Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Thụ Linh Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Chương 61
Báo ca tính tình nóng nảy, lại nghe thêm mấy lời dầu mỡ của cô em kết nghĩa, lập tức nổi giận đùng đùng! Nếu không đem chỉnh c·h·ế·t mấy người kia thì hắn thật có lỗi với cô em nuôi này! Vì vậy vỗ ngực một cái: “Mấy chuyện này của em cứ để anh lo! Anh sẽ làm cho ba người Tiêu gia đó mất mạng, Tiểu Đoá Đoá sẽ là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia, đến lúc đó em làm chủ luôn rồi, ha ha!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Tĩnh cười cười nhìn Tiêu Yến Tranh một cái rồi quay sang Trần Khang: “Anh rể của em có ý là nếu giọng đó hay thì là anh rể em hát, không hay thì không phải là anh ấy!”
“Ha ha!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Dĩnh Trinh đi ra phía cửa nhìn một chút, sau đó đi vài bước về phía cửa sổ bên trong, lấy bàn tay che điện thoại, thì thầm: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa, sau lần này bọn họ nhất định sẽ chú ý, rất có khó được cơ hội lần nữa, chúng ta mà liều thì cho dù không c·h·ế·t thì cũng sẽ bị thương!”
Lúc này nội tâm của Lâm Dĩnh Trinh không chỉ còn là hướng tới tiền bạc, không cam lòng cho mấy năm thanh xuân của mình nữa, mà là ghi hận! Hận Tiêu Yến Tranh không coi trọng mình! Hận Tiêu Chấn Bang cùng Ngôn Thục Thanh coi thường mình! Rõ ràng cả nhà bọn họ khi dễ cô ta không có bối cảnh gì mà!
Tiêu Chấn Bang hỏi: “Có nhớ biển số xe không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng lúc đó, ở thành phố H, điện thoại của Lâm Dĩnh Trinh vang lên, nhìn số trên màn hình, cô ta trốn vào phòng vệ sinh, khoá cửa lại rồi mới nghe máy:
Ngôn Thục Thanh là người đầu tiên phát hiện vẻ khác thường của Tiêu Chấn Bang, đưa mắt hỏi ông chuyện gì xảy ra, Tiêu Chấn Bang lắc đầu, nhìn về phía biển báo tam giác rồi nhìn Tiêu Yến Tranh đang gọi điện thoại.
“Cho nên con cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề?” Tiêu Chấn Bang hỏi.
“Sao rồi?”
Tiêu Yến Tranh không để ý tới chiếc xe tải đó, phanh xe trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, không biết bọn họ có bị sao không!
…
Hiếm khi có đủ bọn nhỏ ở bên cạnh, náo nhiệt như vậy nên mọi người quyết định buổi chiều lên đường.
“Em cũng không sao, đầu đụng phải thành xe chút thôi!” Trần Khang bước xuống giường, che trán, nhe răng cười, vừa rồi hắn tựa vào đầu giường, khoảng cách cũng gần cho nên mới bị đập trán, nếu không cả người đã văng vào thành xe rồi!
“À!” Lâm Dĩnh Trinh khinh thường cười nhạo một tiếng: “Anh, nhà vợ hắn ta cũng đi chung một chỗ, nếu lần này để tất cả bọn họ…” Lâm Dĩnh Trinh giơ tay lên làm động tác cắt cổ, cười một tiếng quỷ dị, tiếp tục nói: “Thì làm gì còn có ai tranh gia tài với em?”
“Em đánh giá trước xem giọng này thế nào?” Tiêu Yến Tranh mắt nhìn thẳng chăm chú lái xe, nhưng tai vẫn nghe hai chị em nói chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn vị lão nhân đều không sao, Tiêu Yến Tranh và Trần Tĩnh tạm yên tâm.
“Cảnh sát giao thông đang tới, chắc khoảng 10 phút nữa”
A! Cái nhà không bình thường này đúng là c·h·ế·t tiệt mà! Cô ta ở chung với người đàn ông đó 4 5 năm, chưa từng có cơ hội đi nghỉ Tết cùng nhau. Cô ta nghe nói họ ở trong khu du lịch nghỉ dưỡng, tra trên mạng, quả thật không phải là chỗ bình thường, không phải người nào cũng có thể vào được! Ngay cả cha mẹ cô ta muốn vào đó nghỉ cũng phải cắn răng cân nhắc mới chi trả được.
“Rầm! Uỳnh—“
Vì thế, trong lúc tức giận, cô ta đã tìm đến một người, có biệt hiệu Báo ca.
Bên kia là một giọng nam to trầm: “Những tên ngốc đó! Mẹ kiếp! Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, chẳng những không c·h·ế·t người mà ngay cả bị thương cũng không nặng! Chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi!"
Tiêu Yến Tranh tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát phía trước qua kính xe, đằng sau có một xe hàng lớn, tốc độ khoảng 120, rất nhanh đã vượt qua xe họ.
“Không sao, cổ bị nhói lên một cái thôi, không sao đâu!”
Trên đường không có nhiều xe, Trần Tĩnh bật bluetooth, tìm bài hát song ca của bọn họ.
Hắn chỉ là một người bình thường, làm gì có thù oán với ai? Nhà Tiểu Tĩnh lại càng không. Chẳng lẽ ba mẹ đang bị theo dõi? Chỉ có khả năng này là lớn nhất.
“Vật này rớt ra từ gầm xe chở hàng, thật kỳ quặc, nhất định đây không phải là bộ phận của cái xe đó, làm sao có thể rớt ra từ gầm xe được?” Tiêu Yến Tranh nói.
Chương 61: Chương 61
Không chỉ mấy người trẻ, bốn lão nhân gia đằng sau cũng nở nụ cười!
Hôm 30 tết, một người bạn quen ở nước ngoài nhắn với cô ta hình như nhìn thấy Tiêu Yến Tranh ở Hải Nam, còn hỏi có phải cô ta cũng ở Hải Nam không.
Tiêu Yến Tranh mở điện thoại, mở hình cho Tiêu Chấn Bang xem, hắn vừa đi chụp cái khối sắt kia.
Hắn bật đèn xi nhan bên trái, chuẩn bị đổi làn để vượt lên, đột nhiên một vật lớn màu đen từ trong xe phía trước lăn ra!
Chiếc xe chở hàng kia sau khi vượt lên thì đánh lái quẹo trái, hướng về phía đầu xe hắn, tốc độ cũng chậm lại.
“Ba, mẹ, mấy người có sao không?” Tiêu Yến Tranh vừa nắm tay Trần Tĩnh ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát, vừa hỏi những người ngồi sau.
Tiêu Chấn Bang nheo mắt, mưa bụi đóng một lớp mỏng trên mi mắt, ông nhìn về phía camera ở đầu xe, khẽ thở dài: “Nếu đúng như chúng ta nghĩ, sợ rằng biển số xe đó cũng là giả”
“Lái chậm một chút, dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian”, Trần Tĩnh nhắc Tiêu Yến Tranh.
Tiêu Yến Tranh nhìn cha một cái, không nói gì.
Giọng nam thô lỗ bên kia dừng lại một chút rồi than vãn: “Cơ hội tốt như vậy mà lại không nắm được! Thật khốn kiếp! Hay đợi họ bay về rồi làm nổ tung máy bay đi!”
“Không có chuyện gì!”
“Chuyên nghiệp! Chuyên nghiệp! Vậy… giọng nam là anh rể à?” Trần Khang trợn tròn mắt, giọng hát với giọng nói chuyện khác nhau khá nhiều, hắn không dám chắc chắn.
Cô gái nhỏ nhìn cũng không sao, may mắn hắn đã dặn các vị lão nhân kể cả ngồi chơi bài cũng phải thắt dây an toàn, lần này đúng là có ích, vào lúc quan trọng đã thật sự giữ được mạng!
Cũng? Nhìn ra cha mình cũng đang hoài nghi vụ tai nạn này!
Trần Tĩnh cười hì hì khoe khoang: “Thế nào? Có đủ chuyên nghiệp chưa?”
“Ta cũng không sao!”
Không đợi Lâm Dĩnh Trinh nói xong, Báo ca nói: “Đầu năm vốn có nhiều chuyện không lường trước, hàng năm tai nạn xe cộ số người c·h·ế·t không 1 ngàn thì cũng 8 trăm, chẳng lẽ còn để ý đến 3 người bọn họ? Em cứ yên tâm đi, không bằng nghĩ xem khi 3 mạng nhà kia đi rồi, em làm cách nào để tranh gia sản đi”
Trần Tĩnh nói lại nguy hiểm vừa trải qua, chân mày Tiêu Chấn Bang nhíu lại.
Bởi hắn lái không nhanh nên chỉ đi ở làn bên trong, cho xe khác dễ dàng vượt qua.
“Anh, anh phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để chuyện này liên luỵ! Nếu khó quá thì cũng không cần phải…”
Tiêu Yến Tranh lắc đầu: “Biển số xe đầy bùn, lúc đó con cũng chỉ nhìn lướt qua nên cũng không rõ, lát nữa cảnh sát tới kiểm tra lại camera hành trình xem có tra được chút nào không”
“Ừ, tốc độ không vượt quá 90, em yên tâm”
Thật ra lúc ban đầu khi Lâm Dĩnh Trinh tìm đến Báo ca chưa nghĩ đến việc đối phó với Tiêu gia thế nào, thậm chí chưa nghĩ đến việc sẽ làm gì với họ, chẳng qua bị chuyện cả nhà đó đi nghỉ ở Hải Nam kí.ch th.ích, muốn xả giận!
Đến ngày thứ ba, mấy người trẻ tuổi ngủ đến lúc tỉnh, sau đó trả phòng, để hành lý vào xe, ăn sáng rồi đi tiếp đến điểm tiếp theo.
Thời gian thoải mái nên hành trình được lập ra cũng rất thư thái, vừa lái vừa nghỉ, thấy chỗ nào cảnh đẹp thì dừng lại ngắm, chán thì lại đi, đến thành phố nào thì đặt phòng khách sạn trước rồi ra phố đi dạo, ăn uống…
Chương 61 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sao rồi?” Tiêu Chấn Bang hỏi.
Tiêu Yến Tranh lái xe phanh không kịp, đụng phải vật thể màu đen đó! Cũng may tốc độ xe lúc này chưa tới 70, phanh xe cũng rất tốt, tuy nhiên do trọng lượng của chiếc xe lớn, thêm mặt đường trơn trượt nên xe trôi theo quán tính khoảng chừng mười thước mới dừng lại. Chiếc xe tải chở hàng trước mặt làm như không có việc gì, tăng tốc chạy mất!
Tiêu Yến Tranh gật đầu: “Tốc độ xe đó trên 100 vượt qua chúng ta, nhưng sau đó lại giảm tốc độ trước đầu xe mình, nếu không phải cố ý đùa dai thì đúng là có dụng ý khác! Hơn nữa có vẻ như cố gắng càng sát gần xe mình càng tốt, như thế vật kia có rơi xuống, chúng ta không thể tránh được, chỉ có thể đâm thẳng vào. Cũng may trước đó con có linh tính, giảm tốc độ xuống, nếu không quả thật không hình dung được hậu quả”
Tiêu Yến Tranh theo bản năng cũng giảm tốc độ, tận lực kéo giãn khoảng cách với xe trước, tốc độ xe đã xuống 70 nhưng rất nhanh đã tới sát đuôi xe trước. Tiêu Yến Tranh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, xe đằng trước bị hư à?
Nhìn qua gương chiếu hậu phía sau không có xe nào, Tiêu Yến Tranh lùi xe lại một chút, xuống xe, di chuyển khối sắt đen mắc kẹt phía trước xe đến bên lan can, sau đó bật đèn nháy kép lên, đỗ xe ở làn đường khẩn cấp, yêu cầu mọi người nhanh chóng ra khỏi xe, đứng ngoài lan can của đường cao tốc.
Báo ca ở thành phố H cũng khá nổi tiếng cả trong hai giới hắc bạch, cũng là người có tiếng nói! Sau khi Lâm Dĩnh Trinh mang đứa nhỏ về thành phố H, quẳng đứa bé lại cho ba mẹ rồi ra ngoài vui chơi, được Báo ca để ý đến, sau đó biết cô ta còn trẻ như vậy mà đã ly dị, một mình nuôi đứa nhỏ, thêm vào đó cô ta khóc lóc thảm thiết miêu tả chồng cũ của mình như một Trần Thế Mỹ bạc tình bội nghĩa, khiến Báo ca rất thương cảm, nhận làm em gái kết nghĩa.
Vì muốn để mấy người lớn tuổi được ngồi thoải mái, Tiêu Chấn Bang đã gọi một xe RV rộng rãi, Trần Tĩnh cùng Trần Khang lên mạng tìm các điểm danh lam thắng cảnh, xác định lộ trình, Tiêu Yến Tranh làm tài xế, tự lái đi chơi.
Di chuyển đến điểm kế tiếp mất khoảng 2 tiếng, vì thế bốn vị trưởng bối trên xe chơi bài xì phé, Trần Tĩnh ngồi ghế phụ nói chuyện phiếm cùng Tiêu Yến Tranh, Trần Khang nằm chơi game trên điện thoại.
Lúc ăn trưa, mọi người bàn bạc không thể uổng công đi Hải Nam mà chỉ ru rú ở một chỗ như vậy được.
“Ha ha!”
“Không vấn đề gì!”
“Anh đừng có nổi điên!” Lâm Dĩnh Trinh nóng nảy, cô ta sợ nếu không ngăn lại, tên kia sẽ làm như thế thật!
Tiêu Yến Tranh một tay xách biển báo hình tam giác ra đặt ở phía sau xe, tay kia dùng điện thoại gọi cho cảnh sát. Mọi người đứng quan sát xem khối sắt đó là gì, nhưng không ai nhìn ra được, có vẻ như là một bộ phận thiết bị nào đó.
Mấy vị trưởng bối mải mê đánh bài không để ý, chỉ có Trần Khang khi nghe đến giọng nữ thì vểnh tai lên! Giọng ca này… sao giống giọng của chị thế? Cậu ta bò dậy, thò đầu ra:
Sáng sớm hôm nay trời nhiều mây, càng đi mây càng dày, bắt đầu có lất phất mưa phùn, không phải mưa thành hạt mà chỉ bay bay, nặng hơn sương mù một chút, mặt đường bắt đầu có vẻ trơn.
“Chị! Không phải là chị hát đấy chứ?”
Tiêu Yến Tranh ở Hải Nam? Sau khi hỏi kỹ, cô ta phân tích, có thể cả nhà họ đang đi Hải Nam nghỉ lễ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.