Hắc Ám Và Quang Minh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12 : Suy luận
- Vậy sao ! - Thủ Tướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Nếu cậu ta che dấu tu vi thì sao, sư phụ ? - Cared nói.
Trong khi bốn người Nguyễn Văn Xuân đang thảo luận với nhau thì tại Thăng Long, thủ đô Nam Quốc, tại phủ Chủ Tịch, có 4 người đang ngồi trong 1 căn phòng. Đó là Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng và Phó Thủ Tướng cùng của Nam Quốc, người còn lại chính là cựu Chiến Thần Chủ của Nam Quốc, Trần Duy Tân.
- Có vẻ là họ bị uy h·iếp chiếm đoạt tài sản. - Trần Duy Tân nói.
- Theo 1 nguồn tin chưa xác thực thì 2 kẻ kia có tham gia các hoạt động buôn bán t·rái p·háp l·uật. - Nguyễn Văn Xuân nói.
Bốn người tiếp tục nói chuyện thêm 1 lúc nữa. Họ cũng không nói gì nhiều về 2 hai vấn đề đó nữa mà đi hỏi han tình hình của nhau.
- Phải rồi ! Cậu nhóc đó rất đáng sợ ! Dù tu vi mới chỉ là Võ Tướng nhưng lại có thể 1 mình đối chiến với 2 Võ Quân cùng mấy tên Võ Tướng, Võ Tôn khác vây quanh. Một mình đồ sát toàn bộ mà chỉ bị vài vết xước. Sau đó còn 1 mình đối chiến và đánh bại Võ Vương, dù tên đó đúng là có b·ị t·hương từ trước nhưng mà với 1 Võ Tướng vừa mới chiến đấu xong thì là điều không thể ?
- Dạ rồi ạ ! Nhưng phạm vi có hơi lớn. - Nguyễn Thu Hà nói.
- Nam, khoảng 15 đến 18, tên Lê Đại Long, có thể là đã che giấu thân phận vó giả. - Lê Minh Bắc nói.
Lê Minh Bắc không nói nữa. Mọi người cùng suy nghĩ. Cared lên tiếng :
( mình xin phép không đề là Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng và Phó Thủ Tướng, chỉ chức vụ để thay, để trong ngoặc kép thay tên, các bạn hiểu đó là tên là được ) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Hà ! Con cho người điều tra danh tính cậu ta chưa ! - Nguyễn Văn Xuân hỏi.
- Thứ ba là cậu ta có thể dùng phép thuật ! - Lê Minh Bắc lại nói tiếp. - Chúng ta đều biết, các loại phép thuật hay võ kỹ nguyên tố đều rất hiếm, đều là v·ũ k·hí cốt lõi của các tông môn. Vậy mà cậu ta có đến vài cái. Hóa ra lửa, phong ấn người khác, phép thuật t·ra t·ấn. Cậu ta đều dùng qua. Mà thứ tư là người này rất nham hiểm. Cậu ta hứa sẽ không g·iết người tiết lộ thông tin, vậy nên cậu ta bảo tôi g·iết thay cậu ta. Rất hiểm độc ! Bề ngoài là 1 cậu nhóc vô tội nhưng thực chất lại là s·át n·hân hiểm độc
- Bác Bắc à ! - Nguyễn Thu Hà có chút nghẹn ngào.
Chương 12 : Suy luận
- Chú Bắc, chú thấy sao về chuyện này ?
Cả ba người đều suy ngẫm. Trần Duy Tân nói :
- Có khi nào cậu ta là người của một thế lực nào đó không ? Những kỹ năng như t·ra t·ấn, phong ấn hay là sát khí đáng sợ đó cùng tính cách của cậu ta. Có lẽ cậu ta là siêu cấp sát thủ !
- Phải ! Hắn đã điều tra về tôi và còn mới được 1 lượng lớn võ giả trong đó có cả người của Thánh Lôi Minh đến. Thật sự là đầu tư lớn a ! Chỉ có điều em gái cậu có biết không ?
Lê Minh Bắc dừng nói để ba người kia tiêu hóa nội dung.
- Xem ra người này còn phải quan sát. Kẻ có thể khiến lão tổ coi trọng đến như vậy, đây là lần đầu tiên. Yêu cầu điều tra về vụ t·ấn c·ông người tập đoàn Tứ Quý ! - Thủ Tướng nói.
- Uhm ! Điều đầu tiên có thể thấy là tên Cao Dester kia ! Lần trước tôi cũng đã nói với cậu về việc này ! Tôi vốn đã cảm thấy tên này không có thiện cảm với tiểu thư.
- Có thông tin rồi chứ, đồng chí “Phó Thủ Tướng” ? - Chủ Tịch Nước lên tiếng
- Không ! Đó là mặt thật ! Mặt cậu ta có 1 vết xước, và có máu chảy ra. Bác đã kiểm tra rồi ! Đó là máu thật !
- Nhưng mà bọn họ cần gì phải liều lĩnh vay tiền như vậy ! Như thế thì dù có thoát nạn, họ cũng đâu còn đường lui. - Cared lên tiếng.
Vị cựu Chiến Thần Chủ trên mặt có thần sắc nghĩ lại mà sợ. Phải biết người này 15 năm trước từng uy danh thế giới, Chiến Thần Chủ các nước nghe danh mà biến sắc.
- Phải rồi ! Khi ra về, cậu nhóc đó từng dặn tiểu thư thương hại kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Nếu tên Cao kia đã nổi sát tâm thì chúng ta không cần do dự. Chúng ta cũng nên quyết liệt. - Lê Minh Bắc nói.
Một giọng nói vang lên. Cả 4 người giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói.
Mọi người hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi họ suy ngẫm lại và thấy điều đó rất hợp lý.
- Vậy lời cậu nhóc kia nói là thật. Nhưng ta có nghi vấn là tạo sao 2 người kia lại vay nhiều tiền như vậy ? Và tạo sao cậu nhóc kia biết được ? Điều này thật vô lý ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
****
- Phải ! Hơn thế nữa, hơn 1 nửa là tiền 2 tên kia vay từ các tập đoàn khác. Mà sáng này vừa có người gửi đến Cục Cảnh Sát thông tin, tư liệu, bằng chứng phạm tội của 2 tên này. Tôi đoán là do lão tổ làm.
- Phải ! - Lê Minh Bắc bình tĩnh nói. - Lúc ban đầu khi chiến đấu với tên kia, cậu ta có hơi chật vật, nhưng càng về sau thì lại càng áp đảo tên kia. Không những vậy, Tô Lê Chí có vẻ đã sợ hãi điều gì kia rút dao t·ấn c·ông cậu nhóc đó ! Phải rồi ! Cậu ta còn có sức chịu đựng và sức khỏe kinh khủng khi có thể bẻ kiếm là phi tiêu, tay không đỡ đòn Võ Vương.
- Cũng có thể, dù cậu ta cũng có phủ nhận - Lê Minh Bắc nói tiếp. - Vấn đề là ai thuê cậu ta ? Có sát thủ nào mà để mặt mình như vậy mà lộ liễu g·iết người chứ ! Mà hình như cậu ta còn cho tên của mình.
- Điều đáng sợ vẫn còn nhiều ! Thứ hai chính là sát khí từ cậu ta ! Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần thứ hai tôi cảm thấy luồng sát khí đáng sợ như vậy. Đáng sợ hơn khi câu ta có thể đột ngột chuyển trạng thái sát khí từ lạnh lẽo nhưng 1 sát thủ sang điên cuồng như 1 chiến binh. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sát khí như vậy là khi tôi gặp được Mặc Chân Nhân. Vậy thì để làm những điều này thì phải g·iết bao nhiêu người đây ?
- Cái này không cần đâu chú Bắc. Gia đình chúng tôi đã nợ ơn chú quá nhiều.
- Được rồi ! Cái này còn cần suy nghĩ ký ! Chúng ta cũng nên nhanh chóng tìm ra cậu bé kia ! - Nguyễn Văn Xuân nói.
- Lấy Tô Lê Chí làm đá mài đao ! Không thể nào - Ba người còn lại cùng hốt hoảng kêu.
- Có rồi ! - Phó Thủ Tướng nói. - Hôm qua tài khoản kia đã được dùng. Tài khoản của Nguyễn Hải Văn và Lê Chí Tài đã chuyển vào đó hơn 5 nghìn tỷ. Mà hai kẻ Nguyễn Hải Văn và Lê Chí Tài này chính là 2 tên trùm m·afia là Hải Chiến và Cường Mặt Sẹo.
- Cậu nhóc kia bảo là công ty của hai người này sẽ phá sản. Mà với tình hình hiện tại, theo chúng ta thu thập được thì hai người kia mỗi người đều vay gần 1800 tỷ. Họ đã làm tất cả những gì họ có thể để có được số tiền này. Nếu họ không trả hết nợ thì phá sản là điều chắc chắn rồi !
Thần Chủ chính là người 1 đứng đầu giới Võ giả của 1 quốc gia, đại diện cho nhà nước về mặt Võ giả, là 1 trong những trụ cột quốc gia. Cấp bậc của Thần Chủ tương đương với các nguyên thủ quốc gia.
- Cậu không phải bận tâm ! Hà và Chi, tôi xem hai đứa nó như cháu ruột ! Làm sao có thể để chúng b·ị b·ắt nạt… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Tôi mong là không. - Nguyễn Văn Xuân thở dài nói.
- Không chỉ vậy cậu nhóc đó còn lấy Tô Lê Chí làm đá mài đao...
- À phải rồi ! Lúc đi cậu ta có nói về Nguyễn Hải Văn và Lê Chí Tài. Con đã cho người điều tra về hai người khi. - Nguyễn Thu Hà nói, cô cầm lên 1 tập hồ sơ ở trên bàn. - Chiều hôm qua hai người này đã có hành động kì lạ. Họ điều động hết vốn tiền chuyển vào tài sản của mình. Còn đi vay thế chấp toàn bộ nhà xưởng với các đối tác. Cả chúng ta họ cũng vay 800 tỷ bằng 6 nhà xưởng. Hiện tại thì con vẫn chưa liên lạc được với họ.
- Có thông tin rồi chứ ? - Chủ Tịch Nước lên tiếng
Nguyễn Văn Xuân trầm ngâm. Ông khá sốc khi biết người hãm hại con gái mình lại là đứa cháu họ của mình. Sau 1 hồi suy nghĩ, ông nhìn lên Lê Bắc Minh hỏi :
Trong khi bốn người Nguyễn Văn Xuân đang thảo luận với nhau thì tại Thiên Long, thủ đô Nam Quốc, tại phủ Chủ Tịch, có ba người đang ngồi trong 1 căn phòng. Đó là Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng và Phó Thủ Tướng của Nam Quốc .
-
Nguyễn Thu Hà kể tường tận về những gì cô nhớ được cho cha mình nghe. Từ việc cô như nào bị t·ấn c·ông rồi đến việc ba người Lê Minh Bắc, Cared và mình đã phải chiến đấu ra sao cho tới việc Đại Long xuất hiện như thế nào, việc cậu giả heo ăn thịt hổ, chiến đấu và g·iết c·hết mấy tên võ giả rồi đối chiến võ vương, t·ra t·ấn moi thông tin. Lách lời hứa để g·iết người,...
- Không thể tin được ! Đó lại là 1 cậu bé tên Lê Đại Long, 15 tuổi. - Phó Thủ Tướng nói tiếp.
- Đúng vậy ! Thật đáng sợ ! – Nguyễn Văn Xuân có hơi rùng mình.
- Xem ra là như vậy. Là ở ngoại ô thành phố Fank - Phó Thủ Tướng tiếp tục nói. - Có thông tin là người của tập đoàn Tứ Quý bị t·ấn c·ông ở đó, nhưng mà họ đã che giấu thông tin, hiện chưa điều tra được. Mà tôi cũng đã tìm được thông tin người này rồi.
- Không ! Chưa chắc ! - Lê Minh Bắc lên tiếng. - Có lẽ làm cậu nhóc kia bắt họ làm vậy ! Vá cậu ta đến nhà kho để là chiếm đoạt tài sản của chúng.
Lê Minh Bắc lại dừng nói. Nghe đến đây, cả ba đồng thời rùng mình. Chân Nhân chính là cảnh giới trong truyền thuyết,là tiên nhân sống vài trăm năm đấy ! Đó là người thân đã qua cả ngàn trận chiến. Có thể có sát khí sánh ngang với 1 Chân Nhân thì phải g·iết bao nhiêu người đây ?
- Một cậu bé 15 tuổi ! - Cả 3 người đồng thanh kêu lên.
- Ta mong là vậy ! Dù sao chúng ta cũng mang ơn cậu ta ! Chắc chắn phải báo đáp !- Nguyễn Văn Xuân nói. - Để chờ kia tìm được cậu ấy, cha sẽ ra mặt cảm ơn.
- Haizz ! Hãy tạm gác chuyện này sang 1 bên đi. - Nguyễn Văn Xuân nói. - Chúng ta cũng nên nói về cậu bé bí ẩn kia nhỉ ?
- Không ! Ta chắc chắn đó là Võ Tướng. - Lê Minh Bắc trả lời. - Chúng ta nên điều tra về người này.
- Hiện tại chúng ta lại có thêm rắc rối đây ! Thánh Lôi mất 2 Võ Tướng, 6 Võ Tướng, 11 vó tôn và hơn 40 võ sĩ và võ sư. Chúng sẽ không để yên cho chúng ta đâu. Đấy là 1 tổn thất không hề nhỏ.
- Có lẽ là 1 thế lực thù địch của Cao và cậu ta có cải trang. - Nguyễn Thu Hà lên tiếng.
- Nếu mà chúng có gây khó dễ thì tôi sẽ ra mặt !
- Không hẳn ! Dù sao cậu ta chỉ là Võ Tướng. Nếu đối đầu kẻ địch lúc sung sức thì chưa chắc đã toàn mạng. Ơ ! Nhưng mà cũng không ai thuê 1 võ tướng đi bảo vệ 1 người bị võ vương t·ấn c·ông nhỉ ?
- Là ai ? - Chủ Tịch Nước nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Nhưng có lẽ cậu ta không phải kẻ xấu ! Cậu ta đã quan tâm đến những công nhân khi nói với con. Dù sao nếu 2 công ty đó phá sản thì họ sẽ là những người chịu thiệt nhất.- Nguyễn Thu Hà nói.
Võ Tướng đấu tay đôi với Võ Vương, đây là khái niệm gì ? Phải biết là cả hai cách nhau 1 đại cảnh giới đấy ! Không thể tin được ! Vậy mà còn có thể bắt tên Võ Vương kia để tra khảo. Thật là yêu nghiệt mà !
- Con nhớ cách mà cậu nhóc kia lấy thông tin từ hai tên kia không. Chỉ cần cậu ta tra tên 2 kẻ kia đến c·hết đi sống lại rồi đe dọa sẽ t·ra t·ấn nếu kẻ nào nộp ít tiền hơn. Ta quen Tô Lê Chí, dù hắn chẳng phải chính nhân quân tử gì nhưng mà t·ra t·ấn bình thường thì không làm gì được hắn đâu. Nhưng chỉ vài lần t·ra t·ấn mà hắn đã nhục chí thì 2 kẻ phàm nhân kia đã là gì. - Lê Minh Bắc nói. Với tâm trí của 1 kẻ sống gần trăm năm, ông ta đã nhận ra cách thức làm việc của Đại Long.
- Cũng có lẽ cậu nhóc đó thật sự là chỉ tình cờ gặp mặt ! Và lúc ban đầu cậu ta định không ra tay chăng ? - Nguyễn Văn Xuân nói.
- Thân phận bảo mật cấp Vô Thượng mà lũ nhóc các ngươi dám tra sao.
- Cái này cũng đúng ha !
- Phải ! Đây là hồ sơ ! - Phó Thủ Tướng đưa ra 3 tập hồ sơ. - Hoàn toàn là 1 người bình thường, cũng là 1 thiên tài, 10 năm đều đạt được thành tích xuất sắc trong học tập. Nếu mà có vấn đề thì là ở hai người bạn thân nhất của người này. Một là tiểu thư của Hàn gia, còn 1 người có dòng máu của Lang gia. Mà 3 tháng trước hai người này đã đứng đầu cuộc tuyển chọn học sinh của trường Sume. Nhưng mà 1 người nhà nghèo nên không nhập học. Chỉ có Lê Đại Long là đã đăng ký.
- Việc này tôi đang cân nhắc ! Dù tôi đã đoán trước nhưng cũng khá bất ngờ về tên đó. Xem ra gia tộc Dester đang có ý đồ lên tập đoàn Tứ Quý của chúng ta. - Nguyễn Văn Xuân nói.
Rồi Lê Minh Bắc nói tiếp :
- Chỉ là 1 cậu bé mà có thể khiến cho sư tổ quan tâm đến vậy. Còn thúc d·ụ·c yêu cầu tạo thân phận cấp Vô Thượng, đó là cấp độ tương đương với ngài ấy rồi. May mà làm kịp, không có là bị ăn mắng rồi !
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.