Hạnh Phúc Mong Muốn - Thụ Linh Lung
Thụ Linh Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Ngoại truyện 9 [Hoàn toàn văn]
“Ha ha không sai! Không cần phải làm giám định thân thích nữa, chính xác là đứa trẻ của Lưu gia chúng ta!”
Lão đại lão nhị đưa mắt nhìn nhau, toét miệng ra cười:
Ông nội Lưu gia thấy rõ ràng người cháu này của mình coi trọng cô dâu này như thế nào, vì cô ấy mà rào trước đón sau, mọi người thấy lão gia tử không có ý kiến thì đương nhiên cũng không ai nói gì. Hơn 30 tuổi cuối cùng cũng biết yêu, bọn họ cầu còn không được, làm gì có chuyện kén chọn con dâu nữa?
“Ây da, lão Lưu, ông nhìn xem con bé con này có giống tôi không?” bà Lưu giật lấy điện thoại trong tay con trai, nhìn thấy hình cô bé con thì giật mình kêu lớn.
Buổi tối ăn cơm xong, đám nhỏ ra hồ bơi trước cửa khu biệt thự, Qua Qua đã thành một huấn luyện viên bơi lội rất cừ, Dâu tây nhỏ bơi cũng không tệ, hai đứa thay nhau dạy Tiểu Nguyệt Nhi, truyền đạt các kỹ năng rất chuyên nghiệp.
Diệp Khanh tiếp tục chơi đùa với tiểu nha đầu, nhưng ánh mắt dõi theo từng cử động của Tống San San.
Tống San San cùng Trần Tĩnh vốn có kế hoạch hôm nay sẽ thuê xe lái đến khu thắng cảnh thác nước. Lái xe đến đó mất khoảng 3 giờ nên đã định trả phòng khách sạn, ở lại hai đêm ở khu du lịch kia, bây giờ có thêm một người thì càng tốt, hai người đàn ông có thể thay nhau lái xe, đàn bà con nít yên tâm vui chơi.
Tống San San không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng dường như được trút bỏ, chậm rãi lùi ra khỏi vòng tay của người đàn ông, mắt sưng như hồng đào nhưng vẫn muốn nhìn gương mặt tuấn tú kia, cô xấu hay không không quan trọng, nếu người đàn ông này dám chê cô, cô sẽ tìm cha dượng cho con gái mình.
Tiêu Yến Tranh cùng Trần Tĩnh tuy gọi là “vợ chồng già” nhưng vẫn rất tình cảm với nhau, được một buổi không có con quấy rầy cũng thật tuyệt vời!
Diệp Khanh cảm thấy có gì lăn trên ngực mình, sau đó là một cơ thể bé xíu mềm mại trèo lên, không cần mở mắt cũng biết đó là Tiểu Nguyệt Nhi! Tiểu tinh linh đáng yêu này! Vòng tay qua người nó, môi cong lên.
Đến khu du lịch đã là 3 giờ chiều, bọn nhỏ cũng vừa ngủ dậy, cả đoàn lập tức đi chơi.
Lão nhị cười giải thích: “3 năm trước, lão tam ở khách sạn bị cháu gái Hình gia bỏ thuốc, vốn định gạo nấu thành cơm với lão tam để gả vào nhà chúng ta, không ngờ nửa đường bị người khác chặn mất. Con với đại ca đến ngày thứ 2 mới biết chuyện, lập tức đi kiểm tra camera ở khách sạn, thấy lão tam bị một cô gái dìu vào trong phòng, cô gái kia 4 giờ sáng mới rời đi… Sau đó lão tam về nhà, chúng con thấy nó không nhớ gì cả thì cũng coi như không có chuyện gì xảy ra, không muốn cho nó phải phiền não, dù gì nó không phải phụ nữ, cũng chẳng mất mát gì cả…”
Diệp Khanh kệ cho bé con nghịch chơi, đến khi con bé một lần nữa nghịch lông mi hắn, đột nhiên mở mắt ra.
“Mẹ!” Diệp Khanh cũng gọi theo: “Không có nụ hôn chào buổi sáng sao?”
Diệp Khanh bị tiếng hô hứng khởi này làm cho hoàn toàn tỉnh táo, cọ cọ chỗ râu mới mọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, chọc cho nó cười khanh khách.
Diệp Khanh nói xong quá trình theo đuổi tình yêu của mình, cuối cùng mới nói: “… có chuyện này mong cả nhà tha thứ và tiếp nhận… San San có một đứa con gái 2 tuổi…”
Những người được nhắc tên, bao gồm cả Diệp Khanh đều mơ hồ không hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết hai người mấy giờ mới ngủ, chỉ biết nhắm mắt và suy nghĩ lung tung rất lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống San San chỉ nhớ hình như trước khi ngủ, thấy người đàn ông dụ dỗ bên tai: “Lần này chúng ta cùng về nhà đi, về thành phố D, nhà của chúng mình”
Bốn người lớn chia thành 2 nhóm, một chú ý đến bọn nhỏ, một chuẩn bị đồ ăn.
Diệp Khanh đi tắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trẻ con thì quan tâm gì phong cảnh, chẳng qua bình thường ở trong thành phố không được thoải mái như thế, ở đây chạy đuổi nhau như điên, náo loạn một trận.
“Em nuôi Tiểu Nguyệt Nhi thật tốt, nhìn nhỏ nhỏ thế kia nhưng nếu có đánh nhau với Qua Qua, chưa chắc Qua Qua đã là đối thủ”, Diệp Khanh nắm tay Tống San San, ánh mắt dừng trên người Tiểu Nguyệt Nhi, vừa cười vừa ghẹo Tống San San.
Bọn họ thuê một biệt thự nghỉ dưỡng, thừa phòng cho 4 người lớn và 3 con nít. Dồn hết đám nhỏ vào chung một phòng, mấy người lớn chia nhau về phòng riêng.
Diệp Khanh đã sớm dự liệu ông nội và cha mẹ không dễ dàng tiếp nhận đứa bé này, cho nên với biểu tình của bọn họ, hắn cũng không có phản ứng gì quá lớn. Hắn để cho mọi người có thời gian tiêu hoá vấn đề, lát nữa bằng ba tấc lưỡi của mình, hắn sẽ tìm cách dỗ dành khuyên nhủ, thấy đại ca hỏi vậy, không suy nghĩ gì mà nói luôn: “2 tuổi 4 tháng”
Đại ca nhị ca Lưu gia không có vẻ lo lắng như ông nội hay cha mẹ, ngược lại đưa mắt nhìn nhau, trong mắt loé ra ánh sáng, hai người cong môi, trong lòng thầm hiểu.
Diệp Khanh lấy điện thoại, mở hình chụp Tống San San và Tiểu Nguyệt Nhi lần đi chơi vừa rồi cho các anh xem, vội vàng hỏi: “Đại ca nhị ca nhìn kỹ xem, có phải là cô ấy không?”
Người phụ nữ gật đầu.
Ba cười rồi! Ba thật đẹp trai!
“Không còn sớm nữa, em đi tắm rồi ngủ đi, tối nay anh ngủ trên sofa được không? Anh không muốn quay về khách sạn”, Diệp Khanh bày ra vẻ đáng thương, nhìn người phụ nữ vẻ cầu xin.
(Hoàn)
Diệp Khanh từ nhà tắm đi ra, thấy trên sofa có chiếc chăn, trong lòng chỉ muốn xông đến, nhưng nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt thì ngừng lại mấy phút rồi nằm xuống, đắp chăn lên….
“Không hỏi! Là ai cũng không quan tâm, Tiểu Nguyệt Nhi bây giờ là con gái anh, anh là ba nó!” Diệp Khanh không do dự, trực tiếp trả lời.
“Ha ha! Ha ha ha! Ha ha…”
"Anh dám? Không hoàn không đổi!" Người phụ nữ hung hăng nói.
Trong lòng Tống San San nói: Chẳng phải giống cái đồ ăn hàng cha nó sao, tiểu nha đầu từ nhỏ đã dễ ăn, khẩu vị rất tốt, ăn tốt như vậy người không chắc sao được?
Kỳ nghỉ kết thúc, Tống San San cùng Tiểu Nguyệt Nhi theo Diệp Khanh về thành phố D.
Liên quan đến thân thế của Tiểu Nguyệt Nhi, hắn không hỏi, cô cũng không nói.
Nhưng mà, còn có con gái? 2 tuổi?
“Nhưng mà em cũng lo lắng, nếu con nhỏ cứ mập mạp đô đô như vậy hoài thì làm thế nào, giảm cân rất khó nha!” là phụ nữ, còn là mẹ nên cô rất hiểu những khó khăn về vóc dáng của con gái.
Lão gia tử nhướn mày, thầm nghĩ: Đây có thể cũng là dự liệu của hắn sao, đứa nhỏ kia cũng đã sinh con rồi à?
Cân nhắc đến chuyện bọn nhỏ có thể ngủ trên đường nên họ thuê một chiếc xe rộng rãi, mua nhiều đồ ăn ngon mang theo, tiếng cười nói vang lên dọc đường đi…
Khẩn trương, nhưng trong lòng đầy khao khát, tình yêu mãnh liệt trong tim tràn ra, khao khát có được nhau…
"Được được, không hoàn không đổi, nắm trong tay thì ở trong tay, gia nuôi được!”
“Mẹ!” Tiểu Nguyệt Nhi hồ hởi gọi.
Người phụ nữ gật đầu.
Diệp Khanh lại một lần nữa ôm cô gái nhỏ vào lòng, ôm thế nào cũng thấy không đủ, chỉ sợ buông tay cô lại bay đi mất.
“Mấy người có nhớ hình dáng cô gái kia không?”
Nghe đến đây, Diệp Khanh dường như đã hiểu ra câu chuyện, hắn chỉ muốn xác định người con gái đó có phải Tống San San hay không?
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã 12 giờ.
Có anh trai em gái bên cạnh, Tiểu Nguyệt Nhi quăng ba mẹ sang một bên, nhập đội con nít chơi cùng nhau.
“Không đâu, nó lớn lên sẽ khác mà, bảo đảm sẽ cao gầy giống em!” dừng một chút, Diệp Khanh nói tiếp: “Không biết ba nó như thế nào, cũng còn phải tính đến yếu tố di truyền”
Buổi sáng, người dậy đầu tiên là Tiểu Nguyệt Nhi.
Cha mẹ Lưu không kìm được, khẽ cau mày: Còn mang theo một đứa nhỏ? Cái này…
Tống San San rửa mặt rồi đi ra ngoài, lúc này hai cha con kia mới để ý đến cô.
Tiểu Nguyệt Nhi đưa bàn tay bé xíu khẽ chạm vào chiếc mũi cao, hàng mi dài thẳng, chỗ râu này mới mọc phải không? Không giống với mẹ nha, hai bên miệng của mẹ trắng tinh mịn màng, không gai gai đâm vào tay như của ba. Nó lại chọc chọc chỗ râu một chút nữa, vui quá!
Hơn 9 giờ, bọn nhỏ đã ngủ tít.
“Có thấy thoải mái hơn không?”
Cuối cùng nhìn thấy ba trên sofa, con bé rất vui vẻ! Chạy tới bên cạnh thấy ba vẫn còn đang ngủ, nó trèo lên ghế, vén chăn chui vào bên trong.
Tắm xong, Tống San San vào nhìn Tiểu Nguyệt Nhi một chút rồi lấy trong tủ ra một chiếc chăn mang ra phòng khách.
Chương 110: Ngoại truyện 9 [Hoàn toàn văn] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Haha, đồ ngốc, sao anh lại không biết em ngốc như vậy chứ, bây giờ trả lại hàng có kịp không?"
Ông nội Lưu gia, cha mẹ, các anh đều tụ tập hết ở phòng khách, chỉ chờ cậu con út mở miệng.
Diệp Khanh giống như phát điên, ôm chầm lấy từng người, vừa ôm vừa hôn vừa nói: “Cụ có chắt gái rồi”, “ba có cháu gái rồi”, “anh có cháu gái rồi”, “con có con gái rồi, con gái ruột!”
“Ông nội, ba mẹ, chúc mừng gia đình chúng ta có thêm một thành viên mới”
“Nhưng, anh không hỏi xem ba Tiểu Nguyệt Nhi là ai à?” Tống San San cố ý nhắc.
Có lần một sẽ có lần hai, rồi quen thuộc, hai người dường như rút hết sức lực của nhau.
Tống San San cúi đầu cười bất đắc dĩ, không biết Diệp Khanh thật sự không ngại hay là đang trốn tránh.
Tống San San đến gần, hai kẻ đang nằm kia trên mặt đầy mong đợi, cô đặt lên mỗi cái trán một nụ hôn, hai cha con cười thoả mãn.
Tống San San cùng Diệp Khanh bên này thì khẩn trương hơn. Đều đã ngoài 30 tuổi, chuyện giường chiếu không phải không biết, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì chỉ có 1. Dưới tình huống vô cùng khẩn trương đó, cái người gọi là có kinh nghiệm đó, lúc này chẳng còn nhớ gì cả, tương đương với kẻ không biết gì.
Vụ đó hắn có biết, ít nhất sau khi tỉnh lại cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì mình là đàn ông, chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, về sau phải cẩn thận hơn nữa nên mới không nói ra.
Tiểu Nguyệt Nhi thức dậy, thấy mẹ đang ngủ bên cạnh thì lập tức nhớ đến ba, ba đâu rồi? Đi rồi sao? Tại sao ba không ở trên giường? Nó bò dậy, không để ý đến việc đang c.ởi trần, mở cửa ra phòng khách tìm ba, tối hôm qua trước khi ngủ, ba không nói là ba sẽ đi.
Diệp Khanh thu xếp ổn thoả cho 2 mẹ con rồi quay về báo cáo với gia đình hành trình tìm tình yêu của mình. Chỉ có một chút vấn đề hắn thấy khó giải quyết, đó chính là Tiểu Nguyệt Nhi, hắn lo lắng lão nhân gia tư tưởng cổ hủ, không tiếp nhận con của người khác.
“Ừ”, Tống San San cũng không muốn để hắn đi.
Tống San San âm thầm cười, cô ngửi thấy mùi dấm chua đâu đây!
Thật tốt! Nếu mỗi sáng thức dậy đều được nghe tiếng cười đó thì đúng là hạnh phúc!
“Khóc xong có mệt không?”
Người phụ nữ đứng trong bếp bận bịu làm đồ ăn sáng.
Đứa nhỏ bị bất ngờ sững ra một chút, rồi nhìn thấy cặp mắt đẹp của ba đang nhìn mình thì hào hứng hô to: “Ba!”
Hai người anh đều gật đầu, đúng là cô ấy, hồi đó bọn họ còn cười nhạo lão tam diễm phúc không ít, cô gái này nhìn không tệ.
Sáng hôm sau, bọn nhỏ tỉnh dậy vui tươi sảng khoái, 4 người lớn không được nhanh nhẹn như vậy nhưng trên mặt đầy sắc xuân.
“Lão tam, đứa nhỏ 2 tuổi đó chính xác là 2 tuổi mấy tháng, em biết không?” lão đại hỏi.
Tiếng cười của hai cha con đã đánh thức Tống San San, cô vẫn nằm trên giường, lắng nghe tiếng cười kia, môi khẽ cong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần đầu tiên Diệp Khanh thấy Tống San San nấu nướng, có lẽ do đã làm mẹ nên cô trở nên dịu dàng mềm mại, vẻ xinh đẹp vốn có lại thêm vài phần ngọt ngào, Diệp Khanh cảm thấy trong lòng mềm đi mấy phần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.