Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Muội Chỉ Ái Cật Nhục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Ác mộng thứ chín (10)
"Vì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dịch Tử Hiên nghiêm túc nhìn vào mặt c*̉a Tô Vãn, giống như không muốn để sót bất kỳ biểu cảm nhỏ bé gì trên mặt c*̉a cô.
Nói rồi cô xoay người mở công tắc đèn trần trong phòng khách, Tô Vãn hơi mất tự nhiên kéo kéo cổ áo của mình, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Dịch Tử Hiên.
Con số thứ tự, có ý nghĩa đặc thù gì đây?
Đọc thế giới này cứ bị sợ sợ nhỉ TvT
"Sao thế? Chẳng lẽ số anh nhìn thấy không phải là số năm?"
"Số cô thấy là số năm sao?"
Giọng nói của Dịch Tử Hiên dường như mang theo ma lực khiến cho cảm xúc của Tô Vãn dần dần an ổn xuống.
Chín? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
-11.2.2019-
Tô Vãn hoảng loạn chạy xuống giường, chân cũng thèm không mang dép lê vào, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng khách, bởi vì quá mức cuống quýt, đầu gối của cô va vào bàn trà đặt giữa phòng khách, nhưng mà lúc này Tô Vãn đã không còn thời gian để ý điều đó nữa, tay cô run rẩy mở khóa cửa ra, lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa, không chút do dự nhào vào trong lòng ngực người kia.
Tô Vãn cảm giác được sự thay đổi của Dịch Tử Hiên, cô lo lắng vội vàng hỏi lại.
"Không."
Khi sự cố xảy ra lần nữa, cả người Dịch Tử Hiên đều choáng váng, hắn vội vàng sử dụng dị năng đảo ngược thời gian lần nữa, rõ ràng thời gian không ngừng quay lại, nhưng sự cố vẫn không ngừng xảy ra như cũ, ở mỗi thời điểm khác nhau, trên một đoạn đường khác nhau, điều duy nhất giống nhau chính là vận mệnh c*̉a bọn họ.
"Tô Vãn."
Đây có nghĩa, là không thể sửa đổi số mệnh.
Chẳng lẽ những con số này không phải đại biểu cho số người, mà là số thứ tự của từng người?
Tô Vãn cười nhạt nhìn về phía Dịch Tử Hiên, ánh mắt cực kỳ sáng ngời.
"Tin."
Nghe được lời thề son sắt của Dịch Tử Hiên, mặt Tô Vãn không tự chủ được hơi đỏ lên: "Vậy hiện tại....chúng ta phải làm gì đây? Làm thế nào để tìm ra... những con quỷ đó?"
Nhưng ánh mắt của Dịch Tử Hiên rất nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đầu gối của Tô Vãn bị xước, vết thương đã chảy máu, đỏ hết cả một mảng.
Tô Vãn, có đáng giá để tin tưởng không?
Cô hoảng loạn ngẩng đầu, trong đôi mắt linh động tràn đầy thần sắc sợ hãi.
"Uống nước đi."
"Tôi..."
Edit: Diệp Quân
Tô Vãn lên tiếng, dường như nghĩ tới điều gì đó, cả người đột nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực của Dịch Tử Hiên: "Hay là... Chúng ta ngồi xuống trước đi."
Hai mắt Tô Vãn sáng lên: "Năm! Trong mộng tôi nhìn thấy con số năm! Tử Hiên, anh có nhìn thấy con số nào không?"
- ---------❤----------
Giọng nói của Tô Vãn run rẩy tràn đầy kinh hoàng, đôi tay mảnh khảnh gắt gao ôm lấy người đàn ông trước mắt.
Vào thời khắc đó, hắn thực sự hoảng sợ.
"Đúng vậy."
Nghe Tô Vãn hỏi thế, Dịch Tử Hiên chần chừ một chút, ánh mắt cứng lại, bình tĩnh nhìn Tô Vãn: "Cô có nhìn thấy thứ gì đặc biệt không, chẳng hạn như... Con số bí ẩn nào đó?"
Banner: Ly Châu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở thế giới này, hắn nên tin tưởng ai đây?
"Đúng vậy."
Con số?
"Bởi vì anh đã đến đây bảo vệ tôi, tuy rằng chúng ta đã...... Chia tay, nhưng mà... tôi tin anh."
"Đừng sợ."
Thật ra Dịch Tử Hiên cũng không biết có nên buông xuống đề phòng, tin tưởng bạn gái cũ c*̉a mình hay không, nhưng mà hiện tại, nếu so sánh với những người khác trong phòng ngủ, Tô Vãn không thể nghi ngờ là người vô hại nhất, bởi vì hắn có được dị năng đặc biệt, cho dù Tô Vãn có ác ý gì đó với hắn, hắn c*̃ng có thể phát hiện ra trước, hơn nữa còn khống chế ngược lại cô.
Chương 26: Ác mộng thứ chín (10)
Vẻ mặt c*̉a Dịch Tử Hiên hơi thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dịch Tử Hiên đột nhiên mở mắt, đáy mắt chợt lóe lên chút ánh sáng rồi biến mất: "Tô Vãn, cô tin tưởng tôi không?"
Dịch Tử Hiên dựa vào trên sô pha, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, trong đầu nhớ lại hình ảnh giây phút xảy ra tai nạn ——
Dịch Tử Hiên thấp giọng trả lời một câu.
Tô Vãn gật đầu thật mạnh.
Tô Vãn bưng một ly nước sôi để nguội đi ra, yên lặng đứng trước mặt Dịch Tử Hiên, nhìn hắn mệt mỏi dựa vào trên ghế sô pha, Tô Vãn mím môi, do dự một lát, xong vẫn nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh c*̃ng... đã biết hay không?"
"Số tôi nhìn thấy là số chín."
Beta: Ngạn Tịnh
Núi đá sụp đổ quá mức đột ngột, Dịch Tử Hiên cũng là trong thời khắc cuối cùng miễn cưỡng sử dụng dị năng đảo ngược thời gian, hiện giờ dị năng c*̉a hắn đã lên đến cấp năm, có thể cho thời gian chảy ngược ba mươi giây.
Tô Vãn nghe được Dịch Tử Hiên dò hỏi, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Tử Hiên, tôi sợ lắm, tôi thật sự sợ lắm! Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?"
Cho đến khi Tề Mộc an toàn đậu xe vào ven đường, lúc này Dịch Tử Hiên mới thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dịch Tử Hiên nhìn thoáng qua góc phòng khách tối tăm, mình vừa mới gõ cửa nửa ngày, nhưng chỉ có Tô Vãn chạy ra, xem ra cha mẹ của cô lại đi làm ca đêm.
Lúc Dịch Tử Hiên hiểu được điều này, mở mắt ra lần nữa thì hắn đã nằm trong phòng bệnh c*̉a bệnh viện.
Tô Vãn không tin bản thân sẽ c·h·ế·t, cô cảm thấy mình nhất định là đang tồn tại, rất chân thực!
"Được."
Dù sao, bọn họ cũng chia tay rồi.
Giọng nói đứt quãng quen thuộc từ cửa lớn truyền đến, trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột và chói tai.
Trong đôi mắt sáng ngời ấy khó nén khỏi nhu tình như nước.
Tô Vãn cũng ngẩn người một hồi lâu, cô vốn cho rằng con số mà mình nhìn thấy là số người và số quỷ của từng phe, nhưng con số Dịch Tử Hiên nhìn thấy lại là số chín, như vậy suy đoán của cô nhất định là sai rồi.
Dịch Tử Hiên gật đầu, hắn đứng dậy, giơ tay đè lại bả vai c*̉a Tô Vãn: "Trong số mọi người, tôi c*̃ng tin tưởng cô nhất, Tô Vãn, cô yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt."
"Tử Hiên, Tử Hiên, là anh sao?"
Nhìn bóng dáng cô xoay người rời đi, ánh mắt Dịch Tử Hiên càng thêm phức tạp khó hiểu ——
Tô Vãn rốt cuộc không còn hoảng hốt nữa, khôi phục lại bộ dáng thường ngày: "Tôi đi lấy nước cho anh, có muốn uống trà xanh không?"
"Đầu gối của cô bị sao vậy?"
Dịch Tử Hiên ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thâm thúy: "Nước lọc là được rồi."
Không.
Giọng nói của Dịch Tử Hiên âm trầm: "Là tôi, cô không sao chứ."
"Chỉ có cô ở nhà thôi sao?"
Nghĩ lại lúc ấy, trong xe vẫn còn vang lên tiếng nói khắc khẩu c*̉a Trần Ngọc Phong và Bạch Hiểu Nguyệt, nhưng Dịch Tử Hiên đã không còn quan tâm nhiều được như vậy, hắn dùng hết sức lực, hô to bảo Tề Mộc dừng xe lại.
Về vụ tai nạn xe cộ ấy, về thế giới mộng cảnh này.
Trong lòng Tô Vãn hụt hẫng, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười: "Anh cứ ngồi đi, tôi đi phòng bếp lấy nước."
Có cứu được không?
"Không, không sao cả, vừa rồi không cẩn thận va vào bàn thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.