Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Thụ Linh Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Trần Tĩnh nhìn qua kính chắn gió, ngó nghiêng xung quanh xem đây là chỗ nào, ngoài miệng hỏi: “Đây là tiểu khu nào?”
Trần Tĩnh cười một tiếng: “Vậy ba nói con là ai?”
Trần Tĩnh vừa định mở cửa, sau lưng có tiếng kêu: “Tiểu Trần?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xếp lại toàn bộ tủ quần áo, treo đồ của mình lên, kéo, cuốn tất cả đồ của tra nam vứt xuống đất, mặc dù phần lớn đồ này là của cô mua.
“Được, vậy anh chỉ đường cho tôi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trần Tĩnh?”
Hộ lý kéo cô vào phòng nghỉ, ngại ngùng ấp úng nói: “Tiểu Trần… ba con tính tình ngày càng nóng nảy, ta không làm hộ lý được nữa, sáng nay còn đánh vào lưng ta hai cái, bây giờ vẫn còn đau…”
Cha cô không phản ứng, Trần Tĩnh đến gần hơn một chút, hỏi lại.
“Nếu không ngại thì đưa tôi về nhà trước đi, nhà tôi tương đối gần”
Trần Dân Sinh lắc đầu: "Ta không nhận ra."
Người cha thấy con gái tới cũng không có thái độ gì.
Trần Dân Sinh mới cười cười: “Sao lại không nhận ra chứ?” giọng có vẻ như ý nói “ngươi nghĩ ta ngu à”
Trần Tĩnh, cuộc đời của ngươi bắt đầu lại rồi! Từ bây giờ, người đàn ông trong miệng ngươi sẽ là Tiêu Yến Tranh, ngàn vạn lần đừng có gọi nhầm!
Trần Tĩnh hôm nay được nghỉ, nói với Tiêu Yến Tranh: “Tôi hôm nay không phải đi làm, anh về trước đi, hai chúng ta không cần mất thời gian ở đây”
Chương 6: Chương 6
Trần Tĩnh vô thức trở nên nghiêm túc, hỏi anh ta: "Anh muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải vòng vo với tôi, tôi đã nói rồi”
“Ừ, không biết, chỗ này tôi rất ít tới”
Tiêu Yến Tranh đột nhiên cười thành tiếng, giơ tay xoa đầu cô: “Trước đây không phát hiện ra, hoá ra em còn dễ thương như thế!” Cuối cùng còn nói hai chữ: “Ngốc nghếch”
Mấy ngày hôm nay cô rất bận, nhà cửa cũng không dọn được, chẳng gì thì chồng mới cưới của cô cũng sắp sửa dọn đến, không thể để cho hắn nhìn thấy cái nhà như ổ heo này, cô cũng cần mặt mũi chứ.
Trần Tĩnh khởi động, làm nóng xe trước.
“Tôi về trước, em lái xe cẩn thận, về đến tiểu khu khi xuống xe nhớ để ý xung quanh xem có ai không, chú ý an toàn!” Mở cửa định bước xuống xe, đôi chân dài dừng lại quay người: “Sáng mai em không cần phải tới sớm như vậy, tôi sẽ mua đồ ăn cho ba người, em cứ ngủ cho ngon rồi tới, nếu em có việc bận thì không tới cũng được. Còn nữa, em cứ đi thẳng theo đường này, đến đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì quẹo trái là đến đường Trung Sơn, tới đó là em biết đường về nhà rồi chứ? Tạm biệt”
Cô xuống dưới lầu ăn một chút điểm tâm rồi lái xe đến bệnh viện.
Ở phương diện này, Trần Tĩnh có chút để ý, đàn ông mới quen không lâu đã muốn lên giường sao? Rất kỳ quái đi! Nhưng, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nếu Tiêu Yến Tranh yêu cầu thì cô cũng không có lý do gì để phản đối. Bản thân cô từng học luật, không thể viện lý lẽ gì được, chẳng lẽ lại tố cáo “cưỡng gian trong hôn nhân” à?
Không dễ để tìm được hộ lý mới trong bệnh viện này. Tất cả các hộ lý trong bệnh viện đều biết về hoàn cảnh của cha cô, không ai sẵn sàng tiếp quản. Người ta thà phục vụ một người bị liệt trên giường hơn là một bệnh nhân không nghe không nói không đánh được.
Trần Tĩnh có chút bối rối. Ngốc nghếch? Đây là cưng chiều hay là mắng cô ngốc thật?
“Dì, tìm con à?”
Nghe thấy giọng người phụ nữ ung dung, Tiêu Yến Tranh mím môi: “Đi thẳng, đến ngã tư thứ nhất thì quẹo phải”
Chương 6
Hoá ra hắn đã biết chuyện hộ lý thôi việc.
Trần Tĩnh cảm thấy chắc hắn muốn cô nắm được nội dung chính của vấn đề này, không phải muốn hai người sớm ở cùng một chỗ với nhau sao? Hơn nữa lý do cũng rất đầy đủ, nhưng cô lại thấy hắn có chút đường đường chính chính.
Trần Tĩnh gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy anh dọn đến chỗ tôi hay tôi tới chỗ anh?”
Trần Tĩnh từ từ lái xe, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy hắn vẫn đứng đó giơ tay chỉ đường cho cô, không khỏi cong môi lên.
Trần Tĩnh cảm thấy vừa rời bệnh viện không được bao lâu, chỗ này chắc không cách quá xa bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người nhà ở giường bên cạnh nói với cha cô đang nằm trên giường: "Ông nhìn xem ai tới đây? Ông không nghe lời, còn nói không ai trị được ông, bây giờ ông nhìn xem có nhận ra ai không? Có trị được không hay không?”
Nhưng người ta nói cũng không sai, kết hôn rồi không phải ở cùng nhau sao? Có nhà nào con gái gả đi rồi mà ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ chứ?
Tiêu Yến Tranh nghiêng người sang, nhìn thẳng vào cô, ánh sáng của ngọn đèn đường chiếu vào một bên gò má hắn, Trần Tĩnh liền nghĩ ngay đến hai chữ: ngoan đạo.
Trần Tĩnh hốt hoảng: “Dì, lưng dì có sao không? Có bị thương không? Có cần phải đi kiểm tra không?”
Tủ, bàn, bàn uống trà, phòng khách, phòng vệ sinh… đem dọn hết một lượt, chỉ giữ lại đồ của mình, tất cả đồ của hắn tống vào hai cái túi rác màu đen thật to, mặc áo khoác, đi giày, vào thang máy, kéo hai túi đó ném vào thùng rác! Có điều hai túi này to quá, không thể nhét vừa thùng rác nên cô đành để ở bên cạnh.
“Tiểu khu Ngọc An”, nam nhân trả lời.
(* hôn nhân chớp nhoáng, phần lớn mang ý xấu, có ý nói xem hôn nhân như trò đùa, chưa tìm hiểu đủ đã đến bên nhau)
Hơn 8 giờ, cha uống thuốc xong đi ngủ, Trần Tĩnh dặn dò vài câu với hộ lý rồi cùng Tiêu Yến Tranh rời đi.
Vì thế hai người đỡ ba cùng đi.
Đi theo lời chỉ dẫn, cuối cùng Trần Tĩnh dừng lại trước cửa một tiểu khu, xung quanh chỉ có đèn đường. Trần Tĩnh có một tật xấu, buổi chiều tối đi ra đường, nếu không phải đi những chỗ quen thuộc thì cô không tìm được phương hướng bởi không nhìn được những ký hiệu kiến trúc của các toà nhà, chỉ nhìn cây cối nhà cửa hai bên đường, cô không phân biệt được chỗ nào với chỗ nào, chẳng phải đều rất giống nhau sao?
Nói xong thì khoát tay một cái, ý nói cô đi nhanh đi.
Nếu đã bắt đầu cuộc sống mới, tất cả những gì trong quá khứ nên vứt bỏ, không lưu lại gì cả!
“Là con gái ta!”
Cha cô đang nằm truyền thuốc, hộ lý không có ở đó, Tiêu Yến Tranh đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Tiêu Yến Tranh cười cười: “Ai bảo tôi là chồng em”
Hai người không nói câu nào, đi ra lấy xe, lên xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra việc dùng một quan hệ mới để quên đi quan hệ cũ thực sự có ích!
Tiêu Yến Tranh nói: “Tôi biết chúng ta lĩnh chứng quá đột ngột khiến em nhất thời không tiếp nhận được, cái này cũng bình thường, nhưng tôi hy vọng em có thể cố gắng một chút, cho tôi cơ hội, thử hiểu tôi, có thể tôi cũng không tệ như em nghĩ. Ngoài ra, tôi cũng hy vọng chúng ta sẽ sớm sống cùng chỗ với nhau, hôn nhân chính là hai người sinh sống cùng nhau, qua lại để hoà hợp hiểu nhau. Cái này không phải vì tôi đã có kinh nghiệm nên dạy dỗ em, mà là sự thật, hơn nữa, chính bởi vì tôi có kinh nghiệm nên tôi hy vọng chúng ta có thể tránh được những thứ khó chịu, mau chóng thích ứng được với nhau. Tôi nói như thế, em có hiểu không?”
Sau khi dịu giọng, Trần Tĩnh nói với cha: “Cái kim đó để chữa bệnh cho ba, sao lại rút ra? Rút ra rồi làm sao chữa bệnh được? Không chữa được bệnh chúng ta không thể về nhà, ba không muốn về nhà sao?”
Trần Tĩnh không nghĩ rằng chỉ ngày thứ hai tiếp xúc, người đàn ông này dường như có chút khác biệt so với tên đầu gỗ trong ấn tượng của cô, cũng dễ hoà đồng.
Trần Tĩnh cảm giác không đúng, vội thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn hắn.
“Trần Tĩnh!” Tiêu Yến Tranh lại gọi một tiếng, giọng cao hơn.
Trần Dân Sinh tức giận, quay đầu phản ứng lại với người kia, người đó cười, nói với Trần Tĩnh: “Sáng sớm đã quậy rồi, giật đứt cả dây trói tay, cô thấy có lợi hại không? Không rút được kim ra thì gặp ai cũng đánh! Không chỉ đánh hộ lý mà còn đánh cả người yêu của cô!”
Trần Tĩnh nhìn Tiêu Yến Tranh, hắn lắc đầu cười nói: “Tôi không sao”
Nghĩ tới Triệu Thành Vũ, Trần Tĩnh giật mình, đồ của tên tra nam kia vẫn còn ở trong nhà cô!
Hai người cơm nước xong thì ngồi cùng cha, vì trong phòng còn những bệnh nhân khác cùng thân nhân, Trần Tĩnh không tiện nói với cha đây là người chồng cô vừa kết hôn, tránh để người ta hiểu lầm. Dù có là chồng mới cưới, cha cô cũng không thể chưa từng gặp, không biết gì đi! Mấy người kia cũng đã lớn tuổi, chắc không hiểu được cái kiểu “thiểm hôn”* này.
Tiêu Yến Tranh nói: “Tôi đi rồi thì buổi trưa em đi mua cơm thế nào? Hộ lý buổi sáng đã nói với tôi là không làm nữa”
“Vậy anh ta là ai?” Trần Tĩnh chỉ Tiêu Yến Tranh hỏi.
Hộ lý khoát tay: “Không sao không sao, cũng không phải chuyện lớn gì, ta chỉ muốn nói, ta không làm được nữa, sức của ba con rất khoẻ, nhiều lúc ta không thể giữ được, hay là con tìm một hộ lý nam đi, tìm người khoẻ một chút”
Tiêu Yến Tranh nói hắn sẽ lo bữa sáng nên cô không cần phải đến sớm, vì thế tranh thủ dọn dẹp nhà cửa một chút.
Cô không biết tiếp theo sẽ như thế nào, hôm nay bọn họ đã kết hôn, không lẽ tối nay phải động phòng sao?
Giọng Tiêu Yến Tranh vang lên trong xe, khiến trái tim Trần Tĩnh vừa buông xuống lại đập mạnh trong ngực.
Một lần nữa quay lại cái ổ nhỏ của mình, nhìn căn phòng gọn gàng sạch sẽ, cảm giác thật mới lạ và hưng phấn! Ngay cả tâm trạng của cô dường như cũng đã có một diện mạo mới!
Vội vàng đi thu dọn lại!
Trần Tĩnh mỉm cười, mình nghĩ gì vậy? Cha vốn không biết Tiêu Yến Tranh, cô hỏi để làm gì?
“Cái này…” Trần Tĩnh có chút giật mình, cũng có chút ngượng ngùng, mới chỉ lĩnh chứng, mình chưa làm được gì cho người ta mà người ta đã vì mình làm không ít chuyện, giống như từ lúc lĩnh chứng đến giờ, đối phương luôn bận bịu vì cô.
Có thể đoạn thoại này đã vượt quá năng lực của cha cô, ông không nói gì.
Trần Tĩnh trả lương cho hộ lý rồi trở về phòng bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tối nay tôi ở đây chăm sóc ba, em về nghỉ đi, mai còn đi làm đúng không?” Tiêu Yến Tranh tiếp tục nói.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh thức dậy.
Trần Tĩnh biết chuyện này không thể trách hộ lý được, thân thể của cha cô rất tốt, quanh năm làm việc chân tay, thân thể cường tráng, nhưng đầu óc lại có chút vấn đề.
Y tá đi qua nhắc đã tới giờ đi phòng oxy cao áp.
Trần Tĩnh quay đầu, sau lưng là hộ lý đang khoát tay gọi cô.
Nhìn một phòng ngủ và một phòng khách, nghĩ thầm, ở hai người chắc đủ, trước đây không phải cô cùng Triệu Thành Vũ cũng sống như vậy sao?
Trần Tĩnh bước tới, nghiêng đầu, đưa mặt về hướng tầm nhìn của cha, để ông có thể nhìn thấy thẳng mặt cô rồi hỏi: “Ba, còn nhận ra con không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.