Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67


Bạc Nhược U không nhịn được nói thêm:

Hoắc Nguy Lâu im lặng lắng nghe, theo bản năng liếc nhìn qua ngực nàng một thoáng rồi lại nhìn vào mắt nàng:

Bạc Nhược U vui vẻ cúi đầu cảm ơn, sau đó xuống xe. Hoắc Nguy Lâu ngồi trong bóng tối sau mành, nghe nàng nói lời từ biệt với Phúc công công, rồi âm thanh cánh cửa khép lại. Khi không còn tiếng nàng, Phúc công công mới trèo vào, liếc Hoắc Nguy Lâu, cười nói đầy ẩn ý:

"Đây là ngỗ tác trong nha môn chúng ta, đến giúp tra án."

"Biết rồi, là nhị tiểu thư của Trung Cần Bá phủ."

Đã tín nhiệm nàng, trong lời nói của Ngô Tương cũng có chút quan tâm như một người đại ca. Bạc Nhược U cong môi cười:

"Không để tâm nhiều."

"Hầu gia nghiêng người qua."

"Ngươi nghĩ, trên người nữ tử, chỗ nào là quyến rũ nhất?"

"Ngươi là người do bản Hầu tiến cử, họ nghĩ ngươi được ta tín nhiệm, ngươi cứ như vậy lại tự hạ mình."

"Chẳng hay Hầu gia đến đây có chuyện gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Muội đâu phải nha sai, cần gì phải chạy tới chạy lui cực khổ vậy?"

Bạc Nhược U cũng đã gặp không ít vụ án thảm khốc, nhưng kẻ với sở thích b*nh h**n như thế thì chưa từng gặp. Trong lòng nàng bất giác nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ, nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh, nói tiếp:

Bạc Nhược U thoáng nghĩ đến tính cách mọi việc phải nắm chắc trong tay của y. Nhìn thấy y nhíu mày xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nàng buông mành xuống, nói nhẹ nhàng:

Đôi mắt nàng trong sáng, ánh lên vẻ chân thành. Hoắc Nguy Lâu nhìn vào đôi mắt ấy, không khỏi thoáng say mê. Thấy xe ngựa sắp đến nơi, y bỗng vẫy tay, khẽ than:

Lời của Ngô Tương khiến Bạc Nhược U trong lòng chấn động. Thật vậy, không bàn đến hung thủ tàn nhẫn ra sao, nhưng tại sao hắn lại chọn hai vị cô nương có thân phận khác biệt để mưu hại? Nếu hai người từng gặp nhau, biết đâu có thể phát hiện chút manh mối.

Dùng từ "bộ đầu" nghe có phần khách sáo, nhưng vì Hoắc Nguy Lâu không thích, nàng cũng không dám làm trái, bèn nói tiếp:

Bên ngoài, Phúc công công vẫn ngồi bên cạnh, không tiến vào, và xe ngựa nhanh chóng lăn bánh.

"Ngươi đã biết thân phận người c·h·ế·t hôm nay rồi chứ?"

Hoắc Nguy Lâu vẫn còn cảm thấy luồng tê dại trong cơ thể, vừa thư giãn vừa bứt rứt. Khi xe ngừng hẳn, y nói:

Bạc Nhược U do dự muốn nói rõ hơn, nhưng nghĩ đến việc Phùng gia vẫn chưa biết Phùng tiểu thư sau khi c·h·ế·t bị lột một miếng da, nàng cảm thấy có chút tàn nhẫn, không nỡ nói ra.

"Ngươi chăm sóc Phùng tiểu thư, có biết trên người nàng có chỗ nào... đặc biệt được bảo dưỡng kỹ lưỡng?"

"Hầu gia định đưa dân nữ về nhà sao?"

"Đúng vậy, người c·h·ế·t lần này cũng là nữ tử, và có điểm tương đồng với người c·h·ế·t mà hôm qua dân nữ đã nghiệm qua. Đều mặc y phục màu đỏ, đều bị lột da. Dân nữ suy đoán có thể là cùng một hung thủ gây ra."

"Có thể hung thủ lột da là để lưu giữ "kỷ niệm" của người bị hại, hoặc hắn có sở thích b*nh h**n nào đó. Thế gian này có nhiều kẻ ác quái dị, chúng ta khó có thể tưởng tượng nổi những hành vi ghê rợn của chúng."

"Người c·h·ế·t đều là nữ tử, lại còn bị lột đi một mảnh da, chuyện này thật kỳ quái."

Buổi chiều, Tôn Chiêu cùng lão phu nhân của Bá phủ đã trao đổi. Tôn Chiêu muốn nắm rõ tình hình của nhị tiểu thư để tìm manh mối, nhưng lão phu nhân khăng khăng không muốn Kinh Triệu Phủ xử lý. Bà lo ngại Kinh Triệu Phủ sẽ khiến tin tức truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư, vì vậy bà mong muốn vụ án này do Tú Y Sứ đảm nhiệm để tránh lộ tin tức.

Khóe môi Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch lên:

"Hầu gia cứ mãi không màng mệt nhọc như vậy, hiện tại còn không cảm thấy gì, sau này mới biết sẽ phải chịu khổ."

"Vậy chẳng phải Hầu gia sẽ tiếp quản vụ án này?"

"Chờ đã --"

"Cô nương muốn hỏi nốt chu sa trên sống lưng tiểu thư?"

Một người bị lột da ở sau lưng, người kia ở ngực. Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng rồi hỏi bất ngờ:

Phùng lão gia vừa nói vừa lau nước mắt. Bạc Nhược U nghiêm túc lắng nghe, không xen vào. Đang định hỏi vài câu, nàng chợt thấy một tiểu nha đầu mặc y phục sáng màu, thò đầu vào từ cửa sảnh bên ngoài. Thấy vậy, nàng làm bộ như vô tình bước ra ngoài, quả nhiên bắt gặp tiểu nha đầu kia sốt ruột đứng đó.

Bạc Nhược U giật mình tỉnh giấc, sắc trời còn chưa sáng rõ. Nàng chần chừ một lát mới dậy, sau khi ăn sáng xong, không chậm trễ mà đến nha môn. Đến nơi, nàng tình cờ gặp Ngô Tương đang định rời khỏi. Thấy nàng đến, Ngô Tương liền dừng bước.

"Lên đây đi."

Xuân Hạnh nghẹn ngào khóc. Bạc Nhược U khuyên vài câu, nghĩ đến việc nàng là thị tì bên cạnh Phùng Ác Đan, liền hỏi:

"Quen rồi, cũng chẳng tính là gì." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Nguy Lâu bật cười khẽ, giọng điệu có vẻ thư thái hơn, ánh mắt không giấu sự thích thú trước sự chân thành của nàng.

Bạc Nhược U thoáng lúng túng:

Lời còn chưa dứt, xe ngựa chậm lại. Bạc Nhược U ngẩng lên, vén mành nhìn ra ngoài và thấy mình đã gần đến nhà. Nàng quay lại nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Nhược U đưa mắt nhìn Hoắc Nguy Lâu. Khi nàng khẽ nâng mành xe lên, ánh sáng nhạt xuyên qua, soi rõ nét khuôn mặt tuấn tú nhưng thoáng vẻ mệt mỏi của y. Giữa hai hàng mi của Hoắc Nguy Lâu lộ rõ chút nặng nề, mệt nhọc. Bạc Nhược U đoán rằng hôm nay y đã bận rộn suốt, nhưng việc y đến tận đây để nghe chuyện vụ án dường như có phần không cần thiết. Nhẹ giọng, nàng nói:

"Vị này là --"

Hoắc Nguy Lâu liếc nàng một cái, giọng bình thản:

"Phủ các ngươi buôn bán son phấn, tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều, nếu nói bảo dưỡng, có lẽ chỗ nào cũng được chăm sóc kỹ."

"Nếu là vì ngưỡng mộ dung nhan nữ tử mà nảy sinh tà niệm, thì có thể dẫn đến việc hại người. Nhưng cả hai người bị hại này đều không có dấu hiệu bị xâm phạm, vết thương tuy có ứ đọng nhưng chỉ là do bị bạo hành, không có dấu vết xâm phạm quá mức. Điều này cho thấy hung thủ g·i·ế·t họ không phải vì d*c v*ng, mà vì một lý do khác."

Giọng điệu y không tán thành, như thể điều này khiến y bị tổn thương danh dự.

Bạc Nhược U ngồi vào góc gần cửa xe rồi hỏi:

"Dân nữ hiểu rồi. Ngô đại ca rất quan tâm vụ án này, Tôn đại nhân cũng không xem nhẹ, nhất định sẽ dốc hết sức mình."

Tiểu nha đầu dừng bước, sắc mặt có phần căng thẳng cúi đầu. Bạc Nhược U bước đến gần:

Hoắc Nguy Lâu tựa vào thành xe, gương mặt ẩn trong ánh tối mờ mịt, vẻ mặt khó đoán, giọng nặng nề:

Nói đến mức này, Ngô Tương ngược lại dở khóc dở cười, lắc đầu:

Nghe đến chi tiết "đều bị lột da", Hoắc Nguy Lâu chau mày. Bạc Nhược U tiếp lời:

"Việc này... dân nữ làm sao biết được? Dẫu có biết thì cũng chỉ bản thân biết thôi, nào có thể giống nhau giữa người này và người khác..."

Bạc Nhược U nghe vậy liền nghĩ đến lời Hoắc Nguy Lâu về nửa sọt tóc nữ tử. Nếu không phải vì trả thù hay cướp tiền, kẻ có tâm tư vặn vẹo như vậy chắc chắn sẽ không dừng lại ở một người. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy vụ án này thực sự đã trở nên cấp bách.

Có lẽ vì cùng Hoắc Nguy Lâu suy đoán nhiều khả năng trên xe ngựa nên đêm ấy Bạc Nhược U lại mơ thấy một giấc mộng đáng sợ. Trong mộng, nàng thấy da người bị lột đi, máu chảy đầm đìa, bên dưới lớp da là thịt rỉ máu đỏ rực, mà người ấy vẫn còn sống, mái tóc đen dài như dây thừng quấn lấy nàng. (Windi: Hầu gia tạo nghiệt, kể chuyện chi cho người ta gặp ác mộng)

Tiểu nha đầu lập tức đỏ mắt:

Lời này nghe ra bình thường, nhưng lại khiến lòng Bạc Nhược U khẽ ấm lên. Hoắc Nguy Lâu xem nàng như người thân cận, tùy ý ra vào phủ Hầu, như một phần trong gia quyến. Trong lòng nàng nảy sinh một ý niệm, lẽ nào Hoắc Nguy Lâu vì đã tiến cử nàng, nên ngầm coi nàng như người của mình?

"Ngươi muốn bản Hầu tiếp quản vụ án này sao?"

Thì ra y đến để hỏi về vụ án. Bạc Nhược U trở nên nghiêm túc:

Thái hậu đã truyền lời lên Kiến Hoà đế, và Hoắc Nguy Lâu biết đến vụ án cũng từ đó. Tuy nhiên, Kiến Hoà đế vẫn chưa hạ lệnh để y tiếp quản. Tú Y Sứ giám sát các quan lại trong triều, vốn không chuyên xử lý án dân gian, nên nếu giao vụ này cho Kinh Triệu Phủ thì cũng hợp lý.

Hoắc Nguy Lâu nhướng mày:

"Được rồi, bản Hầu đã rõ. Ngươi về nghỉ ngơi đi."

"Hầu gia bận rộn như vậy, chỉ cần phái một người đến hỏi là được mà."

Dù biết y đang hỏi vì vụ án, nhưng Bạc Nhược U vẫn không khỏi đỏ mặt. Nàng khẽ siết vai, nói lắp bắp:

"Vị trí bị lột da của hai nữ tử không giống nhau, nếu hung thủ có sở thích kỳ dị, có lẽ hắn không nhất định chỉ nhắm vào một vị trí cố định."

"Hôm nay lại phát hiện thêm người c·h·ế·t."

Hoắc Nguy Lâu thả tay xuống, giọng trầm khàn:

"Nô tì tên là Xuân Hạnh... hầu hạ tiểu thư. Hôm ấy đi theo tiểu thư ra ngoài, giữa đường chia tay, nô tì trở về, còn tiểu thư... không thể về nữa..."

"Muội nói hung thủ sẽ không dừng tay, ta cũng biết rõ, nhưng hiện tại chỉ có Phùng gia đồng ý hợp tác. Ta tính đi Phùng gia xem xét, lần trước sau khi báo quan, cha nàng đã đến mấy lần, nghe nói mẫu thân nàng bệnh đã lâu, mấy ngày nay chỉ phái người đến hỏi thăm mỗi ngày, cũng muốn nhận thi thể về làm tang sự."

Phúc công công khẽ lẩm bẩm điều gì không rõ, nhưng Hoắc Nguy Lâu không buồn để ý. Y khép hờ đôi mắt, cảm giác tê dại trong người trỗi lên từng đợt sóng ngầm. Đây là lần đầu tiên trong đời y thấy bản thân không muốn kìm nén.

"Ngô đại ca? Ngươi dẻo miệng thật đấy."

Phùng gia là thương hộ, trong kinh thành có nhiều cửa hàng bán son phấn, gia cảnh cũng coi là khá giả. Nhà họ tọa lạc tại phường Vĩnh Khang, phía Tây thành. Bạc Nhược U ngồi xe ngựa theo Ngô Tương đến Phùng gia, đứa bé giữ cửa thấy có một cô nương đi cùng, hơi ngẩn người rồi mới cho họ vào.

"Thời gian cấp bách, cần nhanh chóng bắt được hắn. Chỉ là hiện tại bản Hầu còn nhiều việc trong tay, mà bệ hạ cũng chưa ra lệnh để Tú Y Sứ tiếp nhận vụ án này."

Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt, cất giọng trầm:

Là một nữ tử, dù đã quen với cảnh nghiệm thi, nhưng suy nghĩ này vẫn khiến nàng rùng mình. Những cô nương tuổi xuân thì, ngây thơ trong sáng như hoa, lại phải chịu cảnh này chỉ vì làn da tươi đẹp, quả thực khiến người ta lạnh gáy.

Không nhịn được, Hoắc Nguy Lâu hơi nghiêng người về phía trước, khiến tay nàng rơi vào khoảng không.

Ngô Tương thở dài:

Thấy Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn mình, Bạc Nhược U không nhịn được mà tiếp lời:

"Lại có điều gì khiến ngươi bất mãn?"

Hoắc Nguy Lâu thoáng do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Bạc Nhược U thoáng phai nhạt, y liền khẽ nhếch mày:

Bạc Nhược U mím môi, tay chuyển dần từ huyệt Thái Dương xuống huyệt Phong Trì. Khi nàng đặt tay lên vùng lõm sau gáy y, cẩn thận ấn nhẹ, một luồng tê dại từ cổ lan xuống sống lưng Hoắc Nguy Lâu, khiến toàn thân y như căng lên. Sức lực của nàng không đủ để mạnh, nhưng sự nhẹ nhàng ấy lại như một đợt tra tấn ngọt ngào.

"Không phải quá mạnh... chỉ là ngươi sắp..."

"Ừ. Hôm nay ta còn việc khác nên không đưa ngươi về phủ được."

"Nếu Hầu gia cảm thấy không khỏe, xoa bóp đúng huyệt vị sẽ rất có ích, giúp giảm mệt mỏi. Dân nữ không thể chỉ hết được trong một lần, nhưng Minh công tử hẳn là biết đến phương pháp này, có thể vẽ sơ đồ để Hầu gia tiện dùng."

"Quan trọng nhất là, hiện đã có hai người bị hại, nếu đúng là cùng một hung thủ, rất có thể hắn sẽ tiếp tục ra tay."

"Dân nữ làm ngỗ tác đã nhiều năm, từng gặp không ít vụ án ly kỳ, nhưng hung thủ thích lột da nữ tử thế này thì chưa từng thấy. Có vẻ như hắn có một mục đích kỳ dị nào đó."

Bạc Nhược U cười khổ:

Bạc Nhược U vui vẻ đáp lại, rồi cùng đoàn người đi về hướng Phùng gia.

Phùng lão gia nhìn thấy Bạc Nhược U, trong chốc lát có phần kinh ngạc:

Chương 67

Hoắc Nguy Lâu lúc này mới tỏ ra hài lòng. Bạc Nhược U lại vén mành xe nhìn ra ngoài, nhận ra xe đang đi về hướng Trường Hưng phường. Xe chạy vòng vèo qua nhiều con đường, nhưng không phải theo lối về Hầu phủ. Nàng ngạc nhiên hỏi:

"Dân nữ ấn mạnh quá sao?" Bạc Nhược U khẽ hỏi.

"Vị trí bị lột da của hai người bị hại rất kỳ lạ, hoặc là ở sau lưng, hoặc là ở ngực, những nơi người ngoài ít thấy. Hung thủ lựa chọn những vị trí này chắc chắn không phải ngẫu nhiên."

Bạc Nhược U hồi phủ, Trình Uẩn Chi hay tin Võ Chiêu Hầu lại đến gặp nàng, không nhịn được hỏi thêm vài câu. Bạc Nhược U liền kể lại vụ án mới xảy ra hôm nay cho ông nghe. Trình Uẩn Chi vốn là ngỗ tác lão luyện, ban đầu còn thắc mắc vì sao mấy ngày nay Võ Chiêu Hầu cứ liên tục tìm nữ nhi của mình. Nhưng khi nghe đến chuyện liên quan vụ án, ông cũng không thấy gì bất thường, chỉ nói:

Bạc Nhược U không nhịn được hỏi. Ngô Tương cau mày: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạc Nhược U nhìn Phúc công công, thấy ông gật đầu, giơ tay thúc giục nàng lên xe. Sau khi quay lại báo cho Lương thúc, nàng liền bước vào xe ngựa. Trịnh Lương, biết rõ thân phận Hoắc Nguy Lâu và thấy Bạc Nhược U rất tín nhiệm Hầu gia, cũng chẳng ngạc nhiên mà quay về trước.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh từ cuộc nghiệm thi: bộ thi thể thứ nhất đã thối rữa, nhưng nhìn dáng vẻ và da dẻ còn lại cũng có thể đoán người đó là tiểu thư gia đình giàu có, làn da được nuông chiều. Tiểu thư Ngụy gia hôm nay, dẫu đã tử vong nhưng vẫn có thể nhận ra da nàng từng trắng nõn, mịn màng. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Bạc Nhược U:

"Ngô bộ đầu lớn tuổi hơn dân nữ nhiều, ban đầu tuy có vẻ dữ dằn, nhưng về sau ta thấy ông là người cương trực, dân nữ mới..."

Bạc Nhược U thật sự có chút hy vọng, bởi nàng đã chứng kiến những khó khăn mà quan phủ đối mặt khi phá án ở Thanh Châu. Nếu vụ án lần này do Hoắc Nguy Lâu xử lý, nàng tin rằng mọi việc sẽ được giải quyết nhanh chóng và triệt để hơn. Nhưng nghĩ đến những quy tắc triều đình, nàng đành cân nhắc lời nói:

"Còn chưa quyết định."

Hoắc Nguy Lâu nhếch môi, có vẻ không hài lòng:

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, giải thích:

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

Thấy Bạc Nhược U căng thẳng, Hoắc Nguy Lâu cũng nhíu mày:

Giọng nàng nhỏ dần, khuôn mặt dần nóng lên. May mà trong xe ánh sáng không rõ, nhưng Hoắc Nguy Lâu dường như hiểu rõ suy nghĩ của nàng qua giọng nói lúng túng ấy. Cổ họng y hơi động, nhưng giọng vẫn trịnh trọng:

Hoắc Nguy Lâu đáp:

"Vậy có lẽ hung thủ chỉ đơn giản là hành động theo sở thích của hắn mà thôi."

"Trung Cần Bá phủ là gia tộc lấy quân công lập nghiệp. Lão Trung Cần Bá đã c·h·ế·t trận hơn hai mươi năm trước, đương nhiệm Trung Cần Bá hiện đang đóng quân ở biên giới Tây Bắc, cả gia tộc là trung thần. Người c·h·ế·t lần này là tiểu nữ của đương nhiệm Trung Cần Bá. Lão phu nhân, chủ mẫu trong phủ, tính tình cương nghị, một lời nói ra chẳng ai dám cãi. Bà không muốn giao vụ án này cho Kinh Triệu Phủ, buổi chiều đã vào cung cầu kiến Thái hậu."

Giọng y trầm xuống, đôi mắt sắc lạnh:

Trong đáy mắt Bạc Nhược U lóe lên tia sáng, ánh sáng từ mành xe ngựa đung đưa trên mặt nàng, khiến đôi mắt nàng như ánh sao rơi.

"Ngươi... là nha đầu của Phùng tiểu thư?"

"Hầu gia là người bận rộn nhất mà dân nữ từng gặp. Công công nói ngài thiếu ngủ, tích lũy qua năm tháng, e rằng sau này sẽ không chịu nổi."

Hoắc Nguy Lâu chăm chú nhìn nàng giây lát rồi đáp:

Lời nói của y nghe bình thường nhưng lại khiến Bạc Nhược U lạnh sống lưng, nàng khẽ rụt vai lại:

"Nữ nhi của ta ngoan ngoãn lắm, ngày thường cửa lớn không ra, chỉ thích học thơ ca. Dù là nữ nhi thương hộ, nhưng chúng ta từ nhỏ đã xem con bé như châu ngọc, mời tiên sinh dạy văn chương, hiện tại cũng coi là có chút học vấn. Tâm địa con bé hiền lành, hôm ấy đi là để tham gia lễ hội phóng sinh cầu mưa, nào ngờ lại..."

Hoắc Nguy Lâu ngồi yên trong xe ngựa, chỉ khẽ đáp một tiếng "Ừ" rồi bảo:

Xe ngựa chậm rãi di chuyển qua các con phố. Bóng tối dần buông, ánh đèn lồng từ đình đài và các tòa lầu phủ lên một sắc màu lung linh, ánh sáng từ những khe mành chiếu vào, soi lên khuôn mặt Bạc Nhược U, tạo thành những vệt sáng loang lổ, mờ ảo.

Bạc Nhược U thấy y không nhìn mình, đành nói thẳng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta muốn hỏi thêm vài chi tiết nhỏ ngày hôm đó, cũng như tìm hiểu xem Phùng gia cô nương thường ngày giao tiếp với ai, xem có thể phát hiện thêm gì không. Phùng gia cô nương là nữ nhi thương hộ, không giống tiểu thư bá phủ, nhưng hung thủ lại g·i·ế·t hại cả hai người bọn họ. Thân phận của hắn thật kỳ lạ, hoặc có khi Phùng gia cô nương này có liên quan gì đó với tiểu thư bá phủ."

"Chúng ta đến điều tra vụ án của Phùng tiểu thư, ngươi đến đây hẳn là rất thân thiết với nàng, hoặc thường xuyên hầu hạ nàng?"

Mới gặp nhau đêm qua, nàng không ngờ tối nay Hoắc Nguy Lâu lại xuất hiện.

Thấy Bạc Nhược U có phần lưỡng lự khi nói đến sống lưng, tiểu nha đầu bỗng nhiên đáp:

"Không phải là không có khả năng đó. Năm năm trước, bản Hầu từng chứng kiến một vụ ở Hứa Châu, hung thủ cũng hại nhiều nữ tử, sau khi g·i·ế·t người còn giữ lại tóc họ như kỷ niệm. Khi bị bắt, trong nhà hắn ta còn nửa sọt tóc của nữ tử."

"Vâng, sau này dân nữ sẽ chú ý."

Hoắc Nguy Lâu xoay nhẹ sang bên, Bạc Nhược U nhích lại gần, nửa quỳ trên sạp để xoa huyệt Thái Dương cho y. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào, mang theo lớp kén mỏng từ năm tháng làm ngỗ tác. Khi nàng ấn vào Thái Dương, Hoắc Nguy Lâu nhắm mắt lại, từng đợt sóng dịu dàng lan tỏa qua huyệt đạo. Thỉnh thoảng sống lưng của y lại chạm nhẹ vào nàng, khiến Bạc Nhược U không khỏi thở dài.

"Hung thủ này hơn phân nửa là kẻ có tâm lý vặn vẹo, hiện giờ mới chưa tới nửa tháng đã có hai người bị hại, có lẽ hắn sẽ còn tiếp tục gây án. Cũng có khả năng... trước hai người này, đã có nạn nhân khác, chỉ là người nhà chưa báo quan nên mọi người không hay biết."

Ngô Tương giải thích ngắn gọn, rồi cùng Phùng lão gia vào phòng khách, cẩn thận hỏi về sinh hoạt của Phùng Ác Đan.

Y híp đôi mắt phượng, nói:

"Người khác hỏi, chỉ e khó rõ ràng như thế."

Nha đầu sững sờ, chưa hiểu rõ ý.

"Hôm nay không có nghiệm thi, ta ở lại nha môn cũng không có việc gì làm. Ta đi cùng cũng không gây phiền hà, nếu bộ đầu chê ta vướng tay vướng chân, cứ bảo ta về nhà cũng được..."

"Hầu gia bận việc nhưng cũng nên chú ý nghỉ ngơi."

Tiểu nha đầu xoay lại, có chút bất ngờ. Bạc Nhược U nói:

Bạc Nhược U hiểu ý, vụ án này Hoắc Nguy Lâu không tiện can thiệp, đành thầm thở dài. Trên mặt nàng không lộ vẻ gì, chỉ đáp:

"Đây là muội tự muốn đi, không phải ta khăng khăng dẫn theo --"

"Ta cũng đang phiền muộn chuyện này đây. Hôm qua, lão phu nhân nhà bá phủ vào cung xin bệ hạ khai ân, muốn chuyển vụ án này cho Tú Y Sứ xử lý, nhưng vụ án này nhỏ, làm sao Tú Y Sứ có thể tiếp nhận? Lão phu nhân không tin, cố chấp giằng co, không nể mặt đại nhân chúng ta, đêm qua nha sai vào phủ cũng bị ngăn cản, nói gì đến chuyện hỏi han."

"Dân nữ biết Hầu gia phá án rất hiệu quả, nên đương nhiên mong muốn Hầu gia tiếp quản vụ án này. Nhưng triều đình có luật lệ riêng, dân nữ chỉ là nghĩ vậy thôi."

"Hôm qua ta suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy hung thủ vụ án này có tâm lý khá quỷ dị, e rằng sẽ không dừng tay, nên có chút lo lắng. Bộ đầu sắp đi đâu? Có hỏi được manh mối từ chỗ Ngụy gia không?"

Thân thể y khỏe mạnh, vốn dĩ không cần gặp đại phu, nhưng sự mệt mỏi tích tụ khiến y thoáng dao động. Bạc Nhược U hơi chần chừ rồi tiến gần lại, bảo:

"Ngô... Ngô bộ đầu không cần phải lo cho ta -"

Phùng lão gia ban đầu còn thấy kỳ lạ, nhưng vụ án của nữ nhi là trọng, nên cũng mặc kệ Bạc Nhược U ra sao. Ông nói:

Bạc Nhược U không ngờ Hoắc Nguy Lâu là người mạnh mẽ kiêu ngạo, nhưng lại quan tâm cả chuyện nhỏ nhặt thế này. Đáy lòng nàng thầm nghĩ vậy, nhưng không dám nói ra, chỉ đáp khẽ:

"Xin hỏi Hầu gia, có cần để Minh công tử vẽ sơ đồ không nhỉ?"

Bạc Nhược U bước lên trước hành lễ:

"Bái kiến Hầu gia."

Nhìn thấy Bạc Nhược U, tiểu nha đầu giật mình, toan xoay người bỏ đi. Bạc Nhược U vội gọi:

"Hôm qua khi nghiệm thi, ta phát hiện người c·h·ế·t bị lột da sau lưng, còn hôm nay là phần da ở ngực bị lột đi. Người c·h·ế·t hôm qua đã tử vong lâu ngày, vết thương thối rữa nặng, khó xác định hung khí. Nhưng qua thi thể hôm nay có thể thấy, hung thủ dùng loại đao mỏng và nhọn, vô cùng am hiểu cách cắt da thịt. Vết thương trên ngực hình tròn, đường cắt gọn gàng, có kỹ thuật rất tinh xảo, chứng tỏ hung thủ không chỉ am hiểu dùng đao mà còn có tay nghề cực kỳ điêu luyện."

"Vì mảnh da bị lột?" Hoắc Nguy Lâu thản nhiên hỏi.

Đôi mắt Bạc Nhược U ánh lên sự tò mò:

"Ta có thể đi cùng?"

"Ngươi nói nhiều quá."

Hoắc Nguy Lâu khẽ đáp:

"Đầu ta hơi nhức. Ngươi có thể xoa bóp giúp bản Hầu thư giãn không?"

Rất nhanh, Bạc Nhược U gặp Phùng lão gia với vẻ mặt tiều tụy.

Ngô Tương, người có tính cách thẳng thắn và đôi chút qua loa, cũng không để ý người ta gọi mình là gì. Thấy Bạc Nhược U là một tiểu cô nương nhưng lại hết lòng với vụ án, không hề yếu ớt, nên ông rất quý nàng:

Bạc Nhược U khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng hiện sự phiền muộn:

Bạc Nhược U cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, liền đổi sang nói:

Với y, sức nàng không đủ để tạo cảm giác mạnh. Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, tự xoay nhẹ cổ mình:

"Muội ngày nào cũng đến sớm như vậy làm gì? Hôm nay không cần nghiệm thi, hãy trở về nghỉ ngơi đi."

"Có lẽ hung thủ chọn ra tay với những nữ tử có làn da không tì vết, sau đó lột một phần da làm "kỷ niệm"."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67