Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Trở về

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Trở về


Chương 47: Trở về

"Harry, cậu làm ơn đừng nhắc đến bệnh xá với Madam Pomfrey nữa dùm mình được không. Từ bây giờ cho đến cuối năm học, mình không muốn đặt chân vào bệnh xá một lần nào nữa đâu."

[Năng lực này được gọi là xà ngữ, có rất ít rất ít phù thuỷ có khả năng nói chuyện với loài rắn. Mình là Harry Potter còn đây là Tom S·ullivan, bọn mình đều là học sinh của Hogwarts?] Harry giải thích một chút cho con rắn nhỏ về hai đứa chúng nó.

Giọng con nít vừa nãy vang lên mang đầy sự kinh ngạc : [ Các cậu… các cậu có thể nói chuyện với mình?]

Một bóng trắng xuất hiện ở gốc cây mà Tom vừa mới đứng hồi nãy. Đó là một con rắn nhỏ thoạt nhìn tương đương xinh đẹp. Mắt của Tom sáng lên khi nhìn thấy nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi Tom đổ chậu nước rửa mặt vào gốc cây mà nó đang đứng thì có một tiếng động lạ sột soạt vang lên ở bãi cỏ dưới gốc cây.

"Chiến thắng! Chúng ta chiến thắng rồi! Cậu đã chiến thắng! Mọi người đang chờ các cậu trong sinh hoạt chung ấy. Tụi mình đang mở tiệc, anh Fred và George đã chôm được mấy cái bánh ngọt và đồ ăn khác trong nhà bếp."

Nghe đến Madam Pomfrey và bệnh xá, Tom khẽ run lên. Nó phàn nàn với thằng bạn:

"Hình như người đó chính là cậu thì phải. Từ đầu năm đến giờ cậu chính là người thường xuyên nhất ghé thăm Madam Pomfrey ." Harry cười cười nói, sức khỏe của thằng bạn thì nó còn lạ gì nữa. Đêm giáng sinh chịu lạnh một chút cũng sốt cao thì cũng hiểu rồi.

Tom nhanh chóng lui lại về chỗ Harry. Hai đứa đều rút ra đũa phép mà cầm trong tay. Khu vực này vẫn nằm trong khu vực bìa rừng cho nên cảnh giác vẫn không thể thiếu. Tuy giọng nói vừa rồi vẫn là của một đứa con nít nhưng ma pháp giới cũng không thiếu việc lạ.

"Vậy là chừng nào giáo sư Quirrell còn cầm cự được với giáo sư Snape thì Hòn đá vẫn an toàn?" Hermione đưa là ý kiến của mình.

Tom cùng với ba đứa bạn mặt ủ mày chau trở về phòng sinh hoạt chung. Nói chính xác là chỉ có ba đứa tụi nó thôi chứ Tom thì rất thích ý mà gia nhập buổi tiệc chúc mừng chiến thắng này.

[Ai? Ai vừa mới đổ nước vào căn nhà đẹp đẽ của ta. Mau bắt đền đi. Hoá ra là hai thằng phù thuỷ trẻ. Ta muốn quyết đấu với các ngươi để trả thù cho căn nhà của mình.]

[Không có, chưa từng có ai gọi mình, cũng không có ai cần mình]. Con rắn nhỏ cụp đầu xuống trông có vẻ khá đáng thương. Nó nói sang chuyện khác: [Mà Hogwarts là nơi nào? Các cậu cũng chưa trả lời cho mình.]

Harry nhìn xung quanh, cảnh giác nói:

Ron nói: "Chắc thứ ba tới là Hòn đá tiêu thôi."

[Thôi bây giờ đã trễ rồi, chúng mình phải về đây, nếu không mọi người phải lo lắng.] Bầu trời bây giờ đã tối đen, Hai đứa đầy tiếc nuối mà tạm biệt con rất nhỏ.

"Dẹp chuyện đó qua một bên đi. Bây giờ không phải lúc. Tụi mình đi kiếm một phòng trống đi, mình và Tom sẽ kể cho các bạn nghe…"

Nó cũng không để ý đến Harry mà biến một hòn đá gần đó thành chậu rửa mặt rồi dùng aquamenti đổ đầy nước vào trong đó. Trình độ của Tom chưa thể khiến cho cầu nước lơ lửng giữa không trung được bởi vì điều đó yêu cầu sử dụng nhiều loại ma chú cùng lúc.

Cả đám thất tha thất thiểu mà trở về phòng ngủ của chúng nó. Tom cảm thấy mình chơi chưa đã nhưng cũng không dám trái lời giáo sư McGonagall.

"Harry, cậu đi đâu nãy giờ? Còn Tom nữa, cậu cũng biến mất cùng với Harry mà không báo cho tụi mình một tiếng. Các cậu biết mình đã lo lắng cho hai cậu như thế nào không?"

___________

Harry cùng Tom cùng nhau ngồi lên cây Nimbus 2000 trở về trong ánh mắt dõi theo của người bạn mới của bọn nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Tom? Cậu đang nói xà ngữ] Harry cũng theo phản xạ mà kêu lên bằng xà ngữ.

Harry lo lắng nhìn thằng bạn sắc mặt vẫn còn trắng bệch, Tom cần phải lấy tay chống vào thân cây mới có thể đứng thẳng được. Sau trận nôn thốc nôn tháo vừa rồi, thằng bé thoạt nhìn thực suy yếu.

Hermione cự nự khi thấy Harry và Ron bước vào tháp Gryffindor. Ron thì nhào đấm thùm thụp lên lưng của Harry và gào to:

Chương 47: Trở về (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tom trắng mắt mà liếc thằng bạn một cái: "Vậy mình hỏi cậu, từ khi nhập học đến giờ, năm nhất ai quen thuộc nhất với bệnh xá?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó Harry kể lại cho hai đứa tụi nó nghe về cuộc đối thoại mà nó và Tom vừa mới nghe trộm được. Trong khi đó Tom lại không nói một câu.

"Cậu sao rồi Tom, có cần mình diều tới bệnh xá không? Madam Pomfrey sẽ làm cho cậu cảm thấy khỏe hơn." Harry ân cần mà thăm hỏi.

[ Cậu không biết tên là gì à. Đó là cách mà chúng mình phân biệt lẫn nhau. Cậu cũng có thể gọi mình như thế.]

"Cậu muốn rửa tay hay rửa mặt cho sạch không Harry?" Tom vừa nói vừa rửa sạch các chỗ dơ bẩn còn dính trong áo chùng của mình. Đồng thời dọn dẹp đống bầy nhày mà nó vừa mới tạo thành.

Sorry mọi người, hôm nay có việc bận nên chỉ có một chương nha.

Bữa tiệc kéo dài cho đến khi giáo sư McGonagall xuất hiện ở cửa ký túc xá. Bà nhanh chóng mà khiến cho đám sư tử nhỏ đã chơi điên rồi ngoan ngoãn trở về giường.

[Là toà lâu đài đằng kia kìa, đó là nơi tuyệt vời nhất trên thế giới này. Cậu chưa từng tới nơi đó à.] Hai đứa chỉ cho con rắn nhỏ về tòa lâu đài ở sau lưng bọn chúng.

Tom biết sức khỏe của mình không tốt nhưng đâu phải không tốt đến thế. Tất cả toàn là do lý do bất khả kháng nên nó mới cần phải đến bệnh xá mà thôi.

Khi hai đứa về đến phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor thì bữa tiệc ăn mừng chiến thắng đã được bắt đầu. Mọi người đều đã nhập tiệc chỉ còn thiếu hai người tụi nó.

Nhưng Harry không nghĩ như vậy. Giống như lần ở sở thú, nó nhanh chóng mà kết thân với con rắn nhỏ.

[Ai kêu người ta mới được sinh ra vào mùa hè vừa rồi đâu. Có nhiều điều chưa biết là hoàn toàn bình thường. Vậy mình phải gọi các cậu là Harry với Tom à?]

[Đúng vậy, câu có thể gọi bọn mình như vậy. Bộ cậu không có tên à?] Tom trả lời, nó cũng dần thả lỏng sự cảnh giác của mình với con rắn nhỏ. Điều này khiến cho con rắn ấy vui hẳn lên.

Cặp mắt đỏ tươi của con rắn nhìn chăm chú hai thằng bé ánh lên sự tò mò hiếm thấy. Tom cũng không ngờ là mình có thể nhìn thấy được sự tò mò từ đôi mắt của một con rắn.

Tom vẫn chỉ đũa phép của mình này vào con rắn nhỏ. Tuy thoạt nhìn không có gì nguy hiểm nhưng nó vẫn không thể buông lỏng cảnh giác được.

[Ai vừa mới lên tiếng, mau xuất hiện đi. Chúng ta không có sợ ngươi đâu.] Tom rít lên, nó không để ý là mình đang sử dụng xà ngữ.

Một giọng nói của một đứa con nít 3,4 tuổi vang lên trong bãi cỏ. Tiếng nói đó vẫn còn ngọng nghịu chưa được rõ ràng.

Một vạn câu hỏi vì sao bắt đầu vang lên:[Hogwarts? Đó là nơi nào? Mà Harry và Tom là cái gì?]

"Làm sao mà cậu lại không thích đến bệnh xá như vậy? Mình thấy Madam Pomfrey là người rất tốt mà. Bà ấy rất tận tình chăm sóc cho bất cứ ai tiến vào bệnh xá." Thằng bé nghi hoặc hỏi.

Tom vô cùng luyến tiếc con rắn nhỏ xinh đẹp này, nó muốn đem về nuôi nhưng ngại với thân phận của mình. Một con sư tử nhỏ mà có thú cưng là một con rắn nhỏ sẽ bị cười c·hết mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mình sắp trở thành đối tượng được Madam Pomfrey đối xử đặc biệt luôn rồi." Tom phàn nàn nói. Madam Pomfrey hầu như đã muốn nó khám sức khỏe định kỳ tại bệnh xá hàng tuần luôn rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Trở về