Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Nhưng nếu không gả, chẳng những bôi nhọ thanh danh nhà họ Trần, ảnh hưởng đến hôn sự của đại tỷ, mà còn khiến mẫu thân bị gièm pha.

*

Tại sao đại tỷ của ta lại phải bạc mệnh qua đời? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta xuất giá.

Thôi vậy.

10

Ta vung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đại tỷ kéo ta về bên cạnh, lạnh lùng liếc nhìn Tạ D·ụ·c.

"Ngươi chắn đường rồi."

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ D·ụ·c—

Trước đây ta chưa từng nhìn kỹ hắn, bây giờ mới thấy, quả thực là tuấn tú tuyệt trần.

Nàng hỏi:

Hắn dựa vào đâu mà có thể trọng sinh cùng đại tỷ của ta?

*

*

Tay hắn đè lên một chiếc chén trà bị vỡ, tức khắc m.á.u tươi trào ra.

"Tỷ xem, muội có đẹp không?"

So với hai lần gặp trước, hắn trông còn tinh tế tuấn mỹ hơn.

Ta không phải "Tạ Trần thị" đã cùng hắn chung sống bảy năm.

*

Còn hắn thì sao? Có phải hắn đã sống sung sướng đến bảy tám mươi tuổi cùng ba miếng thịt xá xíu của hắn không?

Chiếc kiệu nhỏ lắc lư chòng chành, đưa ta thẳng đến nhà họ Tạ.

Đến lúc này, hắn mới xác nhận—

Tạ D·ụ·c ngã nhào ra sau, trông hệt như một con bướm trắng bị gió quật ngã.

*

Tạ D·ụ·c chớp mắt một cái, lại nở nụ cười.

Hắn vốn thông minh, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy.

Sau khi ta cùng đại tỷ rời đi, Tạ D·ụ·c vẫn ngồi ngơ ngẩn trên mặt đất.

Tạ gia công tử phong nhã như lan, tiền đồ vô lượng.

Gương mặt hắn sưng tím, tóc tai rối bù, nhìn thảm thương đến đáng thương.

Ta quay đầu đá hắn một cú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm tân hôn.

Ngay cả đại tỷ cũng nói rằng, ta gả vào nhà tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người trọng sinh là đại tỷ của ta, không phải ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta cài lên tóc một cây trâm hoa mẫu đơn, nở nụ cười thỏa mãn.

Ta cưỡi lên người Tạ D·ụ·c, đ.ấ.m từng cú nặng trịch.

Đêm hôm đó.

"Tạ công tử, ngươi có nhận được bức thư ta gửi từ Thanh Châu không?"

Tiếc là ta không thích kiểu khô khan gầy guộc như vậy.

Giống như ức gà luộc, khô khốc, xác xơ.

Chương 7

"Trần An Châu, dù nàng có cố gắng đến đâu… đời này ta cũng sẽ không cưới nàng…"

Chỉ là… có chút gầy yếu trắng nhợt quá.

Hạ nhân nhà họ Tạ vốn định nhào vào cứu người, nhưng đều bị đại tỷ và đám nha hoàn cản lại.

Cơm no rượu say xong, nàng lại kéo ta đi chọn trang sức.

Thế nhưng, khi nhìn bộ dạng của Tạ D·ụ·c, không hiểu sao trong lòng ta bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, đầu đội ngọc quan, tóc đen được chải chuốt gọn gàng không một sợi rối.

Công tử đệ nhất mỹ nam kinh thành đứng trước mặt ta.

Nói xong, nàng không muốn đôi co, trực tiếp kéo ta rời đi.

Câu trả lời của ta là một cú đ.ấ.m tiếp theo.

Sau lưng, Tạ D·ụ·c cố gắng lê giọng gọi tên ta.

Trong mơ—

Ta thuận thế đứng dậy, quay lưng rời đi.

Cứ gả đi.

Mọi nữ nhi trong kinh thành đều hâm mộ ta.

Nhìn bộ dạng hắn lúc này, thật chẳng khác nào một kẻ mất hồn.

Sau khoảnh khắc mất hồn, trong mắt hắn bỗng hiện lên vẻ vui mừng và đắc ý.

"Trần An Châu, ngươi… sao có thể đánh ta…"

Chắc chắn không ngon lành gì.

Từ nhỏ đến lớn, ta ăn khỏe, hoạt động nhiều, tuyệt đối không phải béo giả.

"Ta với ngươi không quen!"

Tạ D·ụ·c sững sờ, sau đó đột nhiên mở to mắt.

Ta và hắn, căn bản chỉ là hai người xa lạ.

Nàng dỗ dành ta thật lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đưa ta đến tửu lâu lớn nhất Thượng Kinh.

Ta mơ thấy một giấc mộng thật kỳ quái.

11

Vừa xoay người lại, ta liền nhìn thấy Tạ D·ụ·c.

Đại tỷ khoanh tay, lạnh nhạt đánh giá hắn, rồi khẽ cong môi cười.

Sự quấy rầy của hắn, đối với ta mà nói, chỉ có một chữ—phiền.

Rất lâu sau đó, đại tỷ mới đến kéo ta dậy.

Ánh mắt hắn nhìn ta như thể đã nhìn thấu sự cứng miệng của ta.

Ta càng nghĩ càng thấy cay cú.

Hắn còn chưa nói hết, ta đã hất vai đẩy hắn sang một bên.

Tạ D·ụ·c bị ta xô lệch sang một bên, nhưng không hề tức giận.

Ánh mắt của Tạ D·ụ·c dừng trên mặt ta.

"Tạ công tử, chúng ta còn có việc, xin cáo từ trước."

*

"Trần An Châu, ngươi căm ghét ta như vậy… có phải vì ngươi vẫn còn yêu ta không? Có phải là vì yêu mà sinh hận…?"

"Được rồi, được rồi, Tạ công tử cũng không phải cố ý."

Thế nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, chỉ trợn tròn mắt nhìn ta, không thể tin nổi.

Nhưng phải thừa nhận rằng, hắn có một gương mặt rất đẹp, ngay cả khi bị đánh thành ra thế này, vẫn có một nét thú vị đặc biệt.

Rất nhanh chóng, hắn không còn cơ hội để nói chuyện nữa.

Hắn nhìn ta vẻ bất đắc dĩ, như thể cho rằng ta đang giận dỗi vì bị hắn làm mất mặt.

Cảm xúc vừa được đại tỷ xoa dịu giờ lại bùng lên như lửa cháy trong lò hơi.

Thế nhưng, ta không có cảm giác vui mừng, chỉ thấy phiền phức.

*

Ta cũng không phải "Trần An Châu" đã sinh cho hắn ba đứa con.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7