Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c
“Ra số 17! Tất cả vào số 17!” Hắn gào lên như phát cuồng.
Nguyễn Dương chỉnh lại cổ áo vest, thong thả bước về phía sòng bạc, theo dấu những bước chân tội lỗi.
Hắn đẩy tất cả chip lên bàn, bàn tay run rẩy vì hưng phấn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiền đóng lãi tháng này tao cũng dốc hết vào đây rồi, nếu mà thua…”
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c khẽ cúi người, đầu nó nghiêng nhẹ, chỉ cách tai người đàn ông tên Cao Thắng một khoảng rất gần.
Chương 42: Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c
“Mẹ kiếp, tao không tin đêm nay tao lại thua.”
Chỉ một phần nhỏ, không đủ để khiến kẻ đó c·hết, nhưng đủ để khiến hắn quay lại, cá thêm, rồi thua thêm, rồi lại được dỗ dành, rồi lại cá, và mất tiếp.
Thay vì đối mặt với Nguyễn Dương, nó lặng lẽ bám theo hai người đàn ông vừa bước qua cánh cửa rực rỡ ánh đèn kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi… cạch, viên bi nhỏ xíu dừng lại đúng số 17.
Bóng dáng gầy gò hòa lẫn trong vách tường tối tăm như một vệt khói.
Lời nói như một lời nguyền, len lỏi vào tai kẻ nghiện c·ờ· ·b·ạ·c, khiến ánh mắt hắn lóe lên một tia điên cuồng.
Mùi khói, mùi rượu, mùi máu chưa chảy nhưng đã sôi sục trong lồng ngực của những kẻ khát thắng.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c ghé sát tai hắn, thì thầm gì đó.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c tiếp tục di chuyển.
Bánh roulette quay tròn, tiếng lăn của viên bi nghe như tiếng định mệnh.
Đôi mắt sâu hoắm như như người nghiện lâu ngày, làn da tái xanh nhợt nhạt, và mỗi lần nó thở ra là một làn khói đen mờ mịt, tan trong không khí như cơn nghiện còn chưa dứt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt hai bên giao nhau trong bóng tối, không nói lời nào, nhưng như thể một ván cược âm thầm đã bắt đầu.
Nó khẽ liếm môi, như thể ngửi thấy mùi của một ván bài mới… Và những con nợ tiềm năng.
Nguyễn Dương không cử động, hắn nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt nheo lại theo từng chuyển động của Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c, giống như đang quan sát một con thú hoang ăn thịt mà không muốn làm nó sợ chạy mất.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, con số đỏ dừng lại đúng ô hắn chọn, gã thắng lớn.
Không ai nhìn thấy nó, không ai ngăn nó lại.
Hương nước hoa nồng nàn quyện cùng mùi khói thuốc lá, rượu mạnh, và mùi mồ hôi tạo thành một thứ hương vị nồng đậm của d·ụ·c vọng và đam mê, thứ khiến người ta mê muội đến mức không thể rời đi.
Hắn cười như điên, giơ tay ăn mừng, nhưng Nguyễn Dương nhìn thấy một thứ ánh sáng nhợt nhạt tách ra khỏi cơ thể hắn, bị Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c thu vào như một làn khói mỏng.
Không nhanh, không vội, như thể hắn cũng là một phần của cuộc chơi.
“Chơi một ván chứ?” Hắn thì thầm như nói với chính mình, hoặc như đang gửi một lời thách thức ra không khí.
Nguyễn Dương lập tức dừng bước.
…
Khi nó đến gần, không ai trong sòng bạc tỏ vẻ gì khác lạ.
Hắn đ·ánh b·ạc bằng lý trí, bằng sự thèm khát sức mạnh.
Cao Thắng khựng lại một thoáng, ánh mắt chợt dao động.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c.
Bộ vest sẫm màu khiến hắn hòa lẫn với bóng tối phía sau, như một bóng ma đang chờ xem bi kịch sẽ diễn ra thế nào.
“Được! Tao tin mày, cược một ván tất tay, sống c·hết có số, phú quý do trời!”
Dưới ánh đèn mờ ảo nhuộm sắc màu, sòng bạc như hiện ra một thế giới khác, nơi luật lệ bị treo lơ lửng và mọi thứ đều có thể mua được, nếu đủ tiền… hoặc đủ can đảm.
Nguyễn Dương hơi nheo mắt.
Một người trong đó bất mãn kêu lên một câu, vứt điếu xì gà đang cháy dở xuống đất rồi giẫm nát.
Nguyễn Dương không cần ai giới thiệu, chỉ một ánh nhìn là đủ để hắn biết thứ này không phải con người.
“Đã đến đây rồi mày còn sợ cái gì, mày cũng không còn gì để mất. Cùng lắm tối nay làm một ván tất tay, một lần cược lớn, đổi đời!”
Nhưng rồi hắn cười, cười to đến mức mấy người xung quanh đều ngoái nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn từng nghe về loại quỷ này, không cần móng vuốt, không cần gầm gừ, chỉ cần gieo một ý niệm, rồi đứng nhìn kẻ khác t·ự s·át bằng lòng tham.
Đôi mắt sâu hoắm của nó đảo quanh sòng bạc, quét qua từng gương mặt với sự kiên nhẫn của một kẻ đi săn chuyên nghiệp.
Một con quỷ, rất thú vị.
Nguyễn Dương lặng lẽ đứng dựa vào lan can tầng hai, một tay chống cằm, từ trên cao quan sát toàn bộ khung cảnh náo nhiệt bên dưới.
Còn chưa để hắn nói hết, người bên cạnh đã vội cắt lời, vỗ mạnh vào vai hắn.
Không xúc xắc, không lá bài, chỉ có bản năng và ý chí.
Giữa hai con hẻm tối om, nơi ánh đèn đường không thể chiếu tới, có một sinh vật đang đứng đó.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c không cần ép buộc, nó chỉ cần đứng đó chờ đợi.
Nó lặng lẽ trôi nổi giữa đám người như một cái bóng, không ai chú ý tới nó, như thể nó không hề tồn tại trong mắt người thường.
Lần này nó tiến về phía hai người đàn ông đã theo dõi từ đầu, những kẻ mặc áo lông đắt tiền, vừa bước xuống từ chiếc xe sang trọng, mồm còn phì phèo điếu xì gà như thể cả thế giới nợ họ một bàn thắng lớn.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c đứng lặng trước cánh cửa ấy một lúc, rồi nó cũng bước vào.
Đủ gần để không bỏ lỡ từng chi tiết.
Và… bằng sự điên loạn bị giam lỏng trong sâu thẳm tâm trí.
Trong đôi mắt đỏ ngầu, tham lam cùng d·ụ·c vọng bùng lên.
Nhưng Nguyễn Dương thấy rõ từng hành động của nó.
Âm nhạc phát ra từ một ban nhạc sống ở góc phòng, những giai điệu jazz chậm rãi vang lên, cứ như đang ngân nga vỗ về trái tim đang run rẩy vì những ván cược tất tay.
Nguyễn Dương nghiêng người núp sau một chiếc cột điện, từ xa dõi theo khi cánh cửa sòng bạc lớn mở ra, nuốt chửng hai kẻ đàn ông kia trong ánh đèn hoa lệ.
Mỗi bước đi của nó không hề tạo ra âm thanh, như thể trọng lượng không còn thuộc về nó nữa.
Nó mặc một bộ vest cũ kỹ sờn vai, từng nếp gấp đều như dính chặt vào làn da khô héo của một cơ thể gầy trơ xương.
Nguyễn Dương vẫn không nhúc nhích.
Trên môi hắn, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên.
Nó đang nhìn hắn, và hắn cũng không né tránh, lặng lẽ nhìn lại.
Khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c chăm chú dõi theo hai người, dường như phát động quy tắc nào đó, nó âm thầm đổi mục tiêu.
Đúng lúc này, ở phía bên kia con đường, hai người đàn ông khoác áo lông đắt tiền vừa bước xuống từ một chiếc xe sang trọng, tay cầm điếu xì gà thượng hạng, từng bước tiến vào sòng bạc lớn nhất khu.
Hắn biết mình không giống hai kẻ kia, hắn không đ·ánh b·ạc bằng tiền.
Ánh mắt hắn chuyển động, lướt một vòng như con thú săn đang cảm nhận được kẻ khác xâm nhập lãnh địa, rồi đôi mắt ấy khựng lại.
Là quỷ dị, rất có thể là con quỷ lúc trước hắn cảm nhận được.
Nguyễn Dương khẽ nhếch môi, nụ cười vừa nhẹ vừa lạnh.
Nguyễn Dương bước lùi một bước, rồi lặng lẽ bám theo.
Khói thuốc lượn lờ trong không khí như màn sương mờ che đi ánh mắt người thua và lấp lánh sự điên cuồng của kẻ thắng.
Gã đàn ông run lên bần bật, rồi gật đầu.
Những cô gái ăn mặc gợi cảm với váy ngắn bó sát, son môi đỏ như máu, từng người lướt qua đám đông với khay rượu trong tay, nụ cười kiều mỵ như thể chỉ dành riêng cho kẻ đang thắng thế.
Nó tiếp cận một gã đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn roulette, tay nắm chặt một xấp chip cuối cùng.
Linh hồn.
Dường như sự hiện diện của nó chỉ có thể cảm nhận bằng những linh hồn đã từng chạm đến bóng tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một con quỷ có quy tắc, một con quỷ chỉ săn những kẻ tự dâng mình vào bàn thờ của vận mệnh.
Hắn nhìn thấy Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.