Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Lần sau còn dám chạy không? (H)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Lần sau còn dám chạy không? (H)


Bạch Giang Xuyên giữ cánh tay non mịn của cô, kéo cô dậy từ trên mặt đất.

Lật Thế thực sự rất sợ con c·h·ó săn đó, khóc lóc trốn vào trong ngực hắn, vì chỉ khi có hắn ở đấy thì con c·h·ó kia sẽ không cắn cô.

Lật Thế dúi đầu vào gối, khóc nức nở cầu xin hắn: "Có thể nhẹ một yeutruyen.net chút được không."

Một tuần trước, Lật Thế theo lời dặn dò của dì, tới nơi này đưa thức ăn cho c·h·ó. Bởi vì cửa hàng thú cưng làm ăn quá bận rộn nên phải giao việc đó cho người sợ c·h·ó là cô.

C·h·ó săn nghe thấy tên của mình thì hưng phấn sủa lên hai tiếng, giống như nghe hiểu những gì hắn đang nói.

Không thể trốn thoát, nơi này gần trang viên Ngân Bình, chỉ có thể nhìn thấy vách tường rào chắn rất xa, hoàn toàn không có ai nghe cô kêu cứu.

"Không muốn, không được ăn tôi, xin anh, đừng để nó ăn tôi! "

Hắn l*m t*nh rất bạo lực, trên giường ngang ngược không thôi, thích để cô quỳ ngối trên giường đưa lưng về phía hắn, có khi bị cắm quá đau thì cô sẽ bò về phía trước, điều này càng làm Bạch Giang Xuyến hưng phấn, nắm lấy tóc cô đột nhiên c*m v** trong, g** th*t hắn rất lớn, thậm chí q** đ** còn to bằng bàn tay cô.

Rất đau, cho dù hắn cắm như thế nào cũng rất đau.

Bạch Giang Xuyên ngồi xổm trước mặt Lật Thế, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, dịu dàng v**t v*, tay phải nắm lấy con dao Tây sắc bén quơ quơ trước mặt cô.

C·h·ó săn kích động, móng vuốt sắc nhọn nặng nề đập lên lưng cô, thái độ vui vẻ đắc ý, giống như khen ngợi khi cô cầu xin hắn.

Hắn nở nụ cười giả dối, mời cô vào trong nhà ngồi, Lật Thế khóc lóc lắc đầu không đi nhưng từng bước bị c·h·ó săn ép sát, cưỡng ép cô tới phòng khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lật Thế sợ c·h·ó, sợ c·h·ó nhất trần đời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bin Laden."

C·h·ó săn nhảy lên phía trước, răng nanh bén nhọn kéo lấy góc váy đang phất phới, cô thét chói tai ngã về bãi cỏ phía trước, c·h·ó săn phía sau liền nhào tới, giẫm mạnh lên lưng cô như bắt lấy con mồi.

"Nhưng tôi lại rất thoải mái." Bạch Giang Xuyên phát ra tiếng cười: "Em bé rất chặt, kẹp tôi không buông này, thật thoải mái, đồ lẳng lơ, nước chảy nhiều đến vậy rồi này."

Lật Thế sợ hãi, hai chân đã mềm nhũn không thể đứng dậy nổi, váy hoa trên người cũng bị bùn đất dính vào, nhuộm thành màu xám dơ bẩn.

Phía sau không ngừng truyền tới tiếng c·h·ó sủa hung hãn, nó không ngừng đuổi theo cô, c·h·ó săn Tiệp Khắc hung dữ hạ thấp cơ thể, bốn chân điên cuồng lao tới mục tiêu, khoảng cách giữa Lật Thế và nó ngày càng ngắn lại.

Cô mặc một cái váy hoa dài, chạy như điên về phía trước, sắc trời dần trở nên âm trầm, u ám, đôi giày vải màu trắng giẫm xuống vũng nước mưa, nước bẩn bắn lên làm ướt đôi giày sạch sẽ.

"Đã ăn bánh quy của tôi thì phải trả tôi thân thể của em."

Bạch Giang Xuyến đè chặt bả vai, đè cô xuống dưới, mặt chôn chặt lên gối, khiến cô gần như không thể thở. Tay bẻ hai chân cô ra, nhìn chằm chằm vào mật huyệt đang phun ra nuốt vào món đồ của mình, cây g** th*t màu tím to bằng cánh tay cô.

Lật Thế nhìn con c·h·ó kia thì bất động, sợ hãi không dám động đậy, khóc lóc cầu xin hắn nhanh chóng mang con c·h·ó kia đi. Bộ dáng kia, giống như một thiếu nữ ngây thơ bị rơi vào hang động của sói, gợi lên d*c v*ng bị ẩn giấu trong đàn ông.

Nhận được mệnh lệnh, nó rút móng vuốt lại, đi tới bên cạnh Bạch Giang Xuyên.

Lật Thế run bần bật, khóc lóc nỉ non: “Anh mau nhốt nó lại đi, làm ơn, tôi thực sự rất sợ, xin anh!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vậy lần sau còn chạy trốn nữa không?"

"Gâu" Tiếng gầm rú dữ tợn của c·h·ó săn vang tới.

" Không được." Hắn từ chối vô tình.

Vào lần thứ sáu Lật Thế nói mình phải đi về, hắn lộ ra mục đích của mình.

Bạch Giang Xuyên cười khẩy, màu da của hắn thực sự rất trắng, hàm răng trắng tinh ngay ngắn, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy, cực kì giống ma cà rồng trong những bộ phim điện ảnh phương Tây.

Cơ thể Lật Thế lập tức run rẩy.

" Gâu!"

“Nhưng sao đơn giản vậy được, em nhân lúc tôi ăn cơm thì trốn mất, muốn trở thành đồ ăn trong mâm của Bin Laden sao?”

Lật Thế nức nở cầu xin, đôi mắt sưng đỏ như hai quả anh đào chín mọng, tiếng khóc đứt quãng.

g** th*t đâm vào rút ra, dính đầy d*m th** sáng bóng, huyệt nhỏ rất chặt, cửa động bị hắn cắm đến căng ra. Lật Thế che cái bụng bị phồng lên, không ngừng phát ra tiếng nức nở khó chịu.

"Không dám, không dám, tôi thực sự không dám chạy nữa."

Bạch Giang Xuyên đưa bánh quy được chuẩn bị trong tủ cho cô, trò chuyện một lát thì biết cô cực kì sợ c·h·ó.

d*m d*ch chảy ra rất ít nhưng cũng đủ để bôi trơn. Hắn xoay hopng, hai túi trứng không ngừng va lên môi *m h* của cô, tiếng bạch bạch vang lên đầy d*m đ*ng.

Cô nghe thấy tiếng th* d*c của con c·h·ó săn trên đầu, nó đang thè lưỡi thở hồng hộc, thậm chí nước dãi ở đầu lưỡi cũng nhỏ từng giọt lên mặt cô, mùi tanh hôi khiến cô không khỏi nôn khan.

"Bạch Giang Xuyên... tôi khó chịu." Lật Thế nức nở cầu xin hắn buông tha cho mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bị nhốt ở nơi này một tuần, hoàn toàn không thể tưởng tượng được vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không chỉ lên giường với người đàn ông này mà còn bị giam cầm trong trang viên u ám đáng sợ này nữa.

Âm thanh nức nở vang lên, Lật Thế cạn kiệt sức lực, đỏ mặt thở hồng hộc, mồ hôi ướt cả chân tóc, dính trên gương mặt thanh tú, đôi mắt ngấn lệ, cô nhắm mắt lại ép nước mắt rơi ra.

"Đừng lộn xộn, nếu không nó c*n v** c* em đấy."

"Gâu gâu! "

Dì có biết cô đã mất tích mà tới cứu cô hay không, đây là niềm hy vọng mong manh trong cả tuần nay của cô, nhưng lâu như vậy rồi, nếu đã báo cảnh sát thì họ đã tới đây tìm rồi. Cô thực sự rất muốn rời khỏi nơi này, không chỉ rời khỏi người đàn ông đáng sợ và con c·h·ó hung dữ kia, mà còn có trang viên đen tối như hiện trường phim kinh dị này nữa.

Hu...hu, cứu mạng, cứu mạng!

Bị chạm tới t* c*ng, Lật Thế thống khổ kêu lên một tiếng. Tốc độ thọc ra rút vào càng lúc càng nhanh, ngoài khóc lóc ra thì cô cũng không thể làm gì hắn.

Người đàn ông mặc bộ quần áo ngủ màu xám bước ra từ trong biệt thự, đôi chân thon dài không nhanh không chậm bước tới, lười yeutruyen.net biếng giơ con dao Tây trong tay lên, đầu lưỡi l**m phần sốt cà chua còn sót lại, ánh mắt nguy hiểm nhíu lại, mái tóc dài che giấu không ít vẻ sắc sảo.

Chương 1: Lần sau còn dám chạy không? (H)

Bạch Giang Xuyên cực kỳ thích thân thể mềm mại của cô, v**t v* cơ thể nhỏ nhắn trong lòng, cười: "Bé con làm sai phải bị phạt, trở về để tôi 'phạt' em một trận." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vốn chỉ cho rằng tới giao thức ăn là được, cô ngây thơ đi tới trang viên đáng sợ này. Thế nhưng chỉ có một người đàn ông sống cùng một con c·h·ó, u ám đến đáng sợ, khoảng cách từ cổng vào biệt thự quá xa, cô chỉ có thể lái xe vào. Nghĩ chỉ cần mang thức ăn đến thì có thể đi, không ngờ lại bị hắn và con c·h·ó kia chặn lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Lần sau còn dám chạy không? (H)