Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Đông Bôn Tây Cố

Chương 18: Ngoại truyện 2: hải đường phai màu, xuân vẫn ấm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Ngoại truyện 2: hải đường phai màu, xuân vẫn ấm


côvốn chẳng ham shopping, chỉđicùng Châu Trình Trình cho có lệ. Châu Trình Trình lấy thẻ tín dụng ra trút giận, muamộtlúc mười mấy đôi bông tai, vừa soi gương thử vừa hỏi Tùng Dung có đẹpkhông.

Tùng Dung nhìn chằm chằm tai Châu Trình Trìnhmộtlát, gật gật đầu rồi lại sờ lên tai mình, mắt lóe lên vài tia hâm mộ.

Tùng Dung sững sờ, danh từ chuyên ngành được thốt ra từ miệng tên làm nghề mổ xẻ này khiến lòngcônổi bão, nén giọng quátanh: "Ôn Thiếu Khanh!anhmà còn đọc trộm sách chuyên ngành của em nữa là em trở mặtthậtđấy!"

Tùng Dung thận trọng nhìn biểu cảm khuôn mặt Ôn Thiếu Khanh, "Chuyện hồi nào vậy?"

Tùng Dung tức giận cắn cằmanh, "Ôn Thiếu Khanh!anhđừng được nước lấn tới!"

Ôn Thiếu Khanh nhướng màykhôngnói.

thậtranóiđến việc,này, Tùng Dung cũng rất bực mình.côhoàn toànkhôngbiếtđãxảy ra chuyện gì mà tự nhiên lại có tin đồncôvới Ôn Thiếu Khanh ly thân.

Ôn Thiếu Khanh cười khàn, nhân cơ hội lại cúi đầu quấn lấy môicô.

Sau đóanhngậm vành taicô, l**mnhẹ, "Ừm...nóitiếpđi..."

Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh gập gọn chăn mỏngtrênsofa, nuốt nước miếng, lại to gan hỏi: "Chẳng lẽ là...đangly thân?"

Tùng Dung cúi đầu nhìn bộ quần áo xộc xệchtrênngười mình, lại nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh áo mũ chỉnh tề trước mặt, cuối cùng thẹn quá hóa giận, đẩyanhra, vừa mặc áo khoác vừa cúi đầu chỉnh lại quần áo rồi hốt hoảng chạy ra ngoài.

Tùng Dung thót tim, "Ôn Thiếu Khanh!anhlà đồ lừa đảo!anhbảosẽbấm lỗ tai cho em cơ mà."

côở với Ôn Thiếu Khanhđãlâu, biếtnóilý vớianhlà vô ích, lập tức giở thói ngang ngược. Chuyện này đúng là docôlàm đấy,anhcó thể làm gìcônào? Nghĩ vậy,côthản nhiênđivề phòng ngủ.

Bắt gặp ngọn lửa quen thuộc trong mắt chồng, Tùng Dung hắng giọng, cố gắng chuyển dời lực chú ý củaanh, "À... Mấy hôm trước Châu Trình Trình bấm lỗ tai, đeo mấy đôi bông tai trông rất đẹp, em cảm thấy... rất có nét quyến rũ nữ tính."

Tùng Dung giật mình, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh.

côvốnđangtrả lời câu hỏi của trợ lý, nhưng Tùy Ức lạikhôngbiết, tưởng Tùng Dungđangnóichuyện với mình, tự động coi "người ta" trong câu này thành Ôn Thiếu Khanh.

Dứt lời,côcầm lấy tài liệu vội vàngđitới tòa án.

Ôn Thiếu Khanhđãxem đủ kịch, cười chào hỏi họ, "Mau vào ngồiđi. Các em hiểu lầm rồi, chúng tôikhôngcãi nhau, cũngkhôngly thân, là..."

Chương 18: Ngoại truyện 2: hải đường phai màu, xuân vẫn ấm

Tay Giang Thánh Trácđangchảy máu, nhưng nét mặt nhìnanhlại tràn đầy vẻ hóng chuyện, "Người vừa nãy chính là ai đó đúngkhông? Nghenóihai ngườiđangly thân? Lại gian díu với nhau rồi? Nếu chúng tôi đến sớmmộtchút có phảisẽđược xemmộtmàn kịch haykhông?"

Tùng Dungkhôngnghi ngờ, "thậtà?"

Ôn Thiếu Khanh theo phản xạ sờ lên, sau đó sững người, hình như là dấu vết vừa nãy Tùng Dung để lại sau khi cắnanh...

Tùng Dung chẳng hiểu ra sao, cau mày, "không."

Giờ mặtcôửng hồng, quần áo xộc xệch, nhưng trang phục củaanhvẫn ngay ngắn, có áo blouse che lại nênkhôngnhìn ra có gì khác lạ. Màcôthìsao? Người khác trông thấysẽnghĩ vềcôthế nào chứ?

Mấycôcậu trẻ tuổi nhìn phòng ngủ rồi lại nhìn chăntrênsofa, nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanhđanggập chăn, biểu cảm khuôn mặt cực kỳ đặc sắc. Cuối cùng vẫn là Chung Trinh to gan hỏi: "Chị họ, hai người... cãi nhau à?"

Tùng Dung trả lời trợ lý xong,đangđịnh giải thích tiếpthìTùy Ức ở đầu dây bên kianóiqua loa mấy câu rồi vội vàng cúp máy. Ban đầucôcũng thấy lạ, nhưng quảthậtbận quá,mộtlát sau cũng quên luôn chuyện này.

Tùy Ức hốt hoảng, ầm ĩ đến mức đòi ly hôn rồi? Mấy ngày nay ở bệnh viện vẫn gặp đànanhÔn, trônganhđâu có khó chịu? Có cần bảo Tiêu Tử Uyênđikhuyên bảomộtchútkhông?

Ôn Thiếu Khanh hiếm khi thấy bộ dạng ghen tuông của Tùng Dung, vừa cười vừa cúi xuống hôn, mơ màng nỉ non: "Quản Trọng [1]nói: Có luật, nên định danh phận, dừng phân tranh. Bao giờ em xác định danh phận choanhthìsẽchẳng còn ai tương tư nữa đâu."

Sáng hôm sau phải lên tòa,cômơ màng tắt báo thức, bò ra khỏi vòng tay của Ôn Thiếu Khanhđirửa mặt.

Tùng Dung chưa bao giờ thấy Ôn Thiếu Khanh càn rỡ như thế.rõràng khi nãy vào phòng,anhvẫn giữ hình tượng giáo sư thanh tao nhã nhặn, sao chỉ mới thoáng chốcđã...

Tùng Dung vùng vẫy mấy lần rồi chỉ đành kêumộttiếng từ bỏ, mặc choanhđùa bỡn. Lúccôthấy eo mình như sắp gãy,anhmới thỏa mãn buông tha, lần mò tìm tấm chăn mỏng đắp lên, ômcôngủ luôntrênsofa.

Tùng Dungkhôngdám nghĩ tiếp, cứng người dừng chân lại, quay người cố gắng nởmộtnụ cười, "Có cần em giúp gìkhông? Hay là sáng mai em đưaanhđilàm, nhân tiện dùngsựthậtdẹp tan lời đồn?"

Hai đươngsựhoàn toànkhôngbiếtđãxảy ra chuyện gì, mãi đến khi Tùy Ức gọi điện hỏi khéo, Tùng Dung mới biết đến lời đồn vô căn cứ này.côcầm điện thoại di động, vừa định giải thíchthìtrợ lý đứng cạnhthìthàonóimấy lời,côbèn gật đầu, trả lời trợ lý,"nóivới người ta là tôiđãsoạn xong thỏa thuận ly hôn rồi, chốc nữasẽgửi qua email."

Vừa dứt lời, Ôn Thiếu Khanhđãđècôvào tường, cười cực kỳ mờ ám, "Emnóixem?"

"Ừ..." Ôn Thiếu Khanh tỉnh bơnóidối, "Nhân tiện hôm nayanhtrực ca đêm, em ăn tối xongthìtới gặpanhluôn."

khôngbiết có phải vì hoàn cảnhkhôngcho phépkhôngmà Ôn Thiếu Khanh hưng phấn dị thường. Tùng Dung càng giãy giụa,anhcàng hưng phấn, cuối cùng còn bịanhdụ dỗ đáp lại...

Tùng Dung cònđangngẩn người, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở. Ôn Thiếu Khanh từ trongđira, "Tới rồi saokhôngvào?đangnhìn gì thế?"

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân. Tùng Dung sợ có người đột ngộtđivào nênkhôngdám giãy mạnh, chỉ đành ghé vào taianhth* d*c.

Nghĩ tới đâythìthậtsựkhôngnhịn nổi nữa, Tùng Dung dùng hết sức lực còn sót lại đạpanh, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm khàn, rồianhcắn vành taicôthìthào gì đó, nhưngcôđãngủ thiếpđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy ngọn lửa dâng lên trong lòng.anhcàng kiềm chế, ngọn lửa ấy càng cháy dữ dội, bèn hung hăng ngậm lấy vành taicônhư muốn cắn nuốt vào trong bụng, nhưng giọngnóilại dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy, "Còn muốn bấm lỗ tai nữakhông?"

cômệt đến mứckhôngcử động nổi đầu ngón tay, vẫnkhôngquên oán thầm, chẳng tráchanhkhônghay uống rượu, uống rượu rồisẽbiến thân...thậtđáng sợ!

Nhưng Tùng Dungkhôngbiết, lúc ấycôđangmặc trang phục nghiêm chỉnh, nét mặt lại bình tĩnh hững hờ, lạnh nhạtnóira từ này, giống nhưđangngụy biện. Chuyện này cũngkhôngthể trách Tùng Dung,côcứ thay quần áo là tự nhiên tiến vào hình thức chiến đấu. Ôn Thiếu Khanh quen rồi, nhưng đám trẻ nàyrõràng lại hiểu theomộtlớp nghĩa khác.

"Quy tắc đầu tiên khi đến phá rối bệnh viện, đó là tuyệt đốikhôngđược nảy sinh xung đột tay chân với bác sĩ có vợ là luật sư."

Dứt lời,côtránh khỏi ánh mắtanh, cúi đầu tìm khăn ướt trong túi.

Tùng Dungđãcắnthìthôi, lại cònkhôngchọn tốt vị trí, cắn đúng yết hầu củaanh.côchỉ kịp cảm thấy cục xương nhô ra trong miệng dao động lên xuống mấy lần rồi lập tức bịanhhôn lấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng sau dấu chấm cuối cùng ở bản giới thiệu,khôngbiết có aiđãdán lên đómộtmẩu băng keo y tế ghi dòng chữ:đãkết hôn!!!

Ôn Thiếu Khanh cười, nhìncôsâu thẳm, tay bỗng nâng lên sờnhẹlên vành taicô, "Thế à?"

Tùng Dung vỗ trán, thà để họ hiểu lầm là ly thân còn hơn! Ly hôn nghiêm trọng hơn ly thân nhiều!

Ôn Thiếu Khanhđangngồi trong phòng làm việc xem bệnh án, nghe vậythìngón tay hơi động đậy, nhớ tới cảm giác mềm mại lành lạnh khi đặt taytrênvành taicô, rồi nghĩ đến việc để người khác sờ lên đôi tai mềm mịn xinh đẹp đó là thấy bực mình, cau mày đáp: "khôngđược!"

Hiếm khi thấy hai người ở gần nhau, Tùng Dungđangthấy lạ, chợt pháthiệnbầukhôngkhíkhôngổn, nhìn Ôn Thiếu Khanh hỏi: "Sao thế?"

Trong phòng chỉ cómộtmình Ôn Thiếu Khanh. Hai người vừa bước vào phòng, Ôn Thiếu Khanh lập tức rũ bỏ vẻ bực bội khi nãy, thoải mái vui vẻ hỏi: "Ăn chưa?"

Ôn Thiếu Khanh cười gian manh: "Lỗ taithìanhchịu, nhưng cái khác…"

trênbức tường bên trái treo bảng giới thiệu tóm tắt về khoa, tường bên phải là bản giới thiệu tóm tắt về bác sĩ. Tùng Dungđiđến đọc phần giới thiệu về Ôn Thiếu Khanh.

Tùng Dung động lòng; "Còn cách gì?"

Lâm Thần cũng băn khoăn, hai người này... trông sao cũngkhônggiốngmộtcặp đôiđangầm ĩ đòi ly hôn, chẳng lẽ Tiêu Tử Uyên giỡn mặtanh? Dù Tiêu Tử Uyên là tên xấu bụng, nhưng Tùy Ức đáng tin mà...

Ngón tayanhấm áp, có lẽ do vừa rửa xong nên còn thoang thoảng hương chanh. Chẳng biết lúc ấy nghĩ thế nào mà đầu Tùng Dung chợt nóng lên, nhanh chóng chạm lưỡi vào đó.

Lần trước chỉ nhìn qua loa,khôngđể ý kỹ, lần này tới đúng lúc phòngkhôngcó ai, Tùng Dung bèn đứng ở cửa nhìn kỹmộtlượt.

Ôn Thiếu Khanh lập tức đặt ngón trỏ lên môicô, "Suỵt... Ở bệnh việnkhôngđượcnóinhững từ như "khôngbận" hay "nhàn rỗi", nếukhôngsẽbị răn đe ngay."

Vừa qua giờ tan tầmthìTùng Dung tới bệnh viện,khônggian lúc này rất yên tĩnh.côtheo thói quenđiđến phòng làm việc của Ôn Thiếu Khanh, được mấy bước liền dừng lại, nhìn chăm chú bảng giới thiệu ngắn treotrêntường.

Tùng Dungkhôngmấy khi đến phòng Ôn Thiếu Khanh, lần trước đến là lúc kết hôn tới phát kẹo mừng.

Mắt Ôn Thiếu Khanh sáng lên, đưa tay v**t v* môicô, ngón tay quyến luyến ở khóe miệng, cười cợt nhả, "Thế nào cũng được? Thế này cũng được?"

Khi nãy qua điện thoại, Tùng Dung rất cứng rắn, giờ phút nàycôđãhóa thành vũng nước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, "Em muốn... Em muốn bấm lỗ tai..."

Vừa ra khỏi phòng làm việcthìthấymộtnammộtnữđangđivề phía này. Trông thấy Tùng Dung, người đàn ông đột nhiên ồ lên.

côvừa mới vào phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, lúc bước rađãthấy cửa nhà rộng mở, đám học trò của Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc đứng trước cửa, ngập ngừngkhôngdám vào nhà.

Nghe đến đây, trái tim Tùng Dung chìm xuống. Khao khát nơi đáy mắtkhônggiảm, lại dường như có thêm những cảm xúc khác,côngước lên nhìn Ôn Thiếu Khanh. Tiết mục đưa đồ ăn đêm ấm nồng này chắcđãdiễnkhôngít lần nhỉ?

Hai người áp trán vào nhau, thở hổn hến lấy hơi. Tùng Dung còn chưa thở đủđãbị Ôn Thiếu Khanh kéo vào lòng v**t v*, đến mức toàn thâncômềm nhũn. Áp sát nhau như vậy,côcũng pháthiệnsựthay đổitrêncơ thểanh, biết Ôn Thiếu Khanh chuyện gì cũng làm được, nức nở thương lượng: "Để tối về! Về nhàanhmuốn thế nào cũng được..."

"Emnóibao giờ..." Tùng Dungnóiđượcmộtnửathìngừng lại, sau khi nghĩ ra, lập tức quay sang giải thích với Ôn Thiếu Khanh, "Câu ấykhôngphải emnóivới Tùy Ức, chẳng qua lúc đóđangcầm di động, chắc là Tùy Ức hiểu lầm."

Ôn Thiếu Khanhđãhiểu ra vấn đề, vừa thầm oán đám học trò nhiều chuyện, vừa làm mặt bình tĩnh, lạnh lùng hỏi lại Tùng Dung: "Đúng vậy, sao họ lạinóichúng tađangly thân?"

Ôn Thiếu Khanh duỗi ngón tay chỉ lần lượt vào hai người "Em vàanh."

[1] Quản Trọng: Nhà chính trị, tư tưởng nổi tiếng của nước Tề thời Xuân Thu.

Tùng Dung càng nghĩ càng tức, kéo bàn tayđangdán lên ngựccô, chỉ nhẫn cướitrênngón vô danh, "Sao em lại chưa xác định danh phận choanhchứ?"

Tùng Dung càng nghe càng mù mờ, "Ly hôn? Ai?"

Lúc đặt xuống ba dấu chấm than kia,khôngbiết người viết có tâm trạng như thế nào.

Câu này vừa thốt ra, những người khác liền gật đầu liên tục. Sáng sớmmộtngườiđira từ phòng ngủ,mộtngười ởtrênsofa,rõràng làđangtrong tình trạng ly thân! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùng Dung sắp khóc đến nơi, tủi thân lắc đầu, "Emkhôngbấm lỗ tai nữa…"

Tùng Dung ngạc nhiên, "Sao lạikhôngđược?"

Ôn Thiếu Khanh cắn vành tai mềm mại củacô, dụ dỗ hướng dẫn, "nóilại những gì emđãnóitrong điện thoại vớianh."

Nhưng vừađiđược mấy bước, tiếng thở dài của Ôn Thiếu Khanhđãvang lên sau lưng, "Maianhcó ca phẫu thuật."

Tùng Dungkhôngcó ấn tượng gì vớianhta, nhưng sợ đối phương biết mình nên cúi đầu vội vàng bỏ chạy. Người đàn ông kia nhìn tình hình, bỗng nhiên cười gian dắtcôgáibên cạnh lao đến phòng làm việc.khôngngờ cửa phòngkhôngđóng, Ôn Thiếu Khanhđangcúi đầu chỉnh lại quần áo.

Tối đến, Tùng Dung vừa mở cửa vào nhàđãthấy Lâm Thần ngồitrênsofa cười hả hê, mà ông xã mìnhthìđangngồi đối diệnanh, vẻ mặt lạnh lùng.

Thấy Ôn Thiếu Khanh nhìn mình đăm đăm, Tùng Dung cuống lên, gượng gạo xoa dịu, "Em... Em lấy khăn ướt lau choanhnhé."

Bức ảnhtrênbản giới thiệu trông chẳng ra sao, có thể là do chụp ảnh thẻ nên khuôn mặtanhkhá cứng, trông nghiêm túc già dặn hơn rất nhiều. Nhưng dù thế, giữamộtdàn giáo sư già tóc hoa râm, nhan sắc và thành tích của bác sĩ Ôn vẫn hết sức nổi bật.

Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, hai người đều uống rượu rồi chẳng biết vì sao mà lại quấn lấy nhau ngaytrênsofa. Hứng thú của Ôn Thiếu Khanh tăng vọt, x** n*n khiến toàn thâncônhũn ra, ôm chặt lấycôkhôngđịnh buông tha. Luật sư Tùng xưa nay luôn lạnh nhạt, điềm tĩnh giờ đây chỉ có thể mềm giọng, ôm cổ chồngthìthào van xin bên taianh. Đến chínhcôcũng muốn phỉ nhổ dáng vẻ quyến rũ mềm mại ấy.khôngxin còn đỡ, vừa van xin là ngọn lửa tronganhnhư bùng lên dữ dội hơn, mãnh liệt hơn.

Sợ cái gì là gặp cái đó, hai ngườiđanggiằng cothìnghe thấy tiếng đập cửa, "Thầy Ôn, thầy có trong đókhông?"

nóitiếpđi? Luật sư Tùng vốn giỏi ănnói, nhưng lúc này suy nghĩ trong đầuđãđặc quánh, giọng cũng run lên: "nóitiếp gì..."

Dù người học y đều có đầu óc đen tối, nhưng Ôn Thiếu Khanh cũng làmộtnhà giáo,thậtsựkhôngthểnóichuyện này ra miệng. Nhưng trong mắt đám học trò,sựngập ngừng củaanhlại có nghĩa là: Sếpđanggượng cười trong đau khổ đấy!

Mọi người cười ầm lên, đuổi bác sĩ Ônđanghớn hở khoe tình tứđinơi khác.

Ôn Thiếu Khanh thấy hai người thình lình xuấthiệnthìgiật mình, lập tức cau mày.

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, dịu dàng đáp: "Nghenóiluật sư Tùng muốn ly hôn vớianhnên luật sư Lâm tốt bụng tới nhắcanhkiểm tra xem em có lén chuyển tài sảnđikhông, nhân tiện hỏianhliệu có cần luật sư ly hôn, nể tình từng là tình địch, Luật sư Lâm còn có thể giảm giá hai mươi phần trăm."

nóiđến đây, Ôn Thiếu Khanh bỗng khựng lại. Chuyện tối qua đâu thểnóicho người khác nghe, chẳng lẽ lại bảo với học trò của mình rằng, à, tối qua thầy vớicôcác em mây mưatrênsofa, mệt quá nên cuối cùng ngủ luôn ở đó, thầycôvẫn hòa thuận mà?

Ôn Thiếu Khanh hằm hè, "Emnóithêm câu nữa thử xem?"

Người ngoài cửakhôngnghe thấy tiếng động, ngừngmộtlát mớinóitiếp: "Thầy Ôn, bệnh nhân tặng ít hoa quả, em sắp ramộtđĩa mang đến cho thầy. Thầy có ở đâykhông?"

*Hết*

Đưa Châu Trình Trình về, lòngcôrung động, bèn gọi điện cho Ôn Thiếu Khanh. Điện thoại vừa kết nối được,côliềnđithẳng vào vấn đề: "Em muốn bấm lỗ tai!"

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung vừa ra ngoàiđãgặpcônàng. Châu Trình Trình khóc lóc than vãn, níu chặt tay áo Tùng Dungkhôngchịu buông. Ôn Thiếu Khanh thấy vậy, tỏ ý mình có thể tựđilàm rồi nhanh chóng rờiđi.

Tùng Dung nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn lườm cậu, "Em bị khùng à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Thánh Trácđãbị thương lại bị đau thêm, trước khiđicòn chỉ vào cổ Ôn Thiếu Khanh nhắc nhở: "hiệntrường gây án."

Tóccôđãdài, lúc xoay người,mộtgợn sóng vẽ ra giữakhôngtrung, Ôn Thiếu Khanh vô thức đưa tay nắm lấy đuôi tóccô.

May mà người bên ngoài đợi mãikhôngthấy ai trả lời liền bỏđi. Xung quanh yên lặng trở lại, giọng Tùng Dung đột nhiênkhôngkìm nén được nữa, "Tayanhđể đâu đấy?"

Vừa chạm, cả ngườicônhư hóa đá.

Xét theo biểuhiệncủa Giang Thánh Trác, Ôn Thiếu Khanh quyết định dùng hành động thực tế để chặn miệnganhchàng.

Tay Ôn Thiếu Khanh vẫn đặt trước ngựccô.mộtngười vùng vẫy,mộtngườikhôngchịu buông. Chỉ nghe thấy tiếng sợi chỉ đứt phựt, Ôn Thiếu Khanh thoải mái cườitrênnỗi đau của người khác, "Ôi kìa..."

Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng mày, trao đổi ánh mắt với Tùng Dung rồikhôngnóigì.

"Maianhcó ca phẫu thuật..." Câu này chẳng khác nào bùa chú, vừa thốt ra, Tùng Dung như máy tính bị treo,khôngthốt nổi câu nào. Trong đầucôtràn ngập suy nghĩ: Maianhphải thựchiệnphẫu thuật, đây là mạng người, chuyện nàykhônglớnkhôngbé, nhưng lời đồn ắtsẽảnh hưởng đến tâm trạng. Đồng nghiệp củaanhở bệnh viện hẳn đềuđãhiểu lầm, lỡ chuyện này ảnh hưởng tớianh...

Thấy da đầu căng ra, Tùng Dung quay sang nhìn, có chút hoảng hốt trước động tác của Ôn Thiếu Khanh, bèn hỏi: "Sao thế?"

Nụ cười củaanhkhiến người xung quanh hâm mộ vô cùng. Mọi người tò mò, "Tại sao?"

sựthậtđãsáng tỏ, Lâm Thần vốn mang theo tâm trạng hóng chuyện và nhạo báng đến chế giễu Ôn Thiếu Khanh, lúc này kế hoạch phá sản, đành phải chán chường rờiđi.

Ôn Thiếu Khanh chỉ hậnkhôngthể nuốtcôvào bụng.anhcũng nóng, vốnđangcố gắng kiềm chế, nhưngcôcòn chọc ghẹoanh! Vậythìđừng tráchanh!

khôngbiết Ôn Thiếu Khanh nghĩ gì mà dùng lựckhônghề nương tay, còn có xu hướng càng x** n*n càng mạnh tay.

Mặt Tùng Dung nóng lên trước ánh mắtanh, "Ôn Thiếu Khanh... Tai em đau..."

Ôn Thiếu Khanh cũng bất ngờ. Trông thấy đầu lưỡi mềm mịnnhỏxinh củacôthoáng lộ ra ngay trước mắt, ngọn lửa trong lònganhlại bùng lên.

Tùng Dung bừng tỉnh, hắng giọng giấu giếm, "khôngcó gì."

Lúc xử lý vết thương, bác sĩ Ôn tự mình thựchiện, trả đũa theo đúng nguyên tắc chắc, chuẩn, độc, còn mang cả nỗi bức bối vìkhôngđược thỏa mãn d*c v*ng vào, hoàn thành quá trình trong tiếng rên la của Giang Thánh Trác.

Nghĩ vậy, Lâm Thần nhìn Tùng Dung hỏi: "Chính miệng emnóivới Tùy Ức làđãsoạn xong thỏa thuận ly hôn còn gì?"

Hôm sau Tùng Dung cũngkhôngđưa Ôn Thiếu Khanhđilàm theo đúng kế hoạch, nguyên nhân là...côhai Châu Trình Trình lại thất tình, vừa sáng rađãđến ngồi trước cửa nhàcôkhóc.

Đến lúc kịp phản ứng,Tùng Dung liền bắt đầu giãy giụa.côkhôngbiết chínhsựgiãy giụa ấy lại khiến Ôn Thiếu Khanh cảm nhậnrõràng thân thể mềm mại ấm ápđangcọđicọ lại trong lòng mình. Chẳng biết qua bao lâu, hơi thở củaanhtrở nên nặng nề, giày xéo taicôkhôngchút thương tiếc, mãi đến khi vành tai đỏ như sắp chảy máu,anhmới cắn mạnh nó như trút giận.

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, thả tóccôra rồi lại v**t v* vành taicô, giọngnóikhàn khàn đầy đè nén: "Sao tự nhiên lại muốn bấm lỗ tai?"

Tùng Dung đưa tay đấmanh, "Lưu manh! Lừa đảo! Xấu xa!"

Lâm Thầnđirồi, Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung vẫn giữ trạng tháimộtngồimộtđứng, bầukhôngkhí có hơi quái đản.

Tùng Dung mở miệng định giải thích, nhưng lạikhôngbiết giải thích thế nào, nghĩ cả buổi mới thốt ramộtcâu: "Tại sao... họ lại bảo chúng tađangly thân?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đóanhđãnghe thấy tiếng bước châncô, nhưng mãikhôngthấy ai vào, bènđira xem. Ai ngờ vừa ra khỏi cửađãthấycôngẩng đầu đứng đó xem bảng giới thiệu tóm tắt,khôngbiếttrênđó có gì buồn cười mà khóe môicôcong cong, ý cười đong đầy trong mắt.

Vài ngày sau đó, Ôn Thiếu Khanh cũng cảm thấy bứt rứt, sao đám quỷnhỏnày tự nhiên lại ngoan ngoãn như vậy? Đổi tính rồi?

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, dửng dưng lên tiếng: "Ừm, ly thânkhôngliên quan đến em, em chỉ khiến họ nghĩ là chúng ta muốn ly hôn thôi."

Mấycôcậu sinh viên nhìn nhau, tư duy hết sức ăn ý, vừa động não là kịch bản tuôn trào, cuối cùng quyết định thời gian tới phải ngoan ngoãnmộtchút, sếp sắp ly hôn rồi,thậtquá đáng thương!

Tùng Dung kiên trì, "Em bấm cho em chứ có bấm choanhđâu, saoanhphải ngăn cản chứ? Với cả,anhkhôngđồng ý cũng vô ích, emđãquyết định bấm,nóimộttiếng choanhbiết mà thôi."

mộtkhoảng lặng xuấthiện, sau đó Ôn Thiếu Khanh thở dài, "Thể chất em mẫn cảm, tới bệnh viện kiểm tra trướcđã, nếukhôngcó vấn đề gì, ở bệnh viện cũng có thế bấm lỗ tai,anhsẽlàm cho em."

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ vô tội, "đangvỗ về em, em vừa mới giật mình mà."

Tùng Dung đưa Châu Trình Trình vào nhà, lặng người nghecônàng kể lại quá trình thất tình quen thuộc, sau đó lại bị Châu Trình Trình kéođishopping.

Tùng Dung tỏ vẻ vô tội, "Emkhônglàm gì cả."

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Ngoài kia người ta đồn chúng tađanggâysựđòi ly hôn còn gì? Chẳng biết là công của ai."

Tùng Dungđãquyết ý, khiêu khíchnói: "Em muốn bấm lỗ tai! Maiđibấm luôn!"

Tùng Dung càng nghĩ càng tức, nghiêng đầu c*n v** c* Ôn Thiếu Khanh. Vốn sức lựcđãchênh lệch,côlại bịanhtrêu chọc đến nhũn người nên cú cắn đó chỉ đủ khiến Ôn Thiếu Khanh cảm thấy cần cổ hơi nhói lên.

"anhđè vào đâu đấy?"

Câu này củaanhkhiến Tùng Dung tắt lửa.cônhìn vẻ thỏa mãntrênkhuôn mặtanh, người run lên, hóa ra còn cómộtkiểu xấu bụng gọi là vừa ngây thơ vừa đen tối...

Ôn Thiếu Khanh chậm rãi trả lời: "khôngđược làkhôngđược, chẳng có sao trăng gì hết."

Từ khi kết hôn, phòng đọc sách của hai ngườiđãkết hợp làmmột, Ôn Thiếu Khanh rảnh rỗi lạiđitới giá sách đọc sách luật,mộtthời gian trước còn định đăng ký tham gia kỳ thi tư pháp.

"Ăn với Châu Trình Trình rồi." Tùng Dung nhìn tập bệnh án đểtrênbàn, nhân tiện hỏi, "Hôm naykhôngbận à?"

Ôn Thiếu Khanhkhôngđịnh buôngcôra, mặc kệ hoàn cảnh, nhắm mắt lại tiếp tục hôn, còn đưa tay che mắt Tùng Dung, dường nhưcômất tập trung khiếnanhrấtkhônghài lòng.

Lúc ấy Ôn Thiếu Khanh nắm taycô, cười tươi đùa với mọi người, "Sau này tôikhôngsợ dân phá rối bệnh viện nữa."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Ngoại truyện 2: hải đường phai màu, xuân vẫn ấm