Hành Trình Từ Bỏ Anh
HoaPhong6
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Một bên là tình cảm yêu đơn phương....
Chương 4
"Tiểu An, cậu mau nói cho tớ biết, lúc nãy cậu và Gia Khánh đã làm gì?"
Lan bám lấy tay tôi, tôi thấy trong mắt nó toàn là sự chờ đợi.
Một bên là bạn thân chơi từ nhỏ...
Con tim nói cậu ấy đang tỏ tình với tôi...
"Tiểu An, tớ hỏi lại lần nữa. Cậu và Gia Khánh, lúc nãy đã làm gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu An, cô giáo gọi cậu kìa"
Nhưng nhìn nó cười tươi như vậy... thật sự có chút không nỡ....
Chân tôi mềm nhũn ra... tôi phải nói cái gì đây? Nói tôi và crush nó vừa hôn nhau à? Nếu tôi nói sự thật thì Lan có ghét tôi không? Có muốn đánh c·h·ế·t tôi không?
Tôi bật cười trong sự ngạc nhiên của Lan...
"Đúng, nó có thể thay đổi suy nghĩ của cậu... và mối quan hệ của chúng ta"
Tôi rất sợ, tôi thực sự rất sợ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không.... tớ không... thích"
Nhưng rồi tôi chợt khựng lại.
Tiểu An... tớ xin lỗi...
"Chuyện quan trọng?"
Bản thân tôi đang đấu tranh, thực sự đang đấu tranh...
Tôi có chút ích kỉ, thật sự muốn nói nó hãy thông cảm cho tôi, hãy để tôi yêu Gia Khánh... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi muốn Lan vì tôi, vì đứa bạn thân này mà bỏ đi tình yêu ấy...
Quỳnh Lan chợt dừng lại, không quay đầu mà hỏi tôi.
"Tiểu An à.. lời mà tớ thực sự muốn nói với cậu... liệu cậu có muốn nghe không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu An, cậu có thích Gia Khánh không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gia Khánh mỉm cười, nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa dần của tôi.
Tôi ngây ngốc ngồi đó. Mắt mở to, trái tim giống như đang ngừng đập.
Tôi lén cấu vào tay thật mạnh, chứng minh rằng đây không phải là mơ.
Lần này ngữ khí của nó thực sự rất đáng sợ.
Tôi thấy bờ vài nó run run. Giống như giây phút này nó không còn là Lan mạnh mẽ mà tôi quen biết. Nó giống như một ly thủy tinh vỡ vụn, yếu đuối và mỏng manh...
"Nếu cậu đã nói như vậy, thì cậu chịu trách nhiệm với tớ đi"
Cái Lan đứng ở phía xa, vẫy vẫy tôi. Giống như được cứu nguy trong phút chót, tôi vội chạy theo cậu ấy.
"Tớ...."
Tôi không dám nói gì, tay bám chặt vào áo.
Tôi nghiêng đầu, miệng định nói có... nhưng sau đó lại mím chặt.
"Tiểu An, chiều nay hẹn gặp ở chỗ cũ,tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!"
Gió khẽ thổi qua, nắng vàng hắt lên khuôn mặt cậu ấy. Đôi môi đỏ mọng kia chưa đầu nửa phút trước vừa chiếm lấy môi tôi.
Nhưng lí trí lại nói là cậu ấy chỉ đang thả thính, đang trêu đùa tôi mà thôi.
- ----------
Tôi lén đi sau lưng Lan.. sau vụ đó, hôm nay chúng tôi mới gặp nhau riêng thế này....
Cái lan nghe tôi nói vậy thì cười rất vui vẻ, cười thật tươi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.