Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32.


Tại nhà của Akai, Haru nằm úp trên giường, y ở trần ngồi dựa thành giường h·út t·huốc đột nhiên còn hắt hơi, tay vuốt ve tấm vai của người kia, có vẻ họ vừa làm một chuyến tàu không lâu. Haru gối lên đùi y, tay chạm vào múi bụng của người yêu: "Anh hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu." Akai dụi điếu thuốc ngay lập tức, ôn nhu đặt lên môi Haru một nụ hôn: "Tất cả đều nghe em." Mặc chiếc sơ mi rộng thùng thình cùng quần đùi, Haru lấy sữa trong tủ lạnh uống một hơi. Akai đột nhiên lại ôm từ dằng sau, hôn lên tóc người yêu bé nhỏ. Haru quay mặt lại ôm lưng y nói: "Akali đang bệnh, em cũng muốn tới thăm em ấy." Akai dịu dàng nói, hôn lên trán Haru: "Tí nữa anh sẽ về nhà chính, em đi cùng luôn nhé." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ba chúng ta..." Y định nói thì cô giơ tay ngăn lại: "Ông ấy không phải ba em." Akai thở dài, cầm tay cô vỗ vỗ: "Dù sao ông ấy cũng là ba em, đã về vì em. Hãy tha thứ cho ông ấy." Reiji ngồi cạnh cô cũng bật ngón cái với Akai. Thằng bé đồng tình với y. Cô không lên tiếng, nằm xuống đắp chăn lên. Hatori - sensei nhìn Akai rồi ra hiệu, y hiểu ý liền đi ra ngoài: "Akali – san, xin hãy dùng thuốc." Cô lật chăn, lại ngồi dậy, Hatori đưa thuốc cho cô cùng li nước lọc. Nuốt số thuốc đó cả trăm lần nên cô cũng đã quen dần với vị đắng của nó. Reiji nắm tay cô: "Nee – chan đã khoẻ hơn chưa ạ?" Akali dịu dàng nói: "Chị khoẻ nhờ thuốc của anh trai em đó." Hatori cất ống nghe, dụng cụ vào cặp: "Ông Akouji đã lâu tôi không gặp. Cô vẫn có thành kiến với ông ấy dù cho việc ông ấy trở về là vì cô?" Akali nắm chặt chăn, mặt cúi xuống; "Vì tôi? Cho dù tôi có bệnh hay không thì ông ấy không bao giờ liên lạc suốt mười bảy năm qua. Một người cha là vậy sao?" Cô còn đang nghĩ tới việc mẹ cô năm xưa sao lại lấy ông làm chồng, "Hãy cho ông ấy một cơ hội. Cô may mắn vì còn có ba. Tôi và Reiji đều không có ba mẹ, cả hai đều là những đứa trẻ không cha mẹ." Hatori đứng xa, Reiji thì buồn buồn nắm tay áo cô. Biết bản thân đã nói lời không hay với hai anh em họ, cô hạ giọng thấp, xoa đầu Reiji: "Nhưng hai người còn có nhau, có bà Nene chăm sóc." Hatori xách túi đồ nghề, vẫy Reiji. Thằng bé nhảy xuống đệm, vẫy tay với cô rồi cùng Hatori ra về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 32.

Akali nhìn ba người họ, cô cảm thấy vui khi ông trời cho cô những người bạn tốt như vậy. Có họ, cô cảm thấy mình không hề cô đơn. Matsuda ngồi một lúc thì quan sát xung quanh: "Cậu bệnh như vậy mà tớ không thấy hai vị hôn phu tới thăm." Cô dùng thìa khuấy trà của mình, tay nhẹ nhàng đặt nó xuống: "Nii – san nói không cho họ tới gặp tớ. Anh ấy sợ họ đến sẽ khiến tớ suy nghĩ nhiều hơn từ đó bệnh sẽ nặng hơn. Tớ thấy nii – san làm thế cũng đúng, tớ không muốn nghĩ về tình cảm hiện tại." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông Akouji đứng ở ngoài phòng Akali. Tay với lấy tay nắm cửa nhưng lại buông xuống. Azuka động viên ông hãy vào nói chuyện với cô nhưng ông vẫn chần chừ không biết có nên vào hay không. Ông nội từng bước tới phía sau ông Akouji: "Con vẫn không vào gặp con bé?" Ông Akouji cúi đầu: "Ba, con muốn lắm chứ, nhưng những gì con làm với con bé, không thể tha thứ được, sau ngần đấy năm."

Mấy ngày sau, Kyosuke rảnh rỗi cùng Matsuda và Kagano đến thăm Akali. Kagano có mua nước ép nho cho cô, Kyosuke mang bánh mẹ làm. Người làm tại trang viên gia tộc thấy có người lạ: "Cho hỏi các vị là ai?" Matsuda đại diện: "Tôi là Matsuda Rui, bạn của Akali – san." Cổng của gia tộc rộng mở, chào đón ba người họ đi vào. Trợ lí Kuroiso nhận tin từ người hầu, đứng ngoài cửa báo: "Akali - san, cậu Matsuda cùng cô Kagano và cậu Kyosuke đến ạ." Cô nói vọng ra: "Dẫn họ ngồi chờ ở phòng khách, bảo nhà bếp pha trà đi." Subaru vẫn đang lau tay cho cô bằng khăn ướt. Khoác áo choàng vào người, cô được Subaru đưa ra phòng khách. Akali vui vẻ tiếp đón bạn bè mình: "Hôm nay là ngày gì mà tôi được thăm hỏi thế này?" Kagano đứng dậy tới ôm cô rồi cùng nhau ngồi nói chuyện, "Subaru – san, anh có thể về được rồi." Cô quay ra nói, Subaru gật đầu rồi đi về nhà của mình. Kyosuke tặng cô bánh nướng, Akali đưa cho Kuroiso nhờ cắt nó ra để tất cả cùng ăn. Tiếng trẻ con vang lên, Anaeko cùng Chiako đuổi bắt Akito và Akyo, Shima đi theo sau: "Mấy đứa trật tự nào, nee – san đang có khách." Cô ra hiệu cho Shima là không sao, Akyo nhào vào lòng cô rồi Akito cũng tới ngồi cạnh cô. Chiako đứng sau ôm cổ cô: "Nee – san, chị khoẻ hơn chưa?"

"Để mẹ nói chuyện với con bé trước." Bà nội gõ cửa đi vào. Một lát sau, bà nội đi ra kêu con trai mình hãy đi vào. Dùng tay mở cửa, ông Akouji bước vào rồi khép cửa lại, "Hi vọng hai ba con nó mau làm lành với nhau, Sakie ở trên trời có thể yên tâm được." Bà nội cười phúc hậu, cùng ông nội đi về phòng nghỉ ngơi sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Shima biết cô cần tiếp khách bạn liền lùa bọn trẻ đi ra sân chơi. Ba người kia nhìn cô cảm thán. Kyosuke thấy đám nhóc nhà cô thật đông: "Làm chị lớn chắc em vất vả lắm." Kagano nhâm nhi trà: "Em thấy có khi vui, em là con út, chả có ai chơi cùng." Matsuda cắn miếng bánh: "Tớ thì là con nuôi, ba mẹ nuôi tớ cũng đã cho tớ một đứa em, nhưng nó láu cá lắm!" Gia tộc đông người, nhà chính thì người trẻ chiếm nhiều. Cô là người đứng đầu, phía dưới còn có các em. Đứa nào cô cũng yêu thương không thiên vị ai cả.

"Chiako – chan chị không sao. Nghẹt thở mất." Akali vuốt tóc con bé, tay vỗ vào hai tay đang ôm cổ mình. Chiako cười hì hì: "Em xin lỗi." Rồi buông tay.

Hatori tiến hành kiểm tra cho cô như mọi khi rồi làm thuốc. Azuka thì rời đi ra phòng khách, Akai đi qua cũng ghé vào: "Thấy thế nào rồi? Có chỗ nào mệt không?" Cô nói để y an tâm: "Nii – san, em ổn chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc là khỏe lại ngay." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi ba cô về, cả gia tộc mừng rỡ mở tiệc ngay trong ngày cho tới đêm. Ông nội và bà nội cũng vui hơn trước, ngày ngày ngồi nói chuyện với ba cô. Azuka thấy mọi người ai cũng vui trừ một người, đứng ở cửa phòng cô: "Nee – san, chị cứ vậy mãi? Dù sao ông ấy cũng là ba chị mà." Cô ngồi trên đệm, gương mặt vừa không vui và sầu: "Bỏ chị cho ông bà nội nuôi nấng rồi biệt tăm hơn mười năm. Rồi để gánh nặng gia tộc đè lên vai chị. Nếu là em, em có như chị không?" Akali vùi mặt vào gối.

Akali quay sang nhìn Kagano và Matsuda hỏi về chuyện tình của hai bạn: "Hai cậu thế nào rồi?" Kagano ôm lấy Matsuda đang gật đầu: "Bọn tớ vẫn yêu thương nhau, phải không Rui – chan?" Ho ho hai cái, Kyosuke ngồi chống cằm. Tại ổng chưa công khai người yêu với mọi người, "Kyosuke – senpai có ai chưa?" Kagano hỏi trêu trọc. Akali cầm li sứ thưởng thức trà cũng không quên quan tâm: "Em cũng đang thắc mắc đây. Trong hội, chỉ có Kyosuke – senpai là đời tư khá bí mật." Bị áp lực ép đến toát mồ hôi, Kyosuke đành công khai: "Anh đã yêu một người được một năm. Anh ấy là Nastumi Maho, hơn anh năm tuổi. Chỉ tiết lộ thế thôi, đừng hỏi thêm gì hết." Cả ba không hẹn nhau cùng đồng thanh: "Oh!" Kagano đếm ngón tay: "Vậy là còn Furodawa - san, Soma – senpai, Kaido – kun, cặp song sinh là vẫn độc thân." Matsuda đẩy gọng kính sáng lóa: "Không, tớ để ý Furodawa - san gần đây rất thân thiết với một hậu bối năm nhất. Còn Soma – senpai hình như đang thích một cô gái nào đó." Kyosuke vỗ tay: "Cậu làm anh sợ đó Mastuda Rui. Người học giỏi thứ hai toàn trường có khác." Kagano tặng cái hôn Matsuda vào má: "Người yêu em mà!"

Azuka không thể nói gì hơn. Bác sĩ Hatori cùng em trai Reiji đến khám bệnh cho cô. Reiji chạy vào ôm lấy cô: "Akali – san." Akali xoa đầu thằng bé đầy yêu thương: "Gọi là nee – chan, em coi như là em trai chị rồi."

Lát sau cô vì không ngủ được liền mở cửa: "Kuroiso - san, gọi Subaru - san đến đây." Trợ lí Kuroiso nhận lệnh, cho người hầu đi gọi Subaru. Cô đứng dậy đi ra ngồi ở cửa sổ lớn. Ánh trăng soi sáng cửa sổ phòng, mặt hồ phản chiếu mặt trăng tạo nên khung cảnh bình yên mà cũng rất đỗi lãng mạn. Subaru đi vào đóng cửa nhẹ nhàng: "Em cho gọi tôi, gia chủ?" Cô quay người lại, hai tay giơ ra trước. Subaru tiến tới vòng tay của cô để cô ôm lấy: "Thật mệt mỏi. Hãy ở bên tôi một lát Subaru – san." Subaru bế cô lên đặt xuống đệm rồi cùng ngồi dựa vào thành giường cạnh cô: "Vâng." Akali nằm lên đùi Subaru nhắm mắt lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32.