Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Hái Trăng

Trúc Dĩ

Chương 46: 46: Vô Tình Mang Đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: 46: Vô Tình Mang Đi


Vân Ly cảm thấy chỗ chạm vào giống như bị điện giật, tê tê ngứa ngứa, cô vừa định tránh đi thì má bên cạnh lại cọ khẽ vào cô.

Phó Thức Tắc nhìn theo ánh mắt của cô, vẻ mặt trở nên dịu dàng, tay ôm cô chặt hơn chút nữa.

Vân Ly còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Bây giờ vẫn là ban ngày, có lẽ Vân Dã còn chưa được xem điện thoại.

Tim chợt ngừng nửa nhịp, Vân Ly ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt anh.

Quay lại phòng nghỉ, Vân Ly mở tủ của mình, lấy áo ra, cẩn thận kiểm tra một lần, xác nhận quần áo sạch sẽ.

“Xem nhiệt độ ngày mai đi.”

Cái tay đang phủi tuyết cho cô dừng một chút, bỗng nhiên ấn nhẹ vào gáy cô.

Mấy phút sau, di động rung lên, là tin nhắn của Phó Thức Tắc.

Cô đưa cho Phó Thức Tắc, anh nhìn mấy cái rồi đặt sang một bên.

Vân Ly không quên đưa lịch sử trò chuyện của hai chị em cho Phó Thức Tắc xem, con ngươi của anh nâng lên hạ xuống, sau đó dời đi.

“Ừ.” Vân Ly đành phải đồng ý.

Cô không dám động đậy, ngơ ngác nhìn cửa sổ, mặc cho trái tim tự nhiên đập nhanh hơn.

Vân Ly: “Rất nhiều người nói bọn chị trông giống nhau.”

“Đan xong rồi, nhưng hơi xấu, em chụp cho Vân Dã xem.” Vân Ly vào phòng lấy khăn quàng cổ ra, là màu xám trơn, đan chỗ chặt chỗ lỏng không đều nhau.

Rõ ràng chưa từng nói một câu nào sau khi vào nhà, nhưng trong nháy mắt ấy, Vân Ly vẫn hiểu được.

Thức đêm đan khăn quàng cổ mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, Vân Dã lại tỏ vẻ ghét bỏ, trong lòng Vân Ly có chút buồn bực, đang nghĩ vứt luôn là được.

Nhưng dường như không thể tránh né điều này.

Vân Ly hạ tầm mắt xuống, mới chú ý thấy trước khi đi, cô cố tình nặn hai người tuyết nho nhỏ.

Chương 46: 46: Vô Tình Mang Đi

Nghe có vẻ là chuẩn bị ở bên cô một phen, tâm trạng của cô rất vui sướng, cô ngồi ghế phụ nghịch điện thoại.

Động tác này kéo dài mấy phút, ôn chuyện xong, Phó Thức Tắc dựa vào trên sofa, trên bàn uống nước vẫn còn để cái bể cá mà anh để lại khi rời đi.

“Quả thật là một con bé rất đáng yêu.” Vân Ly chân thành nói.

Doãn Vân Y nhìn xung quanh một chút, xác nhận bạn bè không ở đây thì mới nhỏ giọng nói: “Cho bạn mượn rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thì ra không phải muốn xem dự báo thời tiết.

Hai người đi xuống dưới tầng gặp Doãn Vân Y, phát hiện áo khoác trên người cô bé đã cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo len và áo sơmi bên trong.

Cô nghĩ sau này sẽ mang về cho Vân Dã, mặt khác, lại dành thời gian đan cẩn thận một cái khác cho Phó Thức Tắc.

Ảnh ngược bọn họ trên cửa kính là cái bóng nửa trong suốt, bông tuyết lả tả rơi nghiêng xuống theo chiều gió, bầu trời phía xa đen kịt.

Cô lén chụp một tấm ảnh, rồi chia sẻ cho Vân Dã.

Vân Ly: [Có thích hay không?]

Cô đứng dậy tìm khăn quàng cổ, nhưng lại không thấy tăm hơi.

Có qua có lại, cô lúng túng nói: “Tôi thấy hình như em gái anh vừa giúp lấy đồ lại vừa giúp đỡ xếp hàng, trông rất nhiệt tình.”

Tay cô còn chưa chạm vào khóa cửa sổ, phía sau đã đột ngột bị một nguồn nhiệt bao bọc.

Cô nâng cằm lên, có thể nhìn thấy đường cong rõ ràng trên vành tai anh.

Doãn Vân Y: “Chỗ trong nhà này có khá nhiều người, không lạnh lắm.”

Cô thuận miệng hỏi: “Nhà anh ở đâu vậy?”

Anh về để xem tuyết đầu mùa với cô, tuyết đầu mùa ở Nam Vu, còn là trận tuyết đầu tiên trong cuộc đời cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Người Vân Dã yêu thầm ở trường THPT số 1 Nam Vu cũng tới đây.” Vân Ly quơ quơ cái áo trên tay: “Cô bé cho người khác mượn áo, em sợ con bé bị lạnh nên lấy cái áo cho nó.”

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận trực tiếp đường cong cơ bắp của anh.

Phó Thức Tắc nhắm mắt lại, không cố chấp nữa, lấy bừa một quả rồi bỏ vào bụng.

“Không cần đâu chị.” Doãn Vân Y cười cười, lễ phép nói: “Em không sao, chị ơi, chị mặc cũng không nhiều lắm, chị đừng để bị cảm lạnh.”

Anh ta nhíu mày: “Vậy em chỉ mặc hai cái, có bị lạnh không?”

Hình như...!cũng rất nhanh.

[Anh vô tình bỏ khăn quàng cổ vào trong túi rồi.]

Hình như anh cũng chẳng muốn ăn cho lắm, không vội không gấp nhìn một lát, duỗi tay lấy một quả, nhưng lại chỉ đặt sang chỗ khác.

Cô cong khóe môi lên, mở khóa điện thoại.

Giọng của cô không hề bất ngờ chút nào: “Quả nhiên nó nói là xấu.”

Vân Ly vẫn bị sai đến hỗ trợ ở trung tâm trải nghiệm như trước, cô đứng nhìn xuống từ chỗ rào chắn bằng kính trên tầng năm, phía dưới là đám học sinh đông đúc, giống như hàng loạt khối pixel đang chuyển động ngẫu nhiên.

Vân Ly nhìn chăm chú trong chốc lát, cảm giác có thể hiểu được sự xao xuyến của Vân Dã.

Mặc dù không được coi là nhiều, nhưng dựa theo chiều hướng hiện giờ, đến khi tốt nghiệp, cô cũng có thể tiết kiệm được chút tiền.

Trên, dưới, trên, dưới.

“Anh định về nhà luôn à?”

Dùng tốc độ chậm vô cùng.

“Ừ.” Phó Thức Tắc nhường đường.

Vốn dĩ gò má đã lạnh cóng đến mất đi tri giác.

Vân Ly ngoảnh đầu lại, phát hiện là Doãn D·ụ·c Trình.

Ánh mắt vừa di chuyển, Vân Ly nhìn thấy một cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao cao trong đám đông, cô bé cao hơn đám bạn cùng tuổi, dù không trang điểm, nhưng khuôn mặt trắng nõn vẫn dậy thì rất thành công.

Vân Ly: “...”

“Không, anh trai con bé cũng ở đây, em gặp anh trai con bé trước, sau đó mới đi theo chào con bé.”

Cô chủ động lên tiếng nói: “Chị vẫn còn có áo khoác ở trong phòng nghỉ, nếu em không ngại, hay là em mặc tạm trước nhé?”

Doãn D·ụ·c Trình: “Nếu đã gặp mặt, chi bằng em cũng đi chào Vân Y một tiếng đi.”

Cho dù là thế, căn hộ ở Tây Phục kia cũng chỉ mới trả hết nợ vào mấy năm trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Ly sửng sốt, cô đẩy nhanh tốc độ trong hai ngày, nhưng bởi vì đan xấu quá nên kết thúc qua loa thành một chiếc khăn quàng cổ ngắn.

Bắc Sơn Phong Lâm á?

Không ít bạn bè trong giới đăng video tuyết đầu mùa ở Nam Vu, đa phần là quay ở chỗ mình ở.

Vân Ly sợ gặp mặt cũng không biết nói gì, đang định từ chối.

Cô bắt đầu tính toán nguồn thu nhập khi làm blogger của mình trong mấy năm nay.

Giọng điệu của nhóc ấy còn có chút miễn cưỡng: [Thôi được rồi, tuy rằng hơi xấu, nhưng chị cứ mang về đây cho em đi, miễn cưỡng chấp nhận.]

Hơn nữa, Vân Ly còn mua thêm máy bơm oxy và đèn trang trí.

Không biết nhìn bao lâu, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Trùng hợp ghê.”

Tuyết mãi không ngừng, lòng xao xuyến cũng mãi không đổi thay.

Xe dừng ở dưới chung cư, Phó Thức Tắc lên trên với cô, khí nóng từ trong chung cư phả vào trước mặt.

Vân Ly vùi đầu vào ngực anh, ôm lại anh.

Cô hơi khó hiểu, nhưng không nghi ngờ lời anh nói, cầm di động của anh, màn hình sáng lên.

Anh ngồi về chỗ điều khiển, thuận theo tự nhiên mà tiến lại gần thắt dây an toàn cho cô.

Người nhà gọi cho anh mấy cuộc điện thoại liền nên Phó Thức Tắc không ở chỗ Vân Ly lâu.

Vân Ly bấm mở phần mềm dự báo thời tiết trên di động của mình.

Trước khi Vân Ly ra ngoài, sợ Phó Thức Tắc sẽ cảm thấy lạnh khi tới đây nên đã bật điều hòa lên.

Khi cô xoay người muốn quay về trung tâm trải nghiệm, lại phát hiện Phó Thức Tắc ở sau lưng.

Vân Ly không quên dâu tây mà anh dặn tối qua, sau khi rửa sạch thì để vào đĩa đặt tới trước mặt anh.

Hiếm khi thấy anh có tâm sự, đột nhiên anh hỏi: “Khăn quàng cổ đâu?”

“Ừ.” Phó Thức Tắc dựa vào cạnh cửa: “Một mình nó à?”

“...”

Không biết lúc nãy cất đi đâu, Vân Ly lại lục lọi tìm một phen.

Vân Ly đứng dậy vào bếp lấy túi zip cho anh, mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Thức Tắc thu dọn đồ đạc.

“Ừ.”

Có lẽ không được coi là nhiều, nhưng cũng không đến mức như muối bỏ biển.

Cái này là cô mua khi vừa đến Nam Vu, eo cô nhỏ, lúc ấy thấy phía sau eo áo rất hợp nên mua luôn.

Phó Thức Tắc: “Ba mẹ anh ở Bắc Sơn Phong Lâm, anh vẫn ở Giang Nam Uyển.”

“Em mua của người bán rong ấy, hình như họ có vườn dâu tây riêng của mình, chắc là rất tươi mới.” Vân Ly ngồi ở bên cạnh anh.

Lần trước nhận lắc tay của cô bé, hơn nữa đối phương là người Vân Dã thích, Vân Ly không thể bỏ mặc.

Cảm nhận được sự đáp lại của cô, cánh tay của Phó Thức Tắc siết chặt hơn một chút, giống như đang ôm lấy báu vật cực kì quý giá.

Doãn D·ụ·c Trình cười nói: “Cũng tàm tạm.” Anh nghĩ một lát, nói: “Chắc là Vân Dã cũng rất không tệ, dù sao trông em rất đẹp.”

...

Sau khi Vân Ly đến EAW, trong trung tâm trải nghiệm vẫn là tốp năm tốp ba học sinh trường THPT số 1 Nam Vu, có lẽ hôm nay là ngày trải nghiệm thực tế cuối cùng.

Nhưng lúc này, Vân Ly lại như thể đang vây quanh bếp lửa ấm áp, khí nóng truyền tới từ sát cơ thể.

Doãn D·ụ·c Trình quan sát cẩn thận, cũng trông thấy đám người Doãn Vân Y: “Em đang nhìn em gái tôi à?”

Người bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.

Cô bé đang tán gẫu với một nhóm học sinh nữ, thái độ nói chuyện vừa nghiêm túc lại vừa tập trung, nhỏ nhẹ lễ phép.

...

Cô dùng hai sợi dây đỏ làm khăn quàng cổ của người tuyết, sau đó, xung quanh nửa người dưới của người tuyết lại có tuyết rơi thành đống.

Phó Thức Tắc dán vào sau lưng cô, ôm lấy cô từ phía sau.

Doãn D·ụ·c Trình không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ vào một hướng: “Ở kia.”

Ngày hôm sau là ngày làm việc cuối cùng của năm 2016.

Ảnh khóa màn hình là ảnh chụp chung của bọn họ.

Doãn D·ụ·c Trình đi đến bên cạnh cô, nhìn theo ánh mắt ban nãy của cô: “Khối em gái tôi tới đây chơi, tôi cũng tới góp vui.”

Anh gác cằm lên vai cô, má khẽ chạm vào cô.

Vân Ly đi đến trước cửa sổ, muốn mở một khe nhỏ để thông khí mới.

Doãn D·ụ·c Trình lại khuyên: “Không sao, gặp mặt một lần đi, chắc chắn con bé cũng rất muốn gặp em.”

Cho dù có mặc áo khoác dày thì Vân Ly cũng có thể cảm nhận được sự di chuyển của ngón tay anh, sau đó, tay phải của cô được anh nắm lấy.

“Không sao, chị chỉ để dự phòng ở phòng nghỉ mà thôi.” Vân Ly không hay có những cuộc đối thoại như này, vẫy vẫy tay: “Chị đi lấy cho em nhé.”

Sau khi anh đi, Vân Ly nhận được tin nhắn của Vân Dã.

Cũng không chú ý xem đã qua bao lâu, khi hai người buông tay, dường như phần đỏ ửng vì lạnh trên má Vân Ly đã tràn ra sau tai.

Bông tuyết rơi trên kính chắn gió, lại bị cần gạt nước gạt đi, Phó Thức Tắc nhìn chăm chú vào con đường phía trước, đặt điện thoại di động ở bên chân Vân Ly.

Cô không muốn có sự chênh lệch quá lớn giữa hai người bọn họ.

Học sinh cấp ba còn chưa hết trẻ con, chúng đã thổi luồng tinh thần phấn chấn bồng bột vào trung tâm trải nghiệm.

Sân bay ở nơi khá hẻo lánh, hai bên đường đều bị tuyết phủ trắng xóa.

Vân Ly thấy anh đứng chặn đường ở cửa, cô cười kéo tay anh: “Nếu không có việc gì, em đi trước nhé?”

Anh lãnh đạm nói: “Đi đâu vậy?”

Sau khi tốt nghiệp lại đi làm hai năm, chắc là sẽ miễn cưỡng gom đủ một phần tiền cọc lúc mua nhà.

Doãn Vân Y nhìn thấy Vân Ly thì gật đầu mỉm cười nói: “Em chào chị ạ.” Cô bé cong khóe môi lên: “Vân Dã và chị trông rất giống nhau.”

Sau khi Vân Ly đi ra ngoài, cô nghe thấy phía sau truyền ra tiếng nói: “Anh đi cùng em.”

Anh cởi áo khoác, bên trong cũng chỉ còn một chiếc áo mỏng.

Khi chuẩn bị đi, anh bỗng nhiên nói với cô: “Anh muốn mang ít dâu tây về nhà.”

Khi Vân Ly lướt trạm E thì đã nhìn thấy đánh giá nhà cửa ở Bắc Sơn Phong Lâm, đó là khu chung cư hạng sang có tiếng ở thành phố Nam Vu.

Tiếng nhạc thường trực phát ra từ trong trung tâm cũng bị át đi bởi tiếng ồn ào.

Bên tai là tiếng tim đập của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bọn nó ở trên bệ cửa, tựa vào nhau.

Vân Ly không hề có loại cảm giác sung sướng khi tìm được con cháu nhà giàu, mà còn ngược lại, điều kiện kinh tế của hai gia đình chênh lệch khiến cho cô cảm thấy hơi áp lực.

Phó Thức Tắc nhìn xuống cô, tay anh tự nhiên di chuyển xuống dọc theo cánh tay cô.

Cô lặng lẽ bật điện thoại lên, tìm kiếm Giang Nam Uyển, ở trung tâm thành phố Nam Vu, là nhà cổ vào những năm chín mươi, nhưng vị trí địa lý đắc địa và nguồn tài nguyên giáo d·ụ·c, y tế khiến nó có giá trị xa xỉ.

Phó Thức Tắc mở miệng: “Vẫn còn sớm.”

“?”

Cô im lặng trong chốc lát, nhớ lại bản thân, hồi bé, điều kiện kinh tế trong nhà không khá giả gì, sau khi Vân Vĩnh Xương mở trường dạy lái xe thì mới dư dả hơn rất nhiều.

“...”

Không khí vừa ướt lại vừa lạnh, khí lạnh thấm vào làn da tr*n tr**.

“Anh đang tìm gì à?” Vân Ly khó hiểu, cầm một quả lên rồi ăn luôn, vị giòn ngọt.

Mấy giây này, vẻ mặt bình tĩnh kiềm chế của anh có chút thay đổi.

Phó Thức Tắc: “Dùng di động của anh đi.”

Lúc này, cô lại cảm thấy nóng bức, cởi khăn quàng cổ treo lên giá treo quần áo.

Doãn D·ụ·c Trình không phủ nhận: “Từ nhỏ ba mẹ chúng tôi đã dạy chúng tôi phải trở thành người thích giúp đỡ mọi người, cho nên tôi cũng thế.”

Loáng thoáng cảm thấy đối phương đang tự khen bản thân, Vân Ly phụ họa nói: “Xem ra ba mẹ anh rất biết dạy con.”

Chưa ăn được bao nhiêu dâu tây, anh cầm hai quả để ăn, định phân tán sự chú ý của bản thân.

Sau khi nhìn xong, anh im lặng.

Anh hiểu rõ sân bay Nam Vu, dắt tay Vân Ly ra chỗ đỗ xe, mở cửa ghế phụ ra cho Vân Ly.

So với cái ôm hai lần trước, lần này, Vân Ly cảm giác hai người đã xóa bỏ được lớp ngăn cách dày nặng kia.

Cô sửng sốt: “Anh tới đây chơi à?”

Cô cởi áo khoác trên người ra, để lại váy liền áo bó sát màu đen có cổ cao ở bên trong.

Vân Ly không muốn thừa nhận, nói: “Không có.”

Lần đầu tiên được một người con trai không quen biết lắm khen ngay trước mặt, Vân Ly cảm thấy không biết làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dâu tây vẫn còn thừa hơn nửa hộp, sau khi Vân Ly để cẩn thận thì bỏ vào túi cho anh.

Doãn D·ụ·c Trình nhìn cách ăn mặc phong phanh của cô bé, hỏi: “Sao em không mặc áo khoác?”

Lúc anh chuyển hết lớp dâu tây thứ nhất, Vân Ly mới nhận ra anh đang nhìn lớp dâu tây phía dưới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: 46: Vô Tình Mang Đi