.

Hai người vừa ngồi vào chỗ, MC liền cười nói: “Tối nay tổng giám Văn cũng ở đây à. Khéo là gần đây nội bộ công ty có làm một bài khảo sát, sếp Văn, anh biết là bài khảo sát gì không?”

Văn Trạch Lệ sững người, anh nhìn cô, mấy giây sau anh bật cười, đè vai cô lại: “Thế em đừng động đậy, để anh phục vụ em.”

“Ôi vừa đẹp trai vừa đáng yêu.”

“Đúng, tui khinh.”

“Ngày nào cũng nhìn sếp Thẩm vậy không chán à? Đổi khẩu vị thử đi mà.”

“Dù sao thì anh là phò mã mà.”

“Văn thiếu trông lạnh lùng ghê.”

Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn anh: “Là sao?”

“Hahaha đáng yêu vãi nhái.”

Lúc này Thường Tuyết đẩy cửa đi vào, thấy vậy thì nói ngay: “Aiz, tin tức mới nè, forum của Văn Thị bùng cháy luôn rồi.”

Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, lười nhác dựa lên ghế sô pha, cầm lấy mic: “Ồ? Là gì thế?”

Thẩm Tuyền: “Sao thế?”

Bữa tiệc tối nay mời MC cát xê khá cao, cũng mời hai nghệ sĩ hàng đầu.

Trans: Lam Lam

Tiếc là Văn Trạch Lệ hàng ngày đối xử với Thẩm Tuyền dịu dàng là vậy nhưng khi đối xử với người khác anh vẫn lạnh lùng như cũ. Anh liếc mắt nhìn những người chào mình kia rồi chỉ ừm một tiếng, chiếc áo khoác màu đen khiến cho anh trông cao to hơn, cảm giác rất xa cách.

“Ừ, tan họp đi.” Thẩm Tuyền cầm sổ lên, gật đầu với họ. Mấy vị giám đốc cấp cao dưới tay cô đa số đều lớn tuổi hơn cô, cho dù không lớn hơn nhiều cũng có vài người lớn hơn ba bốn tuổi.

*

Cứ thế, bữa tiệc cuối năm đã tới.

Từ lúc mang bầu tới giờ, Thẩm Tuyền chưa nghỉ buổi nào cả, thậm chí cô còn đi công tác ở mấy nơi, công tác ngắn ngày thì giao cho Thường Tuyết còn dài ngày thì cô sẽ đi.

Chương 97: Ngoại truyện 19

Văn Trạch Lệ bật cười một tiếng rồi cùng cô xuống xe, anh đưa cô tới tận thang máy, nhìn thấy cô cùng Thường Tuyết đi lên lầu mới yên tâm rời khỏi đó.

Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền tới công ty. Tới cửa tòa nhà Thẩm Thị, Văn Trạch Lệ cởi dây an toàn cho cô, cười hỏi: “Nghe nói lúc mang thai nội tiết tố thay đổi nên nhu cầu cũng nhiều hơn thật à?”

“Cặp vợ chồng này không biết là ở riêng sẽ như thế nào nữa.”

Cả đám người đồng loạt quay đầu lại, Thẩm Tuyền cũng ngước mắt lên, nhìn thấy Văn Trạch Lệ tay đút túi đứng dựa vào tường nhìn về phía này, trên tay anh còn vắt một chiếc áo choàng nữ dài màu đen.

Văn Trạch Lệ nhướng mày, sau đó anh chống hai tay hai bên đầu cô, hôn rồi thì bàn tay cô có chút quá phận, Văn Trạch Lệ chạm lên môi cô, nhỏ giọng hỏi: “Làm gì đấy?”

“Vẻ kiêu ngạo của công tử nhà giàu thể hiện ra trên mặt luôn ấy.”

Ca nhạc nhảy múa vui đùa đều được sắp xếp cẩn thận, còn có cả một tiết mục trình diễn điện thoại, Thẩm Tuyền lên sân khấu mở lời chúc trước. Tối nay cô đi giày cao gót, ánh sáng rọi lên mặt cô, vẫn xinh đẹp vẫn đầy khí thế vậy, nhưng có lẽ vì bụng hơi to ra nên trông cô dịu dàng hơn nhiều.

Thẩm Tuyền nhìn rồi kéo lấy cổ áo anh, cứ dùng tư thế như thế hôn anh.

Đã qua cả thời gian đó rồi.

Thẩm Tuyền nhìn Văn Trạch Lệ.

Có thế này cũng ghen?

Mấy ngày tiếp theo đó, cả Thẩm Thị và Văn Thị đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm, Thường Tuyết chạy đây chạy đó bận rộn vô cùng, thỉnh thoảng còn nghe thấy cô ấy cầm điện thoại cãi nhau với Nhiếp Tư.

“Đến rồi ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người ngồi trong văn phòng một lúc, người bên ngoài tan làm bớt rồi hai người mới đi ra. Lúc này trời đã tối, chiếc xe Maybach chen chúc trong dòng xe cuối cùng cũng đã tới khách sạn khu kinh tế, Thẩm Thị đã bao trọn cả khách sạn, LOGO rồi thì hoa tươi và cả các sản phẩm đều đã được bành trong sảnh chính.

“Vâng.”

“Được thôi.”

Văn Trạch Lệ thì mặc áo sơ mi đen và quần dài, người đầy hơi nước, có vẻ là vừa mới tắm xong. Sau khi hai người ngồi vào chỗ, dì giúp việc mới cười nói: “Hôm nay trông sắc mặt bé Tuyền khoẻ lắm, tối qua ngủ ngon lắm đúng không.”

Thẩm Tuyền: “Mấy hôm nay không có buổi họp nào cả.”

Hôm nay Thẩm Tuyền hơi bận nên nhìn thấy anh cô có chút lười nhác, thế là cô kiễng chân ôm lấy cổ anh.

Rất nhiều nhân viên ngồi dưới sân khấu bắt đầu lo lắng, phàm là những người trả lời đều cúi thấp đầu, lúc nào cũng cảm giác người tiếp theo bị đọc tới sẽ là bản thân.

“Còn quỳ cơ đấy? Nhìn thấy ảnh chưa? Hoá ra tin đồn lúc trước là thật, ở nhà anh ấy quỳ, thật, đấy!!!”

“Vãi l, Văn thiếu.”

Ở ngoài cửa có quầy tiếp khách.

Bên dưới là cả đống thành viên ẩn danh.

“Lái xe tới đón em đi, không phải anh thuận đường à.”

Thẩm Tuyền: “Anh biết thì tốt.”

“Đúng là không ngờ nổi, nhưng sếp Thẩm cũng lạnh lùng mà, có bầu nhưng sắc mặt cô ấy vẫn lạnh lùng.”

Nửa tiếng nữa lại trôi qua, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền mới đi ra, Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy tới đầu gối rất độc đáo, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.

“Tôi nghi là sau này năm nào ổng cũng phải qua đó để cống hiến cho nhà vợ rồi.”

Người đàn ông này ở Văn Thị đúng là được rất nhiều người để ý.

Ảnh 3, Văn Trạch Lệ nấu nước đường đỏ cho Thẩm Tuyền ở trong bếp.

Nhưng hai người không ngại phiền hà, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, chỉ là nói mãi, cảm thấy đã trôi qua lâu rồi mà hai người kia vẫn chưa ra ngoài.

“Mấy ông đàn ông đó ý.”

Văn Trạch Lệ hôn lên má cô: “Thế em ngủ tiếp đi.”

“Lần này sếp Văn quá đáng rồi nha.”

Video và hình ảnh thi nhau chạy.

Chủ đề trò chuyện đó không tiếp tục nữa.

Năm nay tiệc tối của Thẩm thị được tổ chức ở khách sạn nằm trong khu kinh tế, Văn Thị thì tổ chức ở khu CBD không xa lắm. Ba giờ chiều, tất cả nhân viên nữ trong công ty đều về nhà chuẩn bị lên đồ, Thẩm Tuyền không đi ngay, cô còn đang bàn bạc với mấy vị giám đốc cấp cao trong phòng họp.

“Trời ơi, đau lòng ghê.”

Đương nhiên là cũng đẹp hơn.

“Đúng đấy, không thể ngờ nổi là ngày nào anh ấy cũng đưa sếp Thẩm tới công ty luôn.”

Văn Trạch Lệ ôm lấy cô từ sau lưng rồi vươn tay tắt đồng hồ đi, tiện thể nhìn thời gian, 7 giờ rưỡi, anh rút tay lại lại ôm lấy eo cô, bầu tới tháng này cô thường nằm nghiêng ngủ.

“Trời ơi, trước mặt sếp Thẩm, Văn thiếu bị chặt thành vụn luôn ấy chứ.”

“Trạch Lệ cũng tới rồi à?”

Thẩm Tuyền: “Em vẫn chưa thoả mãn.”

Trong đôi mắt hẹp dài là một màu đỏ ửng, nhìn vừa xấu xa lại vừa đáng thương, rất là thảm hại.

Thẩm Tuyền trừng mắt nhìn anh một cái, cô không trả lời cũng chẳng phủ nhận. Dù sao cũng là gần đây cô mới phát hiện, không thì tối qua cô cũng không mở lời với anh.

“Không biết Văn thiếu với sếp Thẩm ở nhà sẽ sống với nhau thế nào nữa?”

Văn Trạch Lệ ngồi dưới sân khấu cầm điện thoại lên chụp mấy bức ảnh.

Văn Trạch Lệ hôn lên tóc cô, nhỏ giọng nói: “Bảy giờ rưỡi rồi đấy.”

Một lát sau, trong căn phòng vang lên tiếng động nho nhỏ.

Cô bật cười.

“Tôi còn đổi cả màu son.”

Bởi vì sắp tới cuối năm, đúng là bận nhưng đều là trong công ty cả, cuộc họp quan trọng nhất là cuộc họp cuối năm, họp xong đến tối mới là quan trọng nhất.

Có vài người còn vui vẻ vỗ tay, hô chào mừng.

“Sếp Văn, năm nay bà đây cắn răng mua một bộ váy cực đắt cho anh xem đấy…”

Thẩm Tuyền mỉm cười gật đầu.

Thẩm Tuyền lấy lại tinh thần, nhìn anh một cái rồi đẩy cửa xuống xe.

“Cảm giác không phải người chồng tốt.”

Cô nói: “Không có gì.”

Đám giám đốc vẫn chưa rời khỏi đó, đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này thì ngây ra.

Tới tầng một, người đông đúc, bữa tiệc tối sắp bắt đầu rồi. Văn Trạch Lệ cùng Thẩm Tuyền đi tới phòng nghỉ, chạm mặt Thẩm Tiêu Toàn, Thẩm Tiêu Toàn nhìn Văn Trạch Lệ: “Con đến thật à, không lo lắng gì cho Văn Thị à?”

“Cảm giác rất xa cách.”

Có mấy nhân viên tụ tập lại trò chuyện ở quầy lễ tân.

Văn Trạch Lệ mỉm cười ngồi dậy: “Hay là anh họp thay em luôn nhé?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Ngoại truyện 19