Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 9 - Chương 414: Đánh mất một thứ quan trọng
người Diệp Uyên, thấy gương mặt khó chịu của anh, ít nhiều cũng có chút
biết cô đã tới đây sẽ rất phiền phức. Sao cô có thể ích kỷ như vậy được? Cô toàn quên tính chất công việc của Tố Khải đặc biệt thế nào.
với cô. Điều này chứng tỏ Tố Khải vô cùng tin tưởng cô. Theo lý mà nói,
nhũn ra, cả người ngã rạp xuống đất.
lên người cô.
đôi mắt có chút khác thường. Anh cười: “Tôi có phải mãnh thú đâu? Bảo em ở lại với tôi thêm một lát cũng khó vậy sao?”
vậy. Trong môi trường giáo d·ụ·c mà cô được tiếp nhận cũng như trong số
lắc đầu. Đương nhiên cô không mong anh phải phân tâm. Thực tế để anh
đồng hồ trên tường, có phần khó xử. Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên
Có lẽ Diệp Uyên cũng vừa mới tỉnh dậy
lần. Nhưng qua việc anh ta nhắc lại, ký ức sáng nay mơ hồ quay trở về,
“Loại đàn ông đó đúng là vô vị!” Diệp Uyên hừ một tiếng.
suốt. Sau khi lấy làm xong thủ tục, cô mới thở dài. Cảnh Long thấy vậy
bay. Ánh nắng ngoài sân bay đang gay gắt. So với phương Bắc thời gian
Cả người Lâm Yêu Yêu co quắp như một con tôm, hai tay bịt chặt hai tai. Mặt cô tái nhợt đến dọa người. Cô chỉ
bảo đảm an toàn cho người thân của cậu ấy. Còn lần này, Tố Khải đã tăng
lảo đảo đi về phía cửa. Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, hai chân đã
Từng ngón tay anh ta khẽ bấm mạnh lên vai cô, như đang ngầm ám hiệu.
Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ làm lòng người cũng vui vẻ.
Diệp Uyên đón được, mạnh tay ấn Đinh Tư
Quan trọng hơn là, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.
mang chìa khóa lên cho anh.”
Ngược chiều sáng, Diệp Lan nhìn theo
nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bèn dừng bước đột ngột. Còn Lâm Yêu Yêu một giây sau tan nát cõi lòng.
không tra ra. Khi cảnh sát tới cô nói với họ như thế nào? Đừng có lãng
một ngọn lửa nóng rẫy, rồi bị nó va đập, quăng quật, cuối cùng bị thiêu
Nghe xong câu ấy, Diệp Uyên bỗng cười
bạn bè, cũng chưa từng có ai thích hủy hoại cơ thể mình. Trong tiềm thức của cô, những người đàn ông xăm lên người đều không phải là người tốt.
khi đẩy cửa phòng ngủ đi vào, thấy cô đờ đẫn ngồi trên giường, anh ta
một bát trà giải rượu. Cô cẩn thận đặt lên mặt bàn, sau đó giơ tay xoa
Một lúc sau cô mới nghe thấy có tiếng bước chân vọng tới, rất gấp gáp.
Người đàn ông nhanh chóng tháo kính
Lâm Yêu Yêu mỉm cười lắc đầu.
Cô không hiểu.
cũng sẽ chiếm đoạt em.”
mất. Trái tim đó đã tan thành ngàn mảnh.
thể nhúc nhích, dù là cử động ngón tay.
muốn mắng anh ta là đồ bỉ ổi, muốn cầu xin anh ta tha cho mình, nhưng
Trong thùng rác còn vứt bốn chiếc bao cao su đã được dùng qua, còn chảy tràn chất dịch trắng ra ngoài.
thái dương, rồi nói: “Tôi không sao, cảm ơn em!”
đành liều mình mang tội danh lái xe không bằng, đưa anh về nhà bằng khả (đọc tại Nhiều Truyện.com)
xuống. Khoảnh khắc hai đôi mắt nhìn vào nhau, bao nhung nhớ và tình yêu
Lâm Yêu Yêu không hiểu.
cong môi lên, bước từng bước về phía cô. Ý thức của cô cho dù còn tỉnh
“Đủ rồi!” Trong phòng ngủ vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của Lâm Yêu Yêu.
Chuông cửa lại vang lên đúng lúc này.
Đ* c*m th* như anh!” Bây giờ cô mệt mỏi không còn là vì thuốc mà vì cả
Anh ta là đồ lừa đảo, anh ta không hề say rượu!
Lúc này Diệp Lan mới chợt hiểu ra. Cô
Cô chỉ muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức.
anh lại gần, hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xen lẫn mùi rượu thoang thoảng
cuối cùng sẽ phải đấu tranh với bọn chúng.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Miệng Lâm Yêu Yêu khô khốc, tim đã bắn
Cô không nhớ tối qua anh ta đã làm mấy
Hai người đang đi về phía trước, Diệp
“Còn cả lúc em run rẩy nữa.” Diệp Uyên
Ở đầu kia của thành phố, tại vịnh Tinh Hà phía đường Dương Bắc.
Lâm Yêu Yêu dùng hết sức mới có thể nhắm chặt mắt lại.
ăn mặc thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng một nhúm tóc vàng chói trước trán trông rất nhức mắt. Điều càng khiến Diệp Lan khó chấp nhận chính là
cô. Anh nhìn vào đôi mắt mọng nước của cô, cảm giác thỏa mãn trong lòng
không?”
“Sao vậy?” Diệp Uyên thay đổi dáng vẻ mệt mỏi, say khướt ban nãy. Anh cúi đầu, bờ môi nhẹ nhàng mơn man vành tai cô.
Quyển 9 - Chương 414: Đánh mất một thứ quan trọng
Sắc mặt Lâm Yêu Yêu trắng bệch, tim cũng ngừng đập.
đẹp được ánh đèn đại sảnh chiếu sáng, lại càng thêm quyến rũ. Cô ta có
hấp cũng theo đó trở nên dồn dập. Máu huyết trên người như một dòng nước sôi sùng sục, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể cô. Không hiểu sao, khi
Lan trong một giây phút không chú ý bèn va vào một người đi ngang qua
Thật vô liêm sỉ, sao anh ta có thể như vậy?
nghiêm ngặt, không thua gì cung cấm. Bảo vệ quan sát cô, điều tra một
Ngăn kéo đầu giường bị kéo ra, có mấy bao cao su được treo lên.
Nhưng Tố Khải trước mặt như đã biến thành một người khác.
Cô ghen với v*m ng*c của cô gái này, ghen với việc cô ta có thể đường hoàng khoác tay bạn trai của cô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này Diệp Lan không xa lạ. Tuy rằng cô chỉ từng nhìn thấy cô ta một lần trên hình ảnh giám sát. Nhưng thần
“Anh… bỉ ổi!” Lâm Yêu Yêu chỉ muốn trong tay cầm một con dao, đâm thẳng vào lồng ngực anh ta.
Trong mơ màng, cô nhìn thấy Diệp Uyên
đêm đã bị giày vò và rút cạn sức lực, không còn sức đôi co, tranh cãi
Cô ngước mắt lên, vẫn là tên đầu sỏ đó!
nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sức mạnh, cười với anh, gật đầu thật mạnh: “Được! Tôi nhất định sẽ đợi tới ngày anh ấy quay trở về.”
Đằng sau là Diệp Uyên đang thảnh thơi, hừ một tiếng: “Đón cô ta về đi!”
trước mặt cô. Thậm chí khi phải tới Vân Nam làm gián điệp, anh cũng nói
Cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình đã bị một thứ khổng lồ lấp đầy, phá vỡ.
không nhẫn tâm.
không cần quay về.” Diệp Uyên nói rồi bàn tay thuần thục khóa chặt eo cô lại. Mặt anh áp xuống, kề sát bên tai cô: “Ở lại đây… với anh!”
Diệp Lan gật đầu. Chắc chắn rồi, cô sẽ làm vậy.
Diệp Lan có phần ngượng ngập. Đến Vân
năng lái xe nửa vời của mình.
Lâm Yêu Yêu thấy thái độ của anh có vẻ
rồi.”
Vì cô cảm thấy, từ giây phút Tố Khải đi ngang qua cô, cô như đã đánh một thứ vô cùng, vô cùng quan trọng đối với mình…
Cầu trời ra khỏi tiểu khu vẫn còn bắt
Tố Khải đều có một điều kiện, đó là cấp trên bất luận thế nào cũng phải
nữa, toàn thân mềm oặt, bất lực, như bị người ta rút hết xương sống vậy. Nhiệt độ giá lạnh của sàn nhà lát đá xuyên vào cơ thể cô. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn Diệp Uyên càng lúc càng gần.
Lâm Yêu Yêu sững sờ, không biết anh ta nói thế là có ý gì.
Thấy anh đã có ý thức, Lâm Yêu Yêu mới yên tâm: “Không sao là tốt rồi. Anh nghỉ ngơi sớm đi, em về đây!”
Cô ta khoác tay Tố Khải, gương mặt xinh
Cô gượng ngồi dậy. Ký ức trong đầu óc
Nụ cười trên khóe môi Lâm Yêu Yêu chợt
cười: “Tỉnh rồi sao?”
“Xin em đấy! Người giúp việc phải sáng mai mới tới.” Anh dựa vào sofa, nghiêng đầu về phía cô, giọng nói trầm trầm.
được. Sáng nay lúc không mặc “áo mưa”, có phải em càng thoải mái hơn
Diệp Uyên nằm đè xuống, từng ngón tay
cũng chỉ coi như anh say rượu nói linh tinh, nên cũng không nói thêm gì. Diệp Uyên vẫn chầm chậm uống trà giải rượu. Cô thấy vậy bèn đề nghị:
khựng lại. Cô cảm thấy câu nói này của anh cứ kỳ lạ thế nào ấy, nhưng
nhìn người đàn ông trước mặt như không tin vào mắt mình, chỉ còn nhìn
Cả người Lâm Yêu Yêu đều đang run rẩy.
Ông trời có đôi lúc cũng nhầm lẫn vài việc, ví dụ như, chia tách một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.
dài xé áo của cô ra không thương tiếc. Đôi mắt tham lam như cầm thú. Anh nhìn cô, cười khẽ: “Em quên mất tôi đã từng nói với cô, sớm muộn tôi
Anh mặc một chiếc áo phông trắng sạch
Lâm Yêu Yêu thấy anh có vẻ khó chịu thật, cũng cảm thông, bèn quay lại khẽ hỏi: “Nhà bếp ở đâu?”
mũi véo tai, khẽ nói: “Để nguội một chút anh hẵng uống, hơi nóng đấy!”
mới được vào trong.
Đau đớn khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Mũi cô phát ra những tiếng thở khe khẽ…
nổi đồ mất. Nghĩ vậy, cô ngồi xuống đối diện anh, khuyên nhủ: “Nếu anh
Nhìn Diệp Uyên say khướt nằm trên sofa,
hình xăm trên cánh tay anh, ngoằn nghèo khắp cả cánh tay, trông rất đáng sợ.
Nam rồi, cô mới biết những người này vất vả thế nào. Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng cô đã tận mắt chứng kiến sự sa sút của họ. Có những cảnh
Anh cuộn đôi chân mềm oặt của cô lại, nâng cao eo cô lên.
đã lên tới cực đại cùng với hành động dã thú của mình.
Lâm Yêu Yêu muốn nói đừng với anh ta,
cô ấy sợ nhất là nhìn thấy hình xăm.”
một mái dài, lượn sóng mãnh liệt, nóng bỏng như búp bê Barbie, còn có
lái xe đưa tôi về nhà. Thiết bị kiểm soát ngoài cửa cũng chứng minh cô
Cô cảm thấy cơ thể mình như bị vứt vào
hồng hộc một hơi, trán lấm tấm mồ hôi.
Bờ vai cô chợt ấm lên.
Khóe mắt Lâm Yêu Yêu chẳng biết đã đỏ từ lúc nào. Khi anh áp sát, một giọt nước mắt lăn xuống. Cùng với sự tấn
Thế này là thế nào?
này đã lạnh cắt da cắt thịt, thì điều kiện khí hậu ở đây quả thực đã
Gương mặt hơi hồng lên, hai mắt nhắm chặt. Làn da lộ ra ngoài không khí
Lâm Yêu Yêu thở hổn hển, ánh mắt biến
Tim Lâm Yêu Yêu đập thịch một tiếng, hô
Lâm Yêu Yêu thở dài bất lực. Từ lúc vào trong quán bar cho tới khi rời
xăm người. Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ tiếp xúc với loại đàn ông như
“Anh… Diệp Uyên, anh đã cho tôi… dùng thứ gì…” Cô cảm thấy đầu lưỡi cũng chẳng còn sức lực.
Còn trên giường, cơ thể xinh đẹp của người con gái được ga giường che đi một cách miễn cưỡng.
Cô cúi đầu liên tục xin lỗi, vội vàng cúi xuống nhặt. Nhưng có một cánh tay đàn ông đã nhanh hơn cô, giúp cô nhặt nó lên.
Tố Khải cũng giống như Cảnh Long vậy.
Cảnh Long cười nói: Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng đừng có lần sau. Như vậy chỉ gây thêm rất nhiều áp lực công việc cho chúng tôi thôi.
kiên quyết thì cũng không khước từ thêm nữa. Cô khẽ gật đầu rồi đón lấy
của mình. Ừ nhỉ, mà Diệp Uyên mà không xuống nhà cùng cô, cô không lấy
Nhưng trái tim thì như bị xé vụn.
Diệp Lan sợ nhất là nhìn thấy đàn ông
Cơ thể mềm yếu của người con gái mang
căng thẳng, bồn chồn bất an.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại là Tố Khải.
Đó là Đinh Tư Thừa!
Diệp Lan biết rõ anh ta đang an ủi,
Quần áo của người phụ nữ và người đàn
Dọc đường, Diệp Lan cứ cảm ơn Cảnh Long
tin tưởng em, thì có thể đưa chìa khóa xe cho em. Em lấy hết đồ ra sẽ
Sao cô lại quên mất công việc của Tố
“Diệp Uyên! Mày là thằng khốn!” Anh nghiến răng nghiến lợi, quay người vung nắm đấm về phía Diệp Uyên.
Dưới ánh đèn vàng, cô bị Diệp Uyên nâng
gái kia thì lại rất rõ.
Anh chính là Tố Khải của cô, vừa xa lạ… lại vừa thân quen.
không còn biết gì nữa…
chiếc cốc. Cô sớm đã khát khô cả cổ, uống ừng ực mấy ngụm hết sạch sành
Cho tới khi, anh dừng bước trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới.
lực, để mặc cho anh ôm mình vào phòng ngủ. Sau đó cô bị vứt lên một
ngửi kỹ để nắm bắt nó thì lại không bắt được.
“Lý do giữ cho ý thức của em tỉnh táo là để…” Bàn tay lớn của Diệp Uyên tham lam lướt đi trên da thịt trắng trẻo của cô. Dưới lòng bàn tay nhẹ nhàng ấy, d*c v*ng của anh ta đang bừng
sanh.
sắc mê muội say đắm khi nhìn Tố Khải của cô ta thì cả đời này Diệp Lan
lúc đó Diệp Lan mới ngộ ra. Thì ra mỗi lần trước khi chấp hành nhiệm vụ
Cô bàng hoàng, đang định kéo chăn lên che người thì cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra.
ngơi một lát, tôi uống trà xong sẽ xuống cùng em!”
thấp giọng nói: “Muộn vậy rồi. Em ở trên giường của mình đợi hắn ta hay
sát đã mấy ngày không được chợp mắt. Có cảnh sát râu ria đã xồm xoàm.
Lâm Yêu Yêu dừng bước, quay đầu nhìn
ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nóng bỏng dừng lại trên gương mặt cô,
Diệp Uyên có đè lên cô lần nữa. Cả người cô như một con sóng bị đánh
việc. Ví dụ như, chia tách một đôi tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.
“Diệp Uyên! Tôi phải tố cáo anh! Tố cáo
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhớ ra đống đồ
mình không còn thuộc về mình nữa.
Nụ cười của Diệp Uyên càng đậm. Anh ta thì thầm bên tai cô: “Yên tâm, trò bỉ ổi vẫn còn ở phía sau.”
Khải chứ? Anh chưa bao giờ giấu giếm thân phận là cảnh sát chống m* t**
ông vứt rải rác từ dưới đất đến trên giường. Áo ngực của phụ nữ, nội y
bảo vệ cho sự an toàn của cô.
Diệp Uyên vẫn phải uể oải đưa ra thẻ chứng nhận đỗ xe trong tiểu khu họ
Diệp Lan gật đầu, bước chân nặng nề.
Sau khi dốc hết sức lực đỡ anh ngồi được lên sofa, cuối cùng cô mới thở
Diệp Uyên nghe xong bèn nhìn cô như cười như không: “Chính tay em nấu cho anh, sao có thể khó uống được?”
Ánh mắt Đinh Tư Thừa như một con thú bị giam hãm. Anh đẩy mạnh Diệp Uyên ra, rồi đấm một nhát lên mặt anh ta: “Khốn nạn!”
Đến cả sức để ngẩng đầu lên cô cũng
Khải, cái cảm giác hạnh phúc ấy đã nổ tung trong tim cô như một màn pháo hoa. Đến ánh mắt cô cũng trở nên rạng rỡ, xua tan tất cả mọi âu lo,
Diệp Uyên bỗng nói: “Vội gì chứ? Em vào nhà còn chưa kịp thở, không mệt sao?”
lung cho gương mặt Diệp Uyên. Anh ngẩng đầu dựa ra sau ghế, nhìn chong
Lâm Yêu Yêu lại bỏ tạm túi xách xuống: “Vậy thì… anh ngồi đây đợi em một lát.”
Diệp Lan cảm thấy muôn phần kích trọng và lo lắng sâu sắc cho họ.
Cảnh tượng tối qua lướt nhanh qua đầu óc…
tạo thành một thứ mùi khó có thể diễn tả, lấp đầy hơi thở của cô, khiến
được gương mặt mơ hồ của anh.
Cô biết chuyện này không phải chuyện bình thường, không may còn có thể mất mạng.
Quả nhiên anh ta đã cho cô dùng thuốc!
người Tố Khải không một chút kiêng dè, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Cô cắn chặt răng, nhìn anh ta đầy phẫn nộ.
một sự k*ch th*ch lớn đến vậy, đúng không?”
Diệp Uyên ngước mắt lên nhìn cô, trong
vào ngực anh, trước mắt đã xuất hiện ảo ảnh.
là em sẽ vội tới nhà hắn ta?”
nhiên phát hiện người đang ôm vai mình là Cảnh Long. Cô kinh ngạc, đang
của Tố Khải ở đằng sau. Cô không muốn nhìn cũng không muốn nghĩ tới nó.
Cô cắn răng, đẩy anh ra, rồi nói: “Mấy thứ đó hôm nào có thời gian em sẽ quay lại lấy, muộn quá rồi, em phải về đây.”
Cả người cô loạng choạng chực ngã. Chẳng mấy chốc cô đã bị Diệp Uyên cũng đứng dậy theo ôm chặt. Cô bất lực dựa
Đôi mắt mơ màng say của anh hơi rụt lại, lan ra một tia nhìn nguy hiểm.
cao hết lần này tới lần khác. Cô muốn đẩy anh ta ra, muốn rời khỏi nơi
Từ đôi mắt anh, cô hiểu anh định làm gì. Cô liều mạng muốn bò dậy khỏi giường nhưng cố đến mức nào cũng không
bị vứt dưới đất. Ngoài đống đồ lộn xộn, còn có một đống giấy vệ sinh vứt khắp đất.
Diệp Uyên mở mắt ra, trong đáy mắt tỏa
Lâm Yêu Yêu sững người, sau đó cười khó tin: “Anh nói gì thế?”
Cảnh Long buông cô ra, nhìn theo hướng
thành một con dao sắc nhọn, chỉ muốn g**t ch*t Diệp Uyên ngay lập tức.
ngập tràn tiếng r*n r* bất lực và tiếng thở cuồng dã của người đàn ông,
lập tức nhận ngay ra anh.
cô, làm người cô lảo đảo. Chiếc túi xách rơi bộp xuống mặt sàn.
Chỉ có điều, tiểu khu này quản lý rất
Mọi việc xảy ra tối qua khiến cô đau khổ tột cùng. Cơ thể cũng không còn là của bản thân mình nữa. Còn Diệp Uyên cũng hoàn toàn trút bỏ cái vẻ ngoài nho nhã, ph*ng đ*ng trút d*c v*ng
giường thì cả người cứng đờ.
Dứt lời, cô đứng dậy nhưng đầu óc bỗng nặng nề vô cùng.
Khi sắp lên tới đỉnh cao, anh ta không đeo bao cao su như mọi lần mà buông thả tất cả vào thẳng cơ thể cô.
sẽ, cùng một chiếc quần bò thẳng đơn giản kinh điển. Xét về phong cách
Diệp Uyên cũng thôi, cầm chiếc bát lên, thổi nhẹ mấy cái rồi mím môi uống từng ngụm một.
lúc rất lâu. Ánh mắt đó còn sắc bén hơn cả cao thủ đại nội. Cuối cùng
miệng anh đang ngậm tăm, dáng vẻ lưu manh, vô lại, nhưng vừa nhìn là cô
“Chặt thật!” Ánh mắt Diệp Uyên tàn ác, lạnh lẽo: “Xem ra… Đinh Tư Thừa cũng không thể thỏa mãn được em!”
vẫn còn những dấu vết k*ch t*nh đỏ ửng. Cô say ngủ, trên khóe mắt vẫn
còn đủ sức gào lên một tiếng như thế rồi cả người mềm oặt, gục xuống,
Ngoài cửa sổ không biết có tiếng gì vọng tới, làm người con gái choàng tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, sợ hãi như chú nai con.
Diệp Uyên thở dài: “Đồ của em vẫn còn ở sau cốp xe, không lấy nữa sao?”
đi đứng cứ lảo đảo. Anh không thể lái xe, cũng sống c·h·ế·t không cho thuê
cảm thán: “Giống như sáng nay vậy. Em càng run thì lại càng cắn chặt
Tố Khải rời đi, ánh mắt anh ta dừng lại trên gương mặt Diệp Lan, khẽ
“Thật ra, tối nay em hoàn toàn có thể
ra ngoài. Cô dùng hết sức lực còn lại để khẽ đẩy anh ra. Bước chân hơi
Chẳng trách khi cô vừa rời khỏi Bắc Kinh tới Vân Nam là đã bị người ta phát hiện ra, thì ra luôn có người ngầm
Bốn bề trở nên yên lặng.
hơn.”
Ngã như vậy, cô không thể đứng lên được (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làm ngành của họ, không thể nói nhiệm vụ của ai đơn giản hơn ai, hoặc gánh nặng của ai nhiều hơn ai. Bất luận là những người ở nơi tiến tuyến hay những người làm hậu phương, họ đều
Lâm Yêu Yêu có chút ngượng ngập, nhưng
lại cho Diệp Uyên cảm giác sảng khoái. Anh cúi đầu, gần như áp sát trán
như tao tối qua còn có thể người đàn bà của mày hết lần này tới lần khác l*n đ*nh! Anh Đinh à! Sợ rằng anh chưa bao giờ khiến cô ấy được hưởng
Diệp Uyên tươi cười đứng dậy, giơ tay véo má cô: “Cho cô một niềm vui bất ngờ!” Dứt lời anh ta đi ra khỏi phòng ngủ.
Ánh đèn vàng nhạt tô thêm một vẻ mông
Sau đó cô đi vào căn phòng theo hướng tay Diệp Uyên chỉ.
Lâm Yêu Yêu bất giác cảm thấy rét buốt, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành…
Diệp Uyên chỉ thong dong bước lên. Sau khi đi tới bên cạnh giường, anh ta giơ tay siết lấy cằm cô: “Thuốc hết tác dụng chưa?”
Diệp Uyên vẫn cười nhạt từ đầu tới cuối, không nói gì. Sau khi nhấp thử xem nhiệt độ của trà giải rượu, anh lấy
tình hình của Tố Khải phải giấu kín tất cả mọi người. Cô lại không kìm
Diệp Uyên đứng dậy, đi về phía cô. Anh
Mái tóc dài của cô xõa ra trên gối.
“Anh yêu! Anh làm cô bé ấy sợ rồi. Chúng ta về nhà thôi, chân người ta mỏi nhừ rồi!” Đằng sau, vang lên tiếng
nén được, suýt nữa thì làm anh lộ tẩy. Cũng may còn có Cảnh Long, nếu
bóng hình Tố Khải mỗi lúc một mơ hồ, nhưng nét mặt vô cùng ân ái của cô
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh ta, nóng đến bỏng rát.
Tuy rằng anh đã đeo kính râm, tuy rằng
nhìn trân trân anh ta l*t s*ch quần áo của mình. Sau đó anh ta từ tốn
Rất nhanh, cô động đậy thân mình. Cả người đau nhức, không còn sức lực, đau đớn như bị bánh xe lăn qua.
tim cô đập nhanh.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trên người cô bắt đầu vận động.
Diệp Lan nghe xong mà nổi da gà. Sau đó lòng cô lại đau đớn từng cơn. Cô ta gọi Tố Khải là “anh yêu”…
Chẳng mấy chốc, Lâm Yêu Yêu đã bưng lên
Diệp Lan vô thức quay đầu lại, ngạc
Nhưng bỗng nghe thấy Diệp Uyên nói nhỏ một câu: “Làm giúp tôi ít trà giải rượu được không? Tôi đau đầu sắp c·h·ế·t rồi!”
Cô chỉ mong anh được bình an.
được taxi, tuyệt đối đừng mắc cái bệnh cố hữu của mấy khu nhà cao cấp.
Bàn tay lớn của người đàn ông áp sát eo cô. Qua lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh.
định lên tiếng thì Cảnh Long đã giơ tay đón lấy chiếc túi xách trong tay Tố Khải, từ tốn nói: “Xin lỗi anh! Bạn gái tôi trước nay vốn nhát gan,
“Có khó uống quá không?” Cô hỏi.
không thể nào quên. Cho dù không có kinh nghiệm yêu đương, Diệp Lan vẫn
cùng cũng kéo được Diệp Uyên về căn hộ này đã là hơn mười một giờ tối.
Lúc này Diệp Lan mới tỉnh ra, lập tức
phí thời gian! Chẳng ai tin lời cô nói đâu!”
Đến cả sức để nhìn đi chỗ khác cô cũng không có, chỉ có thể nhìn từng múi cơ bắp tráng kiện của Diệp Uyên dưới ánh đèn.
rụi thành tro bụi…
nói: “Tới giờ qua cửa kiểm soát rồi, chúng ta đi thôi!”
Người nhặt túi cho cô không phải ai khác mà chính là Tố Khải mà cô ngày đêm nhung nhớ!
của Diệp Lan bỗng cuộn trào như sông suối.
bừng. Ánh mắt anh ta nhìn cô cũng cuộn trào từng đợt sóng t*nh d*c.
Diệp Lan và Tố Khải là một điển hình. Thế nên, khi vừa nhìn thấy Tố
không đã xảy ra chuyện lớn rồi.
xuống. Anh ta thì thầm bên tai cô: “Em ướt rất nhanh, ga giường ướt đẫm
Từ sau khi ra khỏi quán bar, Diệp Uyên
có thể ngửi thấy tâm tư của cô ta.
khẩy: “Kiện tôi cái gì? c**ng b*c? Đến cả bảo vệ dưới nhà cũng biết cô
Trong mơ hồ, cô nhớ hình như sáng nay
Cả Đinh Tư Thừa và Diệp Uyên đồng thời dừng tay lại.
Khi Diệp Uyên đè xuống, cô cảm nhận được rõ ràng có một v*t t* l*n đang chống vào người mình, nó có một nhiệt độ rực lửa.
khỏi đó, Diệp Uyên nói chưa tới mười câu, chỉ cắm đầu vào uống rượu. Anh uống rất nhiều rượu trong im lặng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
cuồng. Cô không nhìn thấy mắt của Diệp Uyên, cánh tay buông thõng bất
Cảnh Long trả lời rất dứt khoát: “Không! Cậu ấy sẽ không thể biết được.”
Khi Cảnh Long đưa Diệp Lan ra tới sân
Như những người xa lạ đi lướt qua nhau…
công cuồng dã của anh, nó cũng rơi xuống ga giường.
một vòng một khiến đàn ông si mê, khiến phụ nữ ganh tỵ, cứ thế dựa vào
Chẳng mấy chốc, anh đã đi xa.
“Là muốn em cảm nhận tôi trong tỉnh táo, để xem tôi và Đinh Tư Thừa có gì khác nhau.”
Diệp Lan ghen tỵ vô cùng.
“Cảm ơn, á…” Chữ cảm ơn cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng Diệp Lan đã chợt ngưng bặt.
anh. Em yêu, em chặt lắm, khiến anh hết lần này tới lần khác không nhịn
Nghe xong câu này, trong lòng Diệp Lan có chút buồn tủi. Cô “ồ” khẽ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
với anh ta nữa.
Dưới cặp kính râm, cô không nhìn thấy ánh mắt anh, càng chẳng thể biết những tâm sự thông qua đôi mắt ấy.
Người đàn ông rướn người, vòng tay qua eo, bế cô lên một cách nhẹ nhàng, sau đi từng bước vào trong phòng ngủ.
“Tố Khải có biết tôi đã tới Vân Nam không?” Cô bất giác hỏi Cảnh Long một câu.
chiếc giường lớn.
“Sao? Tối qua chẳng phải em cũng rất vui vẻ sao?” Diệp Uyên ngồi xuống, ôm lấy cô, từng ngón tay bất giác lướt
“Anh hiểu lầm rồi! Tại em thấy anh uống nhiều rượu lại đi lên đi xuống thì phiền phức cho anh.” Cô vội vàng giải thích.
được trời ưu ái.
phải đối mặt với những nguy hiểm giống nhau. Giống như Cảnh Long nói. Từ ngày đầu tiên bước chân vào ngành nghề này, họ đã biết tính mạng của
“Đợi tôi một lát, tôi uống hết đã.”
Khi Lâm Yêu Yêu lê lết từng bước, cuối
nát, tan thành ngàn mảnh dưới lực công kích ào ạt của anh ta.
không còn nữa. Trong lòng tuy rất bi phẫn, nhưng đầu lưỡi lại giống như
Ông trời có đôi lúc cũng nhầm lẫn vài
Cảnh Long nhìn cô, khẽ nói: “Bây giờ việc cô phải làm chính là tin tưởng cậu ấy, thông cảm cho cậu ấy, ủng hộ cậu ấy.”
Cảnh Long cũng cười: “Tố Khải có được một người bạn gái như cô thật tốt.”
tự nguyện đi vào nhà. h**p d·â·m? Cho dù cô có đi kiểm tra nước tiểu cũng
Cầm lấy túi xách, cô quay người định đi.
“À, em không sao!” Lâm Yêu Yêu tươi cười rồi cầm túi xách lên: “Anh cứ từ từ uống, uống xong thì nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
Lâm Yêu Yêu nhìn Diệp Uyên khó tin. Sao anh ta có thể bỉ ổi đến mức này?
chẳng mấy chốc cô lại xua đi ý nghĩ kỳ quặc trong lòng, nói: “Chỉ cần
Cửa phòng ngủ chưa khép kín, bên trong có một tia sáng yếu ớt phát ra.
Cô thầm gào thét trong lòng, liều mạng, điên cuồng, nhưng chẳng có ích gì.
còn những vệt nước mắt đã khô cong.
Người đàn ông đứng ngoài cửa sau khi
Diệp Lan không thể nhìn được biểu cảm
hỏi cô có chuyện gì. Cô nhìn ánh nắng đang rải ngoài cửa sổ, khẽ đáp: Thật lòng muốn được gặp anh ấy!
Diệp Uyên bật cười vì dáng vẻ của cô, anh mím môi hỏi: “Có làm em bỏng không?”
nghiêng ngả. Cô như người say rượu, đứng cũng không còn vững nữa. Cô
nũng nịu của người phụ nữ kia, một thứ tiếng Trung không chuẩn cho lắm.
Trái tim Diệp Lan như rơi xuống vực sâu. Cô nhìn Tố Khải, nhìn vào đôi mắt rõ ràng rất thân thuộc ấy giờ trở nên lạ lẫm, nhìn đôi tay vốn chỉ ôm cô giờ bị một người phụ nữ khác chiếm
“Nếu không quá nóng thì tốt nhất anh luôn một ngụm, hiệu quả sẽ tốt
người lái xe của anh. Lâm Yêu Yêu cũng hết cách. Diệp Uyên cứng đầu,
“Muộn quá rồi, em phải về nhà cho nhanh!”
chong lên trần nhà. Trong hơi thở vẫn còn mùi thơm nhẹ nhàng của phụ nữ, một mùi hương ấm áp và dịu dàng, thi thoảng lại len vào mũi anh, khi
đây, nhưng cánh tay chỉ có thể bất lực buông thõng hai bên người, để mặc cho anh ta liên tục chiếm đoạt mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em từng nấu cho Đinh Tư Thừa uống chưa?”
“Diệp Uyên! Anh sao rồi?” Cô đứng trước sofa, khẽ đẩy anh rồi hỏi một câu.
nhìn Tố Khải với vẻ sợ sệt, rồi nép vào lòng Cảnh Long, vùi mặt vào ngực anh ta, cố tình nói: “Anh yêu! Làm em hết hồn, hình xăm của anh ta đáng sợ quá!”
khiến đầu cô đau như búa bổ.
nhất định muốn cô đưa anh về nhà. Không còn cách nào khác, Lâm Yêu Yêu
Trái tim cô như bị người ta móc lên khỏi cổ họng. Hô hấp mỗi lúc một căng thẳng. Đầu óc cũng bất chợt choáng váng.
Cảnh Long giơ tay, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
chưa lâu. Anh ta đã tắm rửa, cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Sau
không khó nuốt quá là được rồi!”
Cô căm hận!
cởi cúc áo sơ mi của mình ra, sau đó c** q**n…
Lâm Yêu Yêu chỉ cảm thấy trời đất quay
Sợ rằng người bảo vệ tiểu khu thấy cô đi ra khỏi cửa chính chắc là kỳ lạ lắm.
“Cô muốn cậu ấy phân tâm sao?” Cảnh Long thấy vậy, có chút không nỡ.
“Túi xách của cô, xin lỗi!” Anh nhìn Diệp Lan từ trên cao, ngữ khí lãnh đạm, không một chút cảm xúc.
thêm một cái tên trong danh sách, đó chính là cô, Diệp Lan.
Cô lắc đầu: “Em chưa bao giờ thấy anh ấy say rượu.”
táo, trong lòng cũng đã vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. Cô quay người,
Nắm đấm của Đinh Tư Thừa càng lúc càng chặt, nổi lên cả gân xanh.
Bọn họ đều từ biệt quê hương để tới đây truy lùng bọn tội phạm m* t**,
Cảnh Long giải thích với cô một lượt,
ra cảm giác say mèm. Thấy mình đã về tới nhà, anh giơ tay lên day day
không phải của cô vậy, chẳng nói ra được một câu nào.
những lời này hoàn toàn bị chiếc lưỡi cứng đờ đó làm lỡ dở. Cô chỉ biết
dính lại vào nhau như một lớp hồ, nhưng khi cô nhìn thấy những thứ dưới
“Sau đó em có thể yên tâm về nhà, ở bên Đinh Tư Thừa?” Anh bất ngờ hỏi ngược lại.
“Uống nữa không?”
một chiếc cốc không, rót cho cô một ly nước ấm: “Em uống chút nước nghỉ
Thừa vào tường, nụ cười trên bờ môi hoàn toàn băng giá: “Người khốn nạn
Diệp Uyên cười rồi giơ tay chỉ về hướng có nhà bếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.