Hạnh Phúc Đơn Độc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14.
Từ đó, ngày nào hắn cũng tới sân chơi mỗi chiều để gặp cô bé, cả hai cùng nhau đọc sách, đi dạo khắp nơi. Hai con người xa lạ nay trở thành bạn của nhau. Nụ cười hồn nhiên của cô bé luôn khiến hắn thấy lòng mình như nhẹ hơn. Ngày nào cũng chơi đùa cùng nhau, hắn và bé cũng ngày càng thân thiết. Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ kết thúc. Ngày cuối cùng Akali ở Hồng Kông, bé vẫn ra sân chơi gặp hắn như mọi khi. Hắn không hề biết.
"Vậy em sẽ gọi anh là anh Trình nhé? Được không ạ?" Bé gái ngồi lại gần hắn, cười tít mắt. Hắn xoa đầu bé gái: "Được, anh cũng sẽ gọi em là Li."
Chương 14.
Akali đứng dậy nhìn sang căn bếp đầy đủ tiện nghi, tuy nhiên cô để ý, tất cả bộ dụng cụ nhà bếp chưa từng được dùng đến. Chúng vẫn mới tinh và bọc giấy. Cô đứng dậy đi góc bếp, mở chiếc tủ lạnh lớn ra. Tủ không có thức ăn chỉ có nước uống lạnh, bia và sữa. Đóng tủ lạnh lại, quay ra hỏi Hạ Trình: "Anh không hay ăn tối ở nhà?" Hắn bước tới cạnh cô: "Tôi bận công việc, hay ăn ở ngoài hoặc gọi đồ ăn mang đến nhà." Lắc đầu, cô đi qua hắn. Với cặp sách của mình lấy ví tiền. Hạ Trình thấy cô thay giày: "Em đi đâu vậy?" Cô mở cửa đi ra ngoài trước: "Mua thực phẩm, anh đi cùng tôi." Hạ Trình dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cũng đứng dậy đi theo cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô để cặp sách của mình lên bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn xung quanh, căn bếp hợp lí, có ban công cửa kính cảnh đẹp: "Anh ở đây một mình?" Hắn châm lửa h·út t·huốc, rót cho cô một cốc nước: "Tôi ở một mình. Thực ra mỗi khi đi công tác nước ngoài, tôi đều mua một căn hộ hoặc căn nhà để ở."
Akali từ trước giờ luôn được Daisuke nấu cho mình ăn hoặc đầu bếp riêng ở gia tộc, đây là lần đầu tiên cô nấu cho người khác. Hai người tiếp tục dùng bữa không nói gì. Sau khi xong, cô rửa bát, dọn dẹp sạch sẽ, hắn lên phòng làm việc. Bản thân nghĩ chắc tối nay phải ngủ đây nhưng nhớ ra mình không có đồ để thay sau khi tắm. Bước chân sang phòng của Hạ Trình, cô gõ cửa. Hắn ra mở cửa phòng. Cô nói nhỏ: "Anh... tôi không có đồ để thay."
Ngày hôm sau, hắn vẫn ra sân chơi đó nhưng không thấy bóng dáng nhỏ của cô bé đâu. Ngày tiếp theo cũng vậy, rồi ngày sau và ngày sau nữa cũng không thấy. Hắn cảm thấy cảm giác này bản thân chưa từng có, cảm giác trống trải và nhớ một người. Khi thời gian công tác của cha hắn hết, hắn theo cha quay về Bắc Kinh. Nhớ tới hộp quà trắng cô bé tặng mình chưa mở, hắn tìm trong vali. Hộp quà vẫn nguyên vẹn, hắn vội tháo nơ, bóc lớp giấy trắng ra rồi mở nắp hộp. Trong đó có một bức ảnh chụp hắn và cô bé ở ghế dài của khách sạn đó cùng một chiếc lọ thuỷ tinh được trang trí. Bên trong chiếc lọ là một lá thư và những viên đá màu.
Giọng anh vô cùng lo lắng: "Em đang ở đâu?“ Cô nhìn lên tầng hai đáp: "Em đang ở cùng Hạ Trình."
"Anh ta có làm gì em không? Mà sao em lại để anh ta đưa đi như vậy?" Daisuke vẫn nói trong sự lo lắng. Akali trấn an anh bình tĩnh: "Anh ấy không làm gì em cả, anh đừng lo. Ngày mai em về."
Hắn mở lá thư ra, lá thư được viết bằng tiếng Nhật:
Akali nhìn các khu chung cư cao cấp ngoài cửa kính ô tô: "Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Hắn đáp lại: "Căn hộ của tôi." Hạ Trình có mua một căn hộ riêng ở Nhật, đỗ xe dưới hầm. Cả hai đi tới thang máy, đi lên tầng cao nhất. Căn hộ cửa hắn riêng biệt ở trên cao, rộng rãi có nhiều phòng. Cô đi vào trong cùng hắn, cởi giày, xỏ chân thay vào đó là đôi dép bông đi trong nhà. Hắn cởi áo khoác treo lên giá, gỡ hai cúc áo sơ mi: "Em ngồi đi."
"Anh Trình, nếu như anh đọc được bức thử nhỏ này thì em cũng đã cùng gia đình về Nhật rồi. Em chưa biết nhiều chữ nên đã nhờ người lớn viết hộ, hì hì. Anh Trình, em đã rất vui trong thời gia qua, cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng học chữ, để lần sau tự viết thư cho anh nhé! Nếu có thể gặp lại, chúng ta lại chơi cùng nhau nhé anh! Akali – chan."
Hạ Trình từ phòng tắm bước ra, mặc một chiếc quần thoải mái màu đen, bán k·hỏa t·hân. Đi xuống nhà, hắn thấy cô tủm tỉm cười cầm điện thoại. Đã bao lâu rồi hắn vẫn chưa được nụ cười đó, nhưng nụ cười đó không dành cho hắn ở hiện tại. Cô thấy Hạ Trình xuống trong tình trạng bán k·hỏa t·hân liền đỏ mặt: "Anh xong rồi, mau ngồi ăn đi, không đồ ăn nguội mất." Hắn mặc áo choàng vào, kéo ghế ngồi xuống. Cô múc cơm ra hai đĩa, chan sốt cà ri lên cơm nóng hổi. Salad được cho vào bát rồi bày ra bàn. Cô kéo ghế ngồi đối diện hắn, cả hai cùng nhau ăn tối. Hạ Trình múc một thìa cơm cà ri lên cho vào miệng. Vị mặn, ngọt dịu, cùng thịt bò mềm khiến hắn như thấy điều mới lạ: "Anh chưa bao giờ được ăn cà ri, không ngờ là em lại nấu ngon như vậy." Akali nghe vậy thấy vui trong lòng: "Cảm ơn anh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Trình mở tủ phòng mình, lấy ra một bộ đồ ngủ màu tím sẫm ngắn tay đưa cho cô: "Tôi mới mua cho em, hãy mặc nó đi." Cô nhận lấy rồi dùng phòng tắm tầng dưới. Tắm xong cho thay bộ đồ ngủ đó, nó vừa vặn với cô. Mái tóc ngắn đung đưa, cô lên tầng tìm máy giặt để giặt bộ đồng phục, có một ban công rộng gần đó, cô đi ra thì thấy máy giặt và máy sấy. Hạ Trình đi ra từ phòng, thấy cô đứng ở ban công làm gì đó liền đi tới: "Em làm gì vậy?" Cô chỉ vào cái máy giặt lớn: "Máy giặt của anh dùng như nào vậy? Tôi không biết cách sử dụng." Hạ Trình cho quần áo của cô vào, cho bột giặt vào khay nước giặt của máy. Chỉnh nhiệt độ, thời gian rồi ấn nút On. Máy giặt bắt đầu khởi động. Akali nhìn quần áo mình quay trong máy giặt, hắn nhìn cô giống như chú cún con ngồi nhìn máy giặt chạy. Hạ Trình đưa cô đến phòng dành cho khách: "Được rồi đó. Đi ngủ thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mười phút nữa là được, anh đi tắm đi rồi chúng ta cùng ăn." Cô đậy nắp nồi lại, cởi tạp dề rửa tay. Hắn nhìn cô rồi đột nhiên xoa đầu cô. Một tia quen thuộc đi qua não, cô cảm thấy như chuyện này đã từng xảy ra. Bàn tay hắn thật dịu dàng. Hắn bỏ tay xuống: "Tôi sẽ tắm nhanh." Đi lên cầu thang tầng hai. Cô nhìn bóng lưng to lớn của hắn, thực sự bóng lưng đó cô thấy rất quen thuộc. Giống người con trai đó nhưng gương mặt thì cô không thể nhớ ra. Tiếng điện thoại của cô vang lên, nó ở trong cặp sách trên bàn. Màn hình hiển thị tên: Daisuke.
Gần khu căn hộ của Hạ Trình có một siêu thị lớn, cô đẩy xe hàng đi trước, hắn theo sau. Đến khu thịt đông lạnh, cô xem vài loại thịt: "Anh thích ăn món gì? Âu hay Á?" Trước giờ Hạ Trình có gì ăn nấy, nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn thích ăn gì, đặc biệt lại là cô. Hắn không nghĩ ngợi gì đáp: "Tôi thích ăn món Âu." Akali chọn ít thịt bò và thịt lợn. Mua thêm ít đùi gà lọc xương. Cô cũng lấy thêm cà rốt, khoai tây, hành tây,... và trứng gà: "Tôi không biết nấu món Âu, cho nên hôm nay anh sẽ phải ăn món truyền thống." Sau khi mua đủ thứ đầy xe hàng, họ đi ra trả tiền. Nhân viên siêu thị thanh toán cho hai người: "Của quý khách tất cả hết 90. 100 yên. Quý khách trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?" Akali định lấy thẻ ra trả thì Hạ Trình đã đưa thẻ của mình cho nhân viên siêu thị thanh toán. Hắn xách toàn bộ túi đồ đi trước: "Về thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Trình cầm quyển sách tới chỗ ghế dài, bé gái thấy có người lại gần mình liền quay ra. Bé gái đó nhìn hắn rồi cười thật tươi, ngồi dịch sang một bên. Hắn như bị mê hoặc bởi nụ cười đó, tay để quyển sách xuống đùi, ngồi lên ghế. Bé gái mút kẹo, chân đung đưa, ngân nga vui vẻ. Hắn dùng tiếng Nhật hỏi bé gái: "Em là người Nhật sao?" Bé gái hiểu tiếng Nhật của hắn liền gật đầu nói: "Vâng, em là người Nhật. Em tên là Akali, còn anh thì sao? Tên anh là gì?" Hắn nhẹ nhàng đáp: "Anh tên là Hạ Trình, anh là người Trung."
"Ừ, anh biết rồi." Daisuke tắt máy, anh sang nhà cô đón Osuke về nhà mình.
Cho tới bây giờ, lá thư đó vẫn còn. Bức hình được cho đóng khung gỗ. Hắn đã được gặp lại cô nhưng cô không nhớ gì về kí ức lúc đó. Gặp lại cô, hắn rất vui. Hắn thấy cô thay đổi rất nhiều nhưng nụ cười của cô không còn như trước, cô bé hồn nhiên năm đó giờ đã không còn.
Bé gái chìa hộp quà nhỏ xinh màu trắng nơ đỏ trước mặt hắn: "Anh Trình, em tặng anh." Hạ Trình cầm lấy định bóc ra thì cô bé ngăn lại: "Anh đừng mở nó bây giờ, ngày mai sáng sớm anh Trình mới được mở." Hắn để hộp quà xuống ghế ddá, gật đầu. Cả hai cùng nhau đọc truyện tranh. Chiều đến, một cậu trai tầm tuổi hắn đứng từ xa gọi cô bé: "Akali nee - san, mau về thôi. Muộn rồi." Cô bé đứng dậy cầm tay hắn nói: "Em phải về rồi anh Trình. Hẹn gặp lại anh nhé!" Xong bé nhón chân hôn lên má Hạ Trình, vẫy bàn tay nhỏ rồi theo cậu trai kia về. Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ đấy và có cảm giác lạ. Như thể mình sẽ không được gặp lại cô bé nữa.
Hạ Trình, hắn từ lâu đã yêu một người con gái kém mình nhiều tuổi. Tình yêu đơn phương đó cách hắn rất xa. Năm đó, hắn theo cha mình đi công tác ở Hồng Kông. Ở trong một khách sạn cao cấp, cha hắn hay đi ra ngoài để hắn ở lại cùng trợ lí riêng.
Cô ngồi trên chiếc giường không chút bụi bẩn, Hạ Trình đứng ở cửa chúc cô ngủ ngon rồi đóng cửa lại. Tắt đèn, cô nằ xuống đắp chăn lên người, nghĩ về buổi tối này với Hạ Trình, rồi dần dần cũng ngủ th·iếp đi. Tiếng mở cửa khẽ, Hạ Trình nhìn cô ngủ, xong lại gần giường cúi người xuống. Bàn tay chạm vào má cô, hắn chỉ sợ cô sẽ tỉnh dậy nên không ở lại lâu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Anh yêu em."
Đằng sau khách sạn đó có một sân chơi và vườn hoa nhỏ, trong suốt gần bốn tháng công tác với cha, hắn hay ra đó ngồi đọc sách, ngắm bầu trời đến hết ngày. Cho tới một ngày, Hạ Trình thấy một bé gái bốn tuổi mặc kimono màu xanh đen có hoạ tiết hoa văn trắng ngồi trên chiếc ghế đá dài mình hay ngồi đọc sách, tay bé gái đó cầm chiếc kẹo mút nhỏ, đôi mắt nâu sẫm nhìn lên bầu trời xanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về đến căn hộ là bảy giờ, cô mặc tạp dề nấu bữa tối cho hai người. Lấy thịt bò, khoai tây, cà rốt và hành tây lột vỏ, rửa sạch rồi thái miếng vừa ăn. Lấy hai viên cà ri, dầu ăn sẵn sàng. Nấu thêm nồi cơm cho hai người. Cô còn làm thêm salad ăn cùng. Lấy nồi, cô cho dầu ăn vào bật bếp. Cho hành vào xào rồi lần lượt cho cà rốt, thịt bò và khoai tây đã thái đảo đều. Khi xào chín sơ, cho một lượng nước vừa phải, đun lửa sôi bọt rồi vớt bớt bọt đi. Ninh khoảng mười lăn phút, thả hai viên cà ri vào nồi. Cô khuấy nhẹ nồi cà ri đang sôi, mùi cà ri thơm phức bay lên. Hạ Trình đứng quan sát cô, lại gần xem quá trình cô làm.
Chương 14.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.