Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 5 - Chương 20: Về Bán Sơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 20: Về Bán Sơn


Tiểu Trang là một thương nhân có tiếng trong giới tài chính, những người này thích gọi là Tiểu Trang.

Buổi xã giao kéo dài đến hơn một giờ, bóng đêm ngoài cửa sổ đã nhuộm đầy ánh đèn lộng lẫy.

nay anh xã giao về trễ, chắc anh mệt rồi. Anh nên nghỉ ngơi."

ta đổi chỗ uống tiếp chứ? Mấy người bên Tiểu Trang đã đặt chỗ, cam đoan

Tô Nhiễm nuốt nước bọt, cụp mắt xuống, cố hít thở bình thường, "Tự mua". Chẳng nhẽ lại nói Mộ Thừa tặng ư? Điên rồi, cô mà nói ra đêm nay c·h·ế·t

Đợi mọi người về hết, Đồng Hựu còn chưa hỏi anh muốn đi đâu, Lệ Minh Vũ đã ra lệnh, "Lập tức lấy xe qua đây, về Bán Sơn."

"Lưu số điện thoại của tôi vào đi." Anh thả tay, điện thoại rơi vào lòng bàn tay cô.

"Đừng..."

bất giác khẩn trương, thấy anh nhìn mình không chớp mắt, khóe miệng cô

anh, anh bị sao vậy? Sắc mặt anh là lạ, ánh mắt cũng lạnh lùng, cô cục

Thấy cô trước cửa, Lệ Minh Vũ ngẩng đầu nhìn, "Em tắm xong rồi?"

kính mà vẫn thấy rõ rang như thế. Lúc này, cô thà rằng thị lực của mình

Tô Nhiễm sững sờ, khẩn trương nơi đáy lòng dần dần tiêu tan, thầm thở phảo nhẹ nhõm.

Trang tổng nghe vậy, lộ vẻ tiếc nuối, "Bộ trưởng Lệ,

tắm lớn, bọt nước mềm mại nhẹ nhàng m*n tr*n làn da cô. Cũng may bây giờ đang là mùa hè, nếu là mùa đông thế nào cô cũng c·h·ế·t cóng.

vui buồn thất thường, cô không muốn dây thêm vào anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Yeah..." Cách Lạc Băng vui vẻ nhún nhảy trên giường.

viện, trái tim cô không ngừng đập dồn dập. Ông trời ơi, đừng để tim cô

Anh đứng lặng trong màn đêm, bóng lưng to lớn cứng đờ, cơn gió nhẹ thổi bay tóc trên trán anh, ánh mắt anh trầm tĩnh dần nhuộm đầy giá lạnh và...cô đơn. Biệt thự không sáng đèn, cô vẫn chưa về.

"Sau đó à,

lạnh lẽo một mảnh, nỗi thất vọng to lớn thay thế hoàn toàn niềm vui

Mọi người thấy anh không hứng thú tham gia, cũng tùy tiện bỏ qua.

lên chào hỏi một lần, nhân tiện chụp danh hồ li tinh cho An Tiểu Đóa rồi mới bỏ đi.

cần đóng cửa phòng, ai biết ai thế nào?

"Vậy hoàng tử và công chúa không cãi nhau sao?"

Trông thấy

"Vậy à?" Anh cong môi, xoay khuôn mặt cô sang đối diện với đôi mắt của anh,

chọn lừa dối anh.

lặng tiếng. Cô rất nhỏ nhắn, gần như vùi mình vào bóng đêm. Nếu cô không lên tiếng, có lẽ anh đã không nhìn thấy cô.

m*t nhẹ môi cô, cuốn lưỡi cô trêu đùa, anh hơi nghiêng đầu, môi anh chầm chậm lướt khỏi môi cô, vùi khuôn mặt anh tuấn vào cổ cô.

Mộ Thừa sửng sốt, dở khóc dở cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho đến

đâu."

Hạ?

ngẩng đầu lên thấy Mộ Thừa đứng ngay cửa phòng Băng Nựu. Cảnh tượng vừa

thành công, anh đổi bị động thành chủ động, môi anh hạ xuống hôn cô thật sâu.

ngón tay chơi đùa, "Đem món quà trịnh trọng này tặng bộ trưởng Hạ có bị

bóng dáng nhỏ nhắn chìm trong màn đêm. Anh tiện ta mở đèn ngoài cửa, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt mịn màng của Tô Nhiễm. Cô không kịp

thả mãi cũng thành thói quen, đến biệt thự cô mới sực nhớ mình quên chìa khóa, cô vốn định quay về phòng làm việc, nhưng lại thôi. Lệ Minh Vũ

đáp án chính xác, cô cười ôm Băng Nựu, "Băng Nựu, con còn nhỏ đã nghĩ

mắt lờ đờ: "Bộ trưởng Lệ, tửu lượng của cậu tốt quá, sao bây giờ? Chúng

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi đến bên giường, anh đưa tay léo cô lại bên

thôi, anh tới đánh tôi đi. Anh dám đánh tôi, tôi sẽ tố cáo anh có khuynh hướng ngược đãi. Đến lúc đó, tôi sẽ xem làm sao tòa án phán xét quyền

vóc dáng của anh quá đẹp, thứ hai là vì... khoảnh khắc này, anh đang táy máy chiếc điện thoại mà Mộ Thừa mua cho cô, vẻ mặt anh điềm tĩnh đến

Biệt thự tĩnh mịch, không chút hơi người. Anh đánh mất toàn bộ dũng khí bước lên trước, càng tới gần trái tim anh càng không ngừng giằng co, tự hỏi. Anh lo sợ Tô Nhiễm sẽ ở bên cạnh Mộ Thừa...

xuyên giơ tay xem đồng hồ, có việc gấp ư? Không nghe anh nhắc đến mà.

Nhật Đông trước đây đã có tiền án, từng cưỡng bạo hai thiếu nữ vị thành

xã giao hôm nay đều là quan chức cấp cao, các ông trùm thuộc giới tài

xong, gật đầu, "Em đã điều tra kĩ càng, Trình Nhật Đông là con riêng của bộ trưởng Hạ, là con của ông ta với tình nhân ông ta bao dưỡng. Trước

đập nữa, nó sắp bật tung ra ngoài rồi.

Tiểu Đóa vui mừng, quên cả ngại ngùng kéo cánh tay anh, chốc lắt sau cô

Sau khi nhận điện thoại của cảnh sát, Lệ Minh Vũ giơ tay xem đồng hồ, mười một giờ rưỡi. Buổi tiệc này đã kéo dài gần ba tiếng, uống rượu chỉ là việc phụ, việc chính là tạo dựng quan hệ giữa giới tài

"Quý Hâm Dao, cô quá đáng lắm!" Mộ Thừa phẫn nộ hét to, kéo An Tiểu Đóa đến bên cạnh.

giao, anh đột nhiên nhớ đến Tô Nhiễm đánh mất chìa khóa, lòng anh bất

tụ tập kiểu này. Trên bàn rượu, người nhã nhặn lịch sự uống say khướt.

đẩy thẳng cô ta ra ngoài.

***

nay, cô cố lấy hết dũng khí đến tìm anh, viện cớ nhờ anh chỉ dạy ôn tập. Gần đến cuộc thi chuyển khoa, qua khoa mới đương nhiên phải tìm thầy

An Tiểu Đóa như tỉnh dậy từ trong mơ, đảo mắt nhìn đồ đạc bể tan tành xung quanh, cô vừa nghĩ có thể do Mộ Thừa gây nên, liền khó khăn nuốt nước

anh cười cười, kéo tay đang khoát trên vai anh rời qua người Tiểu Trang, bình thản nói: "Trang tổng, mọi người thích là được rồi, tôi không đi

Như vậy sẽ giúp em rất nhiều khi thi."

Thân phận, địa vị và hình tượng đều tan thành bọt nước. Nhưng cũng đúng, quan chức cấp cao thì thế nào? Chẳng phải cũng là con người sao? Chỉ

An Tiểu Đóa bụm mặt, cái tát tai giáng xuống làm cô hơi choáng váng, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

hiền dịu, Lệ Minh Vũ mới thấy rõ cảnh trước cửa. tô Nhiễm như chú chim

Đồng Hựu ngây ngẩn, vội vàng bấm thang máy xuống thẳng tầng đổ xe.

"Hay quá, Mộ Thừa, anh rất lợi hại, không làm gì cũng có người chủ động tới

phá."

nói, anh thấy Mộ Thừa chạm cô, thế nhưng vì sao anh không nổi giận?

Đáy lòng cô đơn

có vẻ đã uống kha khá. Vài đồng liêu tiến lên khoác vai Lệ Minh Vũ, ánh

bé nhỏ ngồi xổm ở đó, hai tay ôm chân, cuộn người thành một cái bóng

Hả?

cố nén chua xót xuống cổ họng, khẽ nói: "Băng Nựu có mẹ mà, ai nói Băng

mua?"

Mùi

Trong phòng khách.

Cô cựa quậy muốn đứng dậy nhưng mãi vẫn không được, thấy anh vẫn hững hờ đứng đó

"Tự mua?" Anh cúi đầu nhìn cô, tiếp tục hỏi.

giác tê tê thoáng lan tràn. Cô sợ cảm giác này, nhất thời cô đứng c·h·ế·t

Lệ Minh Vũ hiểu ý nghĩa câu nói "đổi chỗ khác uống tiếp",

Hơi thở của anh nặng nề phả vào tai cô, "Tôi có thể mệt hơn." Giọng anh

đồng hồ, đêm nay chắc anh sẽ không tra hỏi.

anh trở về. Ý nghĩ này như cơn sóng khuấy động khắp cõi lòng Lệ Minh Vũ, anh cảm thấy mỗi tế bào đều đang kêu gào, sục sôi.

chang cảnh trong giấc mơ đêm qua. Trái tim cô theo động tác nhẹ nhàng

"Điều này...." An Tiểu Đóa ngẫm nghĩ, "Có thể là vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ bất đồng ý kiến mâu thuẫn với nhau."

hoàng tử và công chúa sống không hạnh phúc, người khác làm sao biết?"

là người đàn ông có ý đồ c**ng b** Tô Nhiễm hôm qua. Thực ra, năm tên đó không phải băng đảng xã hội đen, chỉ là dám dựa vào gia thế gây chuyện

"Hình như hôm qua em mới đến ngân hàng báo mất thẻ, vậy tiền đâu ra em

trớn vành tai cô, giọng điệu trầm mềm mỏng, "Được rồi. Vậy em nói thật

Chiếc nhẫn trên ngón áp út không thể là mang cho có, nhưng anh chưa bao

coi là hối lộ không nhỉ?"

kém đi.

có, nghèo khổ, vui sướng, bi thương, chán chường.

tới cảnh trước cửa, có lẽ anh đi dự tiệc, trên người anh vẫn vương vấn

thân...

thế nào cô cũng chẳng biết. Anh biết chưa nhỉ, chắc chắn anh chưa biết

quan hệ này."

cựa người nhưng do ngồi xổm quá lâu, hai chân cô tê rần. Cô qua loa cẩu

nuôi con bé cho anh!"

Chờ mọi thứ bình ổn trở lại, Mộ Thừa áy náy nhìn An Tiểu Đóa. Anh để cô vào nhà ngồi, vội vàng đi lấy đá lạnh.

mới sực nhớ ra, vội vàng thu tay lại.

"Đi ngay!" Mộ Thừa mất hết nhẫn nại, vốn dĩ anh thấy hơi áy náy với cô ta nhưng bây giờ đã không còn, anh mở cửa

tạo nên một liều thuốc độc đầy cám dỗ. Cô lật đật rút về nhưng không

ngách trong thành phố. Ánh trăng rộng rãi công bằng hắt sáng nơi giàu

Băng Nựu cũng nên ngủ rồi phải không? Sáng mai con còn đi nhà trẻ nữa."

cố ý đến trước cửa nhìn thoáng qua, nhưng không nhìn thấy cô ở đó.

tìm!" Quý Hâm Dao oán hận, nhanh như chớp tát An Tiểu Đóa một cái, gò má An Tiểu Đóa đỏ bừng một bên, cô thảng thốt!

"Tôi... tôi còn chút tiền mặt ở phòng làm việc." Cô cứng họng hồi lâu, mới nghĩ ra một lý do hoàn chỉnh trả lời anh.

mùi rượu, nhưng xem chừng anh không say. Thấy cô đợi bên ngoài ba tiếng

Tiểu Trang cũng chuếnh choáng bước tới, ưỡn bụng bia, cười toe toét: "Bộ

Mọi người tham gia buổi

Tô Nhiễm trợn tròn mắt nhìn anh, anh chưa từng yêu cầu cô như thế này. Cô sững người, đôi môi run run, "Anh đùng như vậy..."

đêm nay sẽ khiến cậu thoải mái. Đi nào."

nữa, những ông bố, bà mẹ đơn thân ở nước ngoài cũng không hiếm, nên

Lệ Minh Vũ mỉm cười, rút một điếu thuốc từ hộp, vừa định châm, chợt nhớ tới điều gì đó, liến tắt lửa, kẹp thuốc giữa hai

Lệ Minh Vũ là một người đàn ông quá khó hiểu. Con người anh sâu hun hút

tiếng, "Mới mua điện thoại?" Anh không nhìn cô, chỉ cố gắng để giọng của bản thân bình thản, bình thản giống thường ngày, nhưng trái tim anh lại vô cớ nhộn nhạo. Giây phút này anh mong cô sẽ nói thật, chính miệng cô

An Tiểu Đóa đau nhói tim, dịu dàng xoa đầu cô bé, "Con yên tâm, dì không để

Đợi cô bước ra từ bồn phòng tắm, khi cô đẩy cửa vào, cô bất giác sửng sốt.

tổng cười mờ ám, nhỏ giọng: "Qua bên đó mấy em tướng tá cực kì nóng

nay hết sức rối ren, nhưng không hề ảnh hưởng hình tượng của anh trong

trước đây anh hiếm khi đề cập chuyện và xã. Không phải anh nói có lệ với chúng tôi chứ?"Ai cũng biết chuyện bộ trưởng Lệ đã kết hôn là sự thật.

Tô Nhiễm khẽ th* d*c né tránh hơi thở nóng hực của anh quấy phá, trái tim cô run run bối rối theo lời anh nói. Sao anh lại vướng mắc với cái điện thoại này?

Tô Nhiễm túm ngay bàn tay đang s* s**ng lung tung của anh, gương mặt cô

An Tiểu Đóa cười thoải mái, khe khẽ đáp lời: "Sau này, anh là thấy của em, coi như em biếu quà trước vậy."

ngờ một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên, "Anh về rồi."

Một câu nói hoàn toàn phá tan ước mơ xa vời muốn ngủ một giấc ngon lành của cô, cô run rẩy cởi cúc áo ngủ. Khi áo ngủ trượt đến đầu vai, Lệ Minh Vũ dâng tràn nhiệt huyết, như loài lang sói hung ác th* d*c đặt cô dưới

cần nghỉ ngơi rồi, giống như...Hòa Tấn Bằng năm đó. Chỉ tiếc còn sót một người." Lệ Minh Vũ từ tốn cất giọng, ném thẳng điếu thuốc vào thùng

Khuôn mặt cô bỗng trắng bệch.

tối, nó vẫn dịu dàng như thường. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống mọi ngõ

Vũ bảo Đồng Hựu dừng xe, anh đi đến trước cửa phòng làm việc, bấm chuông một lúc, anh lại quay về xe, nhàn nhạt ra lệnh: "Về thẳng Bán Sơn."

"Con thích mẹ Tô Nhiễm, thích dì, không thích cô đó đâu."

xong, cô xoa đầu cô bé, "Vậy con chuyển hết vấn đề khó khăn qua dì đi.

trong nhà trẻ không hề bị pha trò. Sau khi về nước, mọi chuyện lại không giống như vậy.

không ngôn ngữ nào diễn tả được anh chưa bao giờ trải qua. Cô không đi

Suốt đường đi, vài lần anh nhìn qua cửa kính đều thấy Lệ Minh Vũ thường

Khi ở tiệc xã

mắt một vòng, "Anh không phải mẹ của Băng Nựu, lẽ nào anh muốn con bé

so với vừa nãy, gương mặt cô đã bớt sưng phù, vết đỏ cũng mờ dần, chỉ

Quyển 5 - Chương 20: Về Bán Sơn

Mộ Thừa lắc đầu bất đắc dĩ, sao lại khoa trương như vậy.

dấp nhỏ nhắn bất lực rung động trái tim anh. Anh cầm điện thoại, ném

cô bé không kìm được cất giọng hỏi, "Sau đó thì sao?"

Mộ Thừa không để ý, cười

Khi tối tăm bao trùm biệt thự, anh bất giác lo sợ, anh lo sợ... mình sẽ đánh mất.

Ai ngờ, An Tiểu Đóa vừa vặn đứng ngoài cửa, đang định giơ tay nhấn chuông, trông thấy cảnh này cô ngạc nhiên trợn to hai mắt...

Ánh trăng bao phủ căn biệt thự rộng lớn tối om không một ánh đèn. Căn biệt

đắc cử cũng được, ở mức đọ nào cũng đều là mạng lưới của tiền tài hợp

"Hay quá, cảm ơn anh!" An

chính và chính trị. Chẳng bao lâu sau, Đồng Hựu từ phòng tiệc đi ra, đưa khăn ấm cho Lệ minh Vũ, nói, "Bộ trưởng, mọi người ở bên trong chờ

trưng à, ngày mai anh đi chẳng khác nào rơi vào hang sói đâu. Nên thôi,

nhã, điệu bộ cử chỉ của anh luôn khiến cô bối rối. Tuy tình huống hôm

giác rối bời. Ngay cả khi trò chuyện với đồng liêu, họ cũng nhận ra anh

con. Ngày mai cô giáo còn kêu dẫn mẹ đến dự giờ học thủ công nữa cơ."

đi.

Đồng Hựu không biết anh đang làm gì, cũng không hỏi nhiều, đạp ga phóng đi.

còn lại một vệt mờ nhạt do móng tay Quý Hâm Dao quẹt xước.

bắp đùi cường tráng duỗi thẳng lộ vẻ gợi cảm cuốn hút, nửa người trên

Đồng Hựu dừng xe. Đồng Hựu vội vàng đạp phanh, Lệ Minh Vũ bước xuống xe, sai Đồng Hựu lái xe đi. Đồng Hựu không hiểu nhưng vẫn nghe theo. Xe rời xa biệt thự, chỉ chừa lại tiếng hít thở trong không gian tĩnh lặng.

Nựu không có mẹ."

Lệ Minh

"Thông

giường, ôm cô vào lòng, lặng thinh không nói tiếng nào. Yên lặng sẽ

anh theo Băng Nựu học thủ công được rồi. Đừng để ảnh hưởng đến giờ giấc

với tôi, điện thoại này ai mua cho em, hmm?"

nhưng mỗi khi hoan lạc qua đi cô đều tự nhủ bản thân, tất cả chỉ do anh

lặng thinh nghe kể chuyện cổ tích. Một hồi sau, đợi An Tiểu Đóa kể hết,

vào màn đêm. Lá cây xung quanh xào xạc lay động, cả con đường đều tĩnh

trân tại chỗ. Cô biết bộ dạng bản thân rất chật vật, chắc anh thấy hả hê lắm? Nếu biết trước anh sẽ về trễ như vậy, cô sẽ không ngốc nghếch ngồi đợi. Trời ơi, hơn ba giờ cơ đấy.

Đồng

"Bởi vì các bạn khác đều có mẹ tới đón, con không có mẹ, các bạn chê cười

Bộ dáng của cô đập vào mắt Lệ Minh Vũ lại biến thành cảm giác khác, dáng

trẻ đó rồi, hình như cô ấy rất mê trai, vừa thấy anh là mắt cô ấy sáng

Minh Vũ xem giờ, thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, miễn cưỡng nói chuyện.

An Tiểu Đóa nhìn cô bé xót xa, ôm chặt

được không?"

Cách Lạc Băng cũng nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một lát, cau mày, "Hoàng tử và công cháu mỗi ngày đều sống vui vẻ sao dì?"

bọt, bắt chuyện với anh: "Bác sĩ Mộ, vợ trước của anh... rất có sức tàn

"Vậy em...sau này có thể hỏi anh bất cứ lúc nào không?"

Lệ Minh Vũ không ở thư phòng, anh vấn khăn tắm dựa người vào đầu giường,

phiền muộn. Mọi thứ với anh đều như tan thành mây khói. Cô không có chìa khóa, không vào nhà được, nên sau khi kết thúc tiệc xã giao, anh liền

khuôn mặt anh dưới ánh đèn, trái tim cô đập rộn nhịp. Tuy cô biết người

nhiên như không, bất an trong lòng cô bất giác trào dâng. Từ tồi qua đến giờ, thái độ và vẻ mặt của anh đều vượt ngoài khả năng tưởng tượng của

Trái tim cô đập mạnh liên hồi. Nguyên nhân thứ nhất là

An Tiểu Đóa cầm một

Anh lại kéo người cô qua, điềm nhiên ra lệnh: "Hôn tôi."

đến vấn đề sâu sắc thế này, xem ra dì phải suy nghĩ kĩ hơn rồi." Nói

của em." Anh không muốn làm phiền cô.

"Con không sao." Cách Lạc Băng nũng nịu trả lời, giọng cô bé nghe có vẻ ủ rũ.

Hựu lặng thinh, anh biết Lệ Minh Vũ ẩn giấu một bí mật, nên không tò mò

thự yên lặng đến khác thường, tựa như bóng tối nuốt chửng hoặc như hòa

dịu dàng. Sự ngông cuồng của anh chuyển thành dây dưa yêu thương. Anh

bị anh dùng cách thức k*ch t*nh này khai phá hết lần này đến lần khác,

nói cho anh biết điện thoại này do Mộ Thừa tặng, chính miệng cô nói anh

người khác bắt nạt con đâu. Ngày mai, dì và con cùng học giờ thủ công

dạ, nhưng bản thân cô lại nhanh chóng bị sợ hãi trấn áp, chột dạ? Sao cô phải chột dạ?

vẫn còn đọng nước, làn da màu đồng dưới ánh đèn càng thêm sáng bóng. Ông trời ơi, ánh mắt cô chưa bao giờ tốt được như lúc này, cô không mang

Cách Lạc Băng l**m môi, nói, "Con không muốn đi nhà trẻ."

đều là Tô Nhiễm, nên Băng Nựu không bị trêu chọc là không có mẹ. Hơn

người ngoài, chỉ tiếp đãi nhân vật có máu mặt. Những cô gái phục vụ ở đó đều tuyển chọn kĩ càng, gọi bừa một người cũng có bằng cấp, học lực

lại.

Đồng Hựu đứng cạnh buồn chán vuốt mũi, chuyện thế này nhìn riết rồi quen mắt.

trình độ.

đôi mắt cô, nhưng không cách nào giấu trọn nội tâm hoảng loạn. Cô vẫn

riêng anh và hương thơm thanh mát của sửa rửa mặt hòa quyện vào nhau,

quyển sách lật ra xem, khẽ reo lên, "Tất cả đều có chú thích ạ?" Hôm

vực với mọi kiểu người khác nhau. Thời buổi này, làm gái cũng phải có

mây đen, ánh trăng lại chiếu sáng mặt đất lần nữa. Nương theo ánh trăng

***

"Hôm nào tôi sẽ để mọi người gặp mặt, giờ trễ rồi, mọi người cũng nên giải tán." Lệ

phiêu lưu, áp lực lớn, hiếm ai xông xáo giống em lắm, cho nên anh sẽ dốc hết sức giúp em." Mộ Thừa tranh thủ lúc cô kể chuyện cổ tích cho Băng

như con dao vô tình găm vào tim anh, tới bây giờ vẫn nhoi nhói đau đớn.

cầm hộp y tế, thuần thục bôi thuốc lên vết cước trên gò má An Tiểu Đóa,

Minh Vũ dịu dàng, cô hoàn toàn chùn bước, cô sợ mình sẽ trầm luân trong

Về Bán Sơn tiện đường đi ngang qua phòng làm việc của Tô Nhiễm. Lệ Minh

trưởng chiếm hữu, nhưng khi cô đau đớn ngân ngấn nước mắt lại hóa sang

Nụ cười của anh khiến cô phát hoảng, cô không biết anh có tin hay không. Tóm lại, vẻ mặt của anh làm cô bất an.

Đồng Hựu cũng cười, "Món quà trịnh trọng này e rằng sẽ dọa ông già đó hoảng sợ."

Cô không thấy sắc mặt Lệ Minh Vũ thay đổi khi thấy ba chữ này.

tiếp tục bị bạn học chê cười? Còn nữa nha, em từng gặp cô giáo của nhà (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thường phái nữ đều không muốn làm ở khoa ngoại, vì giải phẫu có tính

sai Đồng Hựu chạy xe về ngay. Khi đi ngang qua phòng làm việc, anh còn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anh cảm nhận được sự áy náy, nhưng đến tận hôm nay cái cô muốn không

thuốc độc, ta càng muốn trốn tránh thì các vô phương trốn chạy. Cô điên

Lệ Minh Vũ nhìn chằm chặp gương mặt cô, trái tim nhất thời

mặt người ngoài đều giả bộ không quen biết, nên không ai nắm được mối

Vũ cúi đầu quan sát cô, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ nổi giận, anh lại

sinh sự, an chơi trác táng mà thôi. Những con người không được dạy dỗ

nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào môi anh, mùi hổ phách thuộc về

"Hôn tôi." Anh cắt ngang lời cô, lặp lại lần nữa, giọng anh nặng hơn, ánh mắt kiên trì không cho phép trái ý.

An Tiểu Đóa tưởng chuyện hôm nay dọa cô bé sợ hãi, ôm lấy cô bé vào lòng, dịu dàng nói: "Băng Nựu có gì khó chịu, cứ hỏi dì đi."

đó là người trong giới chính trị và kinh tế, nên nơi này không dành cho

Lệ Minh Vũ bước dọc theo con đường nhỏ dẫn đến cửa biệt thự, nhưng không

không thấp, biết nói ít nhất bốn thứ tiếng, có thể bàn luận từng lĩnh

Lúc đến gần biệt thự, Lệ Minh Vũ bất ngờ bảo

lòng cô. Ngược lại, cô còn có dịp chứng kiến mộ mặt khác sống động của

xuyên thấu suy nghĩ của cô. Cô cân nhắc xem có nên nói thật hay không.

Giọng anh có vẻ bực bội.

Hồi lâu sau, cô vô thức ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt và ánh mắt anh điềm

"Tiểu Đóa dù thế nào anh cũng cám ơn em." Khi ở Paris, mỗi lần đón Băng Nựu

sợ vô cớ trong lòng, cố gắng giữ giọng nói của bản thân mình bình thường hơn, cô khẽ "Ừm" một tiếng.

Quý Hâm Dao đánh thùm thụp vào người anh, vừa khóc vừa gào thét: "Được

chính thường xuyên đi lại với Lệ Minh Vũ. Nhiệm kì mới cũng được, tái

đâu.

Một sức nặng va chạm vào lòng ngực cô, khiến hơi thở của cô trở nên gấp

"À." Lệ Minh Vũ tỏ vẻ tin tưởng gật đầu, lại cầm điện thoại, nhếch miệng.

"Con sao vậy?" An Tiểu Đóa nhẹ giọng hỏi.

Cô không ngờ có ngày cô

thể giúp em thi vào khoa ngoại thần kinh."

không hề thích, đương nhiên họ cũng không để tâm.

Nhớ

Cách Lạc Băng nghẹn ngào.

An Tiểu Đóa nhìn

đáng sợ.

Trong phòng, An Tiểu Đóa dựa người vào đầu giường, Cách Lạc Băng nằm trong lòng cô,

sướng khi vừa vào cửa. Anh vẫn bất động nhìn cô, hàng mi dài che khuất

Cảnh tượng ban ngày

dạy trước. Cô đã xác định Mộ Thừa làm thầy của mình.

những cơn k*ch t*nh anh mang đến, hoàn toàn... lạc lỗi.

Cô há miệng th* d*c, lại bị anh bắt được, đầu lưỡi bá đạo

quyển sách thật to đến trước mặt cô, nhẹ giọng: "Những tài liệu này có

kéo cô dậy, bình thản hơi, "Em chờ ở cửa bao lâu rồi?"

không." An Tiểu Đóa khua tay một cái, hứa với cô bé.

Trái tim cô bỗng đập mạnh một nhịp, Tô Nhiễm hơi chột

thích ứng với ánh sáng đột ngột, giơ tay che mắt, anh sửng sốt tắt đèn

Thanh âm bất thình lình dọa anh giật nảy người, anh cúi đầu nhìn thấy một

rồi thì phải? Chắc là vậy nên cô mới cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, dù chỉ là tình yêu đơn phương.

gáp, cô nhìn anh chần chờ, nhưng vô pháp cự tuyệt yêu cầu của anh, cô

Nựu, viết chú thích quan trọng giúp cô ôn tập.

"Ừm."

trưởng Lệ, còn thiếu có mỗi mình anh, đêm nay đừng để mọi người mất hứng nữa."

Đúng lúc này, cửa phòng bị vài người đẩy ra, sắc mặt ai nấy đều đỏ như gấc,

"Đừng mà, bộ trưởng Lệ, cần tôi phải nói rõ sao?" Trang

An Tiểu Đóa bị hỏi đến ngớ người, nghiền ngẫm hồi lâu vẫn không nghĩ ra

Mây đen che khuất vầng trăng, thả ra một mảnh tối tăm.

nhìn cô từ trên cao xuống, thở dài bất đắc dĩ, "Có thể kéo tôi lên

Anh biết tâm tư mình hoảng loạn nhưng không cách nào xua tan khỏi đầu.

niên. Người nhà nạn nhân từng báo án, nhưng về sau chẳng giải quyết được gì, Trình Nhật Đông cũng được nộp tiền bảo lãnh.

anh.

"bên đó" thực ra là một nơi trăng hoa. Bởi vì ông chủ đứng đằng sau nơi

trống trải bỗng chứa chan niềm vui to lớn. Nỗi kích động và niềm vui

Cảm nhận bầu không khí thoáng bất an, Tô Nhiễm

giờ đề cập đến cuộc sống cá nhân, càng không nhắc đến vợ của mình. Hôn

tình cảm khó hiểu, ánh mắt anh lại trầm tĩnh che kín tâm tư rung động,

cứ để em đi cho."

"Ừ."

Trình Nhật Đông, trong đám lưu manh gọi là "anh Đông", chính

không?"

mịch đầy đáng sợ.

"Điện thoại này..." Anh nhìn cô, cô cố ý nhấn nhá kéo dài giọng, bắt gặp ánh

của anh tan chảy, hoặc giống như vật gì đó xao động bóp nghẹt cô. "Đêm

đàng hoàng sẽ coi trời bằng vung. Vừa rồi, cảnh sát gọi báo tin, Trình

"Đừng..." Sự dịu dàng của anh khiến cô hoang mang. Đây là cảm giác gì, giống y

Mộ Thừa

Bàn tay anh cầm điện thoại của Tô Nhiễm cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, một lúc vẫn không nói nên lời.

anh đã không còn thấy cô cười như vậy.

đỏ bừng. Cô chưa thấy anh dịu dàng bao giờ nên cô sợ.

cô. Cô nghĩ anh sẽ nổi giận, hay đối xử lạnh nhạt với cô, giống lời anh

phải là lời xin lỗi của anh. Xử lý vết thương xong, Mộ Thừa đem vài

giật giật, gượng gạo nói: "Tôi, tôi ngủ trước."

mấy ngày nay không thấy Lệ Minh Vũ hút thuốc, chẳng nhẽ cai thuốc sao?

anh yêu là ai, nhưng vẫn bị anh hấp dẫn. Tình yêu chính là một liều

nói là không thể nào quên được. Anh đi đi, tôi sẽ kêu mấy em cùng hầu hạ anh, đảm bảo anh sẽ khoái, được không?"

mắt cô sợ sệt, giọng anh chuyển lạnh, "Nhìn rất đẹp."

Trong lúc này, Mộ Thừa vô số lần xin lỗi cô, từ đôi mắt của

biết cô không muốn nhận, chính miệng cô nói cho anh biết... cô đợi ngoài cửa ba tiếng chỉ vì chờ anh về nhà.

Quý Hâm Dao khóc lóc trách móc, gần như đào bới tổ tiên ba đời của Mộ Thừa

tiến thẳng vấn vít lưỡi cô. Nụ hôn của anh hệt như con người anh, gia

Vầng trăng nơi phố xá ngập tràn sắc dịu dàng, dù nhuộm đầy hơi thở mờ

Tô Nhiễm vô thức ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt anh như hai tia sáng sắc bén

sang một bên, lãnh đạm cất tiếng, "Còn ngẩn ngơ gì nữa? c** đ*."

Dỗ Cách Lạc Băng phấn khởi ngủ xong, An Tiểu Đóa đứng dậy tắt đèn, cô

biết ơn, "Anh phải cám ơn em mới đúng chứ. Còn nữa, Tiểu Đóa, ngày mai

ngừng, vô thức ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh nhìn cô thấp thoáng ý cười, cô vội cúi đầu đánh vào ba chữ "Lệ Minh Vũ".

Lệ Minh Vũ đặt điện thoại sang bên, nhàn nhạt cất giọng, "Qua đây."

khiến tâm tình thư thái, nhưng quá mức yên lặng sẽ khiến tâm tư bất an.

"Tại sao?"

hoàng tử và công chúa sống vui vẻ hanh phúc mãi mãi." An Tiểu Đóa kể hết chuyện Andersen, nghiêng đầu nhìn cô bé hiếu kì trong lòng.

Cách Lạc Băng ngẩng đầu dậy từ lòng cô, ánh mắt ngập tràn sợ hãi, lắc đầu, "Cô đó không phải mẹ con, cô đó đáng sợ lắm, cô đó còn lớn tiếng la con nữa đó." Nói một hồi, ôm chặt An Tiểu Đóa,

Lệ Minh Vũ cầm khăn lau sơ mặt, tỉnh táo hơn một chút, thản nhiên nói, "Cậu khẳng định Trần Nhật Đông là con riêng của bộ trưởng

Cách Lạc Băng chu miệng, "Vậy vì sao kết thúc truyện cổ tích luôn viết hoàng tử và công chúa sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau mãi mãi? Nếu rốt cuộc

Nụ cười của cô đầy ấm áp tươi mát, nhưng ngày hôm nay của bốn năm sau,

Đôi mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối, cơn gió xua tan

nhân của anh lan tràn tin xấu suốt mấy năm qua, nhưng người trong cuộc

trầm thấp nồng đậm lộ rõ ý đồ, tay anh đặt lên người cô tựa như loài rắn trườn đến khắp mọi nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.

"Do tôi tự mua, tôi đã nói rồi mà."

Cách Lạc Băng vẫn chu miệng không nói chuyện, buồn bã cụp mắt xuống.

"Đương nhiên rồi, hơn nữa hai dì cháu ta còn phải làm một tác phẩm siêu cấp vô địch, hù các bạn khác hoảng sợ, xem các bạn đó có nói lung tung nữa

Mộ Thửa nở nụ cười ấm áp như nắng xuân, "Tất nhiên rồi, đã muốn làm ở khoa ngoại thần kinh, thì khi cần thiết em có thể đến phòng phẫu thuật hỏi.

bất ngờ thuận theo thả cô ra, giang tay ôm cô từ phía sau, môi anh mơn

"Ông ta già rồi, tôi cũng thay ông ta lo nghĩ đến vấn đề sức khỏe, ông ta

như đại dương bao la, càng đến gần càng đáng sợ, không thể đoán được suy nghĩ của anh. Giữa lúc cô đang suy nghĩ miên man, anh đột nhiên lên

nơi khác, càng không ở nhà Mộ Thừa, cô chỉ ở cửa chờ đợi, lặng lẽ chờ

hỏi nhiều. Thấy Lệ Minh Vũ ném thuốc vào thùng rác, anh cảm thấy kì lạ,

An Tiểu Đóa cắn môi, đảo

anh."

cô bé vào lòng, không biết nên dỗ dành cô bé thế nào, trầm mặc hồi lâu,

nay, đối với việc yêu đương, Lệ Minh Vũ đều ép buộc cô. Tuy thân thể cô

cũng được gần gũi Mộ Thừa như lúc này. Anh như một vị thần ôn hòa tao

"Không lâu lắm. Mới ba tiếng à." Cô cố tình nói vậy, nhéo nhéo chân tê dại, cảm

"Có phải tôi nên cảm ơn em không đánh thành "Bộ trưởng Lệ" hay "Anh rể" không?"

ép buộc, dù đến cuối cùng cô run rẩy sung sướng, cô cũng thuyết phục bản thân rằng cô không tự nguyện. Nhưng bất thình lình đối mặt với một Lệ

Lệ Minh Vũ lúc này mới hoàn hồn, cố gắng đè nén một loại

Điện thoại nằm yên ắng trên tay cô giống như củ khoai nóng hôi hổi. Nghe anh nói vậy, cô ngơ ngác mở danh bạ, lưu thêm một dãy số bị anh ép buộc nhớ từng con chữ vào điện thoại, nhưng đến phần nhập tên, cô thoáng ngập

"Thật không dì?" Cách Lạc Băng mừng rỡ mở to hai mắt.

Đồng Hựu nghe

rác. Chính xác, còn sót một người, người đó là Tô Ánh Vân.

Lệ Minh Vũ tắm xong, Tô Nhiễm mới vào phòng tắm. Cô ngâm mình trong bồn

rồi cũng đập hết vào mắt anh.

Lệ Minh Vũ vẫn cười như trước: "Không được, vợ tôi quản rất chặt. Lỡ cô ấy phát hiện thì tôi thê thảm lắm. Trang tổng, anh đừng hại tôi." Cái gọi

hương dễ ngửi vấn vít quanh hơi thở của An Tiểu Đóa, cô ngắm Mộ Thừa tập trung xử lý vết thương, lại nhớ tới dáng anh cẩn thận tỉ mỉ khi ỏ bệnh

Tuyển cử nhiệm kì mới dường như cung cấp cái cớ tốt cho những buổi xã giao,

bỏng, phục vụ khỏi chê, lần trước mấy người ở bên trong nếm thử, phải

Khóe miệng Lệ Minh Vũ cố gắng nén cười, xoay người mở cửa, rồi im lặng bế cô vào nhà.

anh ngẩn ngơ ngay cửa nhìn cô, Tô Nhiễm dụi mắt, ngước đầu đối diện với

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 5 - Chương 20: Về Bán Sơn